Kỳ thi giữa kỳ ập đến nhanh rồi qua đi cũng nhanh.
Kỳ thi nhỏ này cũng không phải quá khó gì cả. Dù sao thì chỉ cần bình thường có học thì trước khi thi không cần phải khấn phật.
Kỳ Việt nộp bài xong, lúc quay về phòng đã thấy Nam Kiêu đang nằm trên giường, dán mắt vào điện thoại.
“Về từ khi nào thế?” Kỳ Việt ném hộp bút lên giường, bước đến cạnh Nam Kiêu.
“Tầm một tiếng trước.” Nam Kiêu úp điện thoại lên ngực mình, nhìn Kỳ Việt cười hì hì: “Thi ổn không?”
“Vẫn như bình thường thôi…” Kỳ Việt lại hỏi Nam Kiêu: “Cậu thì sao?”
“Chắc tôi lật thuyền rồi…” Mặt Nam Kiêu nghiêm túc, bỗng đưa ánh mắt đầy mong đợi về phái Kỳ Việt: “Thầy Kỳ có thể dạy kèm cho tôi sau giờ học không?”
Kỳ Việt mỉm cười, xoa đầu Nam Kiêu.
“Đứa bé ngốc nghếch này, quên là thầy Kỳ đây còn nhỏ hơn cậu một tuổi à?”
“Có quên đâu…” Nam Kiêu chớp chớp mắt: “Tôi muốn học kèm sau giờ học ở phương diện khác cơ.”
Kỳ Việt xoa nhẹ đầu Nam Kiêu, chỉ cười không nói gì. Nhưng ánh mắt sắc bén kia đã nói rõ “Nếu cậu mà dám nói cái gì linh tinh thì tôi sẽ đập vỡ đầu cậu luôn.”
“Thầy Kỳ ơi…” Nam Kiêu tự động bỏ qua ánh mắt của Kỳ Việt, đôi mắt ngây thơ như một đứa trẻ: “Cậu biết làm tình là gì không?”
Nam Kiêu, xe của cậu lại được ngấp nghé ở vực rồi đấy.
“Vừa rồi tôi chưa nghe rõ, cậu nói lại xem?” Kỳ Việt mỉm cười.
“Theo định nghĩa của triết học, vật chất quyết định ý thức…” Nam Kiêu bắt đầu lảm nhảm: “Trong định nghĩa về yêu, sự tồn tại của cậu quyết định đến suy nghĩ của tôi đó.”
“Thầy Kỳ à, giờ thì cậu biết cái gì gọi là làm tình rồi đó.”
Mẹ nó, đúng là một lời tỏ tình hay đấy. Giảng viên triết học mà biết cậu áp dụng kiến thức được học thế này chắc chắn sẽ cảm động đến nỗi để điểm hàng ngày của cậu là không đấy.
Nhưng dưới cái nhìn tha thiết của Nam Kiêu, Kỳ Việt đành miễn cường gật đầu bày tỏ “Hiểu rồi.”
Đáng lẽ mình nên đập vỡ đầu cậu ta luôn chứ không phải là hùa theo suy nghĩ của cậu ta.
Mình thay đổi rồi.
Mình đã không còn là Kỳ Việt với tư tưởng độc lập như ngày xưa nữa.
Mình bị Nam Kiêu thao túng tâm lí mất rồi.
Bực chết đi được.
【18】
Kỳ thi căng thẳng tạm chấm dứt tại đây, những kiến thức ngày đêm đốt đèn cày đêm cũng bay đi trong nháy mắt, thần kinh căng thẳng lâu ngày được thả lỏng, alpha trong trường chào đón một cảm giác trống vắng to lớn.
Trống vắng quá, cô đơn quá, muốn làm gì đó để lấp đầy những tâm tư nhộn nhạo này.
Kỳ Việt ngồi trong phòng thôi cũng có thể ngửi được cái mùi bồn chồn không yên của alpha ngoài cửa, còn nồng nặc hơn cả ngày đầu đến trường. Cái mùi hỗn tạp này vô cùng kì lạ, khiến người ta khó chịu vô cùng.
Mấy alpha ngoài cửa đang gấp gáp tìm kiếm thứ lấp đầy sự trống trải lúc này.
Những alpha tuổi đôi mươi này không có cách nào để xua đi sự cô đơn này ngoài việc đến một quán bar, làm quen một omega, rồi làm một ván mạo hiểm đầy kích thích.
Kỳ Việt là một người “tự nhận mình là một beta có thể phát tình thành alpha bất cứ lúc nào”, cố gắng chăm chỉ, nỗ lực học tập, hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, lòng chỉ hướng về sách vở. Cho dù đối mặt với miệng lưỡi của hết người qua đường B lại đến người qua đường A, vẫn kiên định từ chối lời đề nghị “Đến quán bar quẩy”.
Nực cười biết bao.
Một thanh niên yêu học tập như mình đây sao có thể đến quán bar quẩy, thời gian này để làm thêm vài đề có phải tốt hơn không? Trên thế giới này còn biết bao người không thể đọc sách, không thể đi học chứ. Đúng là lãng phí thời gian, lãng phí cuộc sống, lãng phí tài nguyên giáo dục của quốc gia.
Người qua đường A nháy mắt với Kỳ Việt: “Quán bar này ở cạnh trường của omega đấy.”
“Thì sao?” Kỳ Việt không hiểu nổi, cái này so với chuyện làm thêm vài đề thi của cậu liên quan gì đến nhau?
“Đây chính là cơ hội siêu to khổng lồ cho chúng ta đó!” Người qua đường B đứng cạnh với khuôn mặt hào hứng đầy sức xuân.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của người qua đường B, Kỳ Việt bỗng hiểu ra.
Là alpha chắc hẳn sẽ có hứng thú với omega.
Vì vậy Kỳ Việt hắng giọng.
“Vậy thì, đi thôi.”