Editor: Thiên Lam
– —
Tô Cẩm thật ra cũng không phải không chấp nhận được, Hứa Tâm cũng không dễ dàng gì, từ khi vào cửa, trừ đêm tân hôn, Cận Bùi chưa từng đến phòng của nàng ta một lần nào.
Đều là nữ nhân, Tô Cẩm làm sao không biết, trơ mắt nhìn nam nhân mà mình yêu ân ái cùng người khác, chính mình lại bất lực không thể làm gì, có bao nhiêu tàn nhẫn!
Tô Cẩm cũng đã từng nghĩ tới chuyện nói với Cận Bùi tới bồi Hứa Tâm một lần, nhưng mà mỗi lần lời nói đến bên miệng, nàng lại không có cách nào nói ra, chỉ có thể nuốt xuống.
Hiện giờ có lão phu nhân phân phó, so với lúc chính nàng muốn chủ động, tư vị quả thật không giống nhau.
Đôi mắt phẳng lặng như nước trong hồ của Hứa Tâm đột nhiên tràn ngập mong đợi.
“Dạ vâng.” Cận Bùi tuy rằng muốn cự tuyệt, nhưng hắn là người hiểu lễ nghĩa, không thể không cho thê tử sự tôn trọng.
Sau khi ăn xong cơm tất niên, Tô Cẩm một mình tự đi trở về phòng, hiện tại bụng nàng đã rất to, thực dễ mệt, hơn nữa trên người cũng sưng phù, trở về không bao lâu nàng liền ngủ rồi.
Ban đêm ngủ không sâu giấc, Tô Cẩm liền cảm giác bên cạnh có một người nằm xuống, đen thui, nàng nửa tỉnh nửa mơ, phảng phất sờ đến cánh tay một người!
Nháy mắt tỉnh dậy, nàng giơ tay muốn đập về hướng có người nằm, nửa đường cánh tay bị người chặn đứng, sau đó liền nghe được kia một âm thanh quen thuộc: “Là ta!”
Tô Cẩm đột nhiên sửng sốt, “Người như thế nào đã trở lại?!”
“Quá không thú vị, ta lén trở lại, dù sao nàng ta cũng ngủ rồi.” Cận Bùi nói.
“Người xác định?” Khó được một lần Cận Bùi tới phòng Hứa Tâm, Tô Cẩm mới không tin nàng ta có thể ngủ được.
Nhưng mà Cận Bùi hành động thật ra khá buồn cười, nửa đêm trở về tìm nàng, cũng thật là ấu trĩ, đáng yêu đâu!
Mặc kệ nó, bằng bất cứ giá nào! Chẳng sợ về sau không còn được ở cùng Cận Bùi thường xuyên, nhan sắc rồi cũng suy tàn, tình cảm nhạt phai, ngày qua ngày phải cùng người khác tranh giành tình cảm. Đến lúc ấy nhớ lại khoảnh khắc này, không phải là rất tốt đẹp, khiến cho người ta có cảm giác hoài niệm sao?
Cho nên, hiện tại, nhân lúc còn yêu thì hãy yêu hết mình!
…………
Mùa xuân năm sau, Tô Cẩm nghênh đón ngày sinh đã dự tính của mình, mấy ngày nay nàng đặc biệt khẩn trương, mà đâu chỉ có nàng, toàn bộ người trong phủ đều hết sức khẩn trương!
Bà đỡ cùng đại phu đã sớm túc trực ở trong phủ.
Cận Bùi ngoại trừ hàng ngày phải thượng triều, những công sự lớn nhỏ khác đều phải tạm gác lại qua một bên.
Ba tháng ba ngày này, Tô Cẩm vẫn sinh hoạt như lúc trước, sau khi dùng bữa xong thì cùng Cận Bùi tản bộ ở trong sân, bỗng nhiên nàng cảm giác bụng đau một chút, vốn dĩ vừa định xác nhận lại thì không còn đau nữa!
Tô Cẩm cũng không để ý nhiều, tới buổi tối, sau khi rửa mặt xong, nàng tựa ở trên trường kỷ đọc sách, Tử Tình ở một bên xoa bóp chân giúp nàng. Cận Bùi ở bên cạnh ôn nhu nhìn nàng, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà nóng.
Ánh nến toả ra ánh sáng ấm áp, dừng ở trên khuôn mặt nàng, giống như nhảy múa, rồi lại thoắt ẩn thoát hiện, đẹp đến mức làm cho Cận Bùi ngỡ rằng hắn sẽ không bao giờ quên được bức hoạ tuyệt mĩ này.
“Bang!” Tiếng sách rơi xuống đất vang vọng, bụng của Tô Cẩm bị một trận đau nhức kéo đến, ôm bụng từ trên trường kỷ ngồi dậy!
“Cẩm Nhi! Nàng làm sao vậy?!”
“Cẩm cô nương! Người làm sao vậy?!”
Tô Cẩm đau đến nỗi không ngừng hút không khí, không thể nói thành lời!
“Mau đi kêu bà đỡ cùng đại phu!” Cận Bùi quay đầu lại vội vàng phân phó Tử Tình, sau đó ngay lập tức bế Tô Cẩm đặt lên giường.
“Cẩm Nhi, ngươi đừng vội, đại phu lập tức liền tới rồi.” Cận Bùi vững vàng bắt lấy tay nàng, để nàng tựa vào lòng mình.
“Đau! Bụng đau quá!” Loại đau đớn này nàng chưa từng trải qua, cũng không có đoán trước được sẽ đau như vậy!
“Ta ở đây, ta ở đây cùng nàng mà, kiên trì một chút, đại phu lập tức tới rồi!” Cận Bùi cũng rối loạn mà an ủi.