Nguyệt Quang Tiểu Hoa

Chương 3



12

“Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ?”

“Không phải vì cô ta giống bạn gái cũ nên Cận Ngưỡng mới ở bên cô ta à?”

“Cô ta bằng một ngón tay của Giai Dĩnh sao?”

Đây là bữa tiệc sinh nhật mà nhóm bạn của Cận Ngưỡng tổ chức cho tôi, nhưng họ lại nói xấu sau lưng tôi.

Trong lòng họ chỉ ghi nhận một người chị dâu là Giai Dĩnh.

Cận Ngưỡng từ bên ngoài đi vào, ngồi xuống cạnh tôi, vươn tay nhéo gáy tôi.

“Em yêu, chắc đây là lần đầu tiên có nhiều người chúc mừng sinh nhật em như vậy đúng không?”

“Em có hạnh phúc không?”

Có thể cho đến bây giờ Cận Ngưỡng vẫn chưa phát hiện ra bạn của anh ta có đầy ác ý với tôi.

Nhóm người này chắc chắn không có ý tốt nào cả.

“Hey, chị dâu, sinh nhật vui vẻ.”

Một trong những người bạn của anh ta vội vã chạy lên phía trước sân khấu.

“Bọn em đã đặc biệt chuẩn bị một video chúc mừng sinh nhật cho chị dâu.”

“Chúc chị và anh Cận dài lâu!”

Căn phòng trở nên tối đen, đoạn video ngắn trên màn hình bắt đầu chiếu.

Chỉ là đoạn video… ngày càng không đúng.

Nam chính trong video là Cận Ngưỡng, nhưng nữ chính lại không phải tôi.

Là bạn gái cũ của anh ta, cô gái tên Giai Dĩnh đó.

Tôi xem cô gái đó sôi nổi đó quay vcr, ghi lại từng chút một về mối quan hệ của cô ấy và Cận Ngưỡng.

“A Ngưỡng, anh mau lại đây, anh thích bó hoa này không?”

“A Ngưỡng, đừng miễn cưỡng nhìn camera mà.”

“A Ngưỡng, chúng ta sẽ ở bên nhau chứ? Sẽ mãi mãi ở bên nhau chứ?”

Cận Ngưỡng rõ ràng vẫn luôn là một người lười biếng, nhưng lại sẵn sàng đi theo sau cô ấy.

Tiệc sinh nhật của bạn gái hiện tại lại ôn lại những kỷ niệm về bạn gái cũ.

Nhóm bạn của Cận Ngưỡng đều nhỏ giọng bàn tán, nhưng không ai tiến lên tắt đoạn video đó.

Tôi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.

Đồng tử của Cận Ngưỡng khá mơ hồ, thứ dâng lên trong mắt anh ta là những ký ức về anh ta và người con gái khác.

Thậm chí anh ta còn không nỡ chớp mắt một cái nào.

Tôi cứ tưởng trò hề này đến đây là kết thúc rồi, không ngờ tới “bất ngờ” vẫn còn ở phía sau.

Đoạn video kết thúc, nhạc nền từ từ dừng lại.

Cửa phòng mở ra, một cô gái mặc váy trắng bước vào với đôi mắt đỏ hoe.

13

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô gái tên Giai Dĩnh này.

Cô ấy giống như phiên bản học sinh ngoan của tôi vậy.

Khoan đã.

Không phải cô ấy… đã chế.t rồi sao? Sao lại hồi sinh được người yêu anh ta vậy?!

Cô gái đẩy cửa vào, lao vào người Cận Ngưỡng đang ngơ ngác ngồi trên sô pha.

Cô ấy vòng tay qua cổ anh ta, không ngừng khóc.

“A Ngưỡng, em rất nhớ anh, rất nhớ anh…”

“Anh có biết mấy năm này em sống như thế nào không, anh có biết không…”

Những lời này Cận Ngưỡng cũng từng nói với tôi rồi.

Nhưng khi đó anh ta say và nghĩ tôi là Giai Dĩnh.

“Gia Dĩnh, anh rất nhớ em, rất nhớ em…”

“Em có biết mấy năm này anh sống như thế nào không…”

Có điều lúc này, Cận Ngưỡng cứ đờ người ra. Chắc là CPU của anh ta đã bị cháy rồi nên mới bất động như thế.

Ngược lại thì nhóm bạn của anh ta đang hét ầm lên.

“Hey, anh Ngưỡng, bất ngờ không?”

“Chị Giai Dĩnh vẫn còn sống! Mấy năm nay chị ấy mất trí nhớ, luôn ở nước ngoài điều trị, vừa nhớ lại đã vội vã trở về Trung Quốc rồi!”

“Bọn em cố tình giấu anh để tạo cho anh một bất ngờ.”

Tôi như một người ngoài cuộc bị gạt ra ngoài, ánh mắt của mọi người như muốn nói: “Chính chủ đã trở lại rồi, kẻ thứ ba như cô mau cút đi.”

Lúc này tôi mới hiểu ra đây là một trò chơi do nhóm bạn của anh ta lên kế hoạch.

Đối với Cận Ngưỡng đó là một bất ngờ, còn đối với tôi đó là một âm mưu.

Có điều.

Con người tôi có một cái bệnh.

Là không chịu được việc bị người khác bắt nạt.

Một chút cũng không chịu được.

14

Tôi túm cổ áo cô ấy và kéo cô ấy lên.

“Ngại quá, cô ngồi lên đùi bạn trai tôi.”

“Ít nhất bây giờ anh ta vẫn là bạn trai của tôi.”

Cô gái sững người, nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe.

Tôi khóc khẳng định không thể lê hoa đái vũ (*) như cô ấy được, may mà lúc đó anh tôi vẫn có thể chịu đựng được tôi.

(*) Bản gốc 梨花带雨: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Tôi đặt cô ấy xuống đất, đặt xong còn vuỗi thẳng quần áo cho cô ấy.

Thản nhiên nói.

“Sao đó thì.”

“Đúng là mấy năm nay A Ngưỡng của cô luôn coi tôi là thế thân của cô.”

“Làm như vậy thật sự không tốt, tính cách của tên này cũng không tốt lắm.”

“Chị em phải suy nghĩ thật kỹ đấy.”

Tôi đặt tay lên đỉnh đầu Cận Ngưỡng xoa xoa.

“Hơn nữa tôi chỉ xem anh ta như con cún của mình mà thôi.”

“Cô xem, đám bạn chó của anh ta chuẩn bị sủa gâu gâu với tôi này.”

Tôi quàng tay qua vai cô ấy, nở nụ cười cuối cùng với cô ấy.

Lúc quay người chuẩn bị rời đi.

Cận Ngưỡng, người vẫn luôn bất động đột nhiên đưa tay ra và nắm lấy cổ tay tôi.

Anh ta cúi đầu và nói với giọng khàn khàn: “Đừng đi.”

“…”

Tôi hất tay anh ta ra.

15

Tôi cầm túi bước nhanh ngoài hành lang.

Nhìn như tôi muốn bỏ trốn, quả thực cái mùi trong phòng đó khiến tôi phát ốm lên được.

Tôi mất mặt rồi.

Tôi thật sự ghét cảm giác bị phản bội và bị người khác đem ra làm trò cười.

Trước đây có người từng an ủi tôi, nhưng bây giờ không còn nữa.

Bên ngoài trời đang mưa to.

Tôi dừng lại trước một bảng quảng cáo thương mại khổng lồ, nhìn chằm chằm vào ngôi sao nữ trên tấm áp phích.

Đó là bạn gái tin đồn của anh tôi, là tiểu thư nhà giàu, nghe nói mới vào làng giải trí.

Tôi bật điện thoại và gửi vị trí đến một số.

Không lâu sau, một chiếc Maybach lao qua màn mưa dừng lại trước mặt tôi.

Tôi biết anh ấy sẽ tới, anh ấy nghe lời tôi như vậy, nếu anh không tới ngày mai tôi chôn anh ấy luôn.

Đoàn Cảnh Thâm đứng dưới mưa, cầm ô cười với tôi.

“Sao vậy, không có anh trai em không sống được nữa à?”

“Ai bắt nạt em rồi?”

“Đã lớn vậy rồi, còn muốn khóc bao lâu nữa?”

Tôi đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, lao vào mưa và đẩy anh ấy xuống.

Một người đàn ông to lớn như vậy sao có thể dễ dàng bị tôi đẩy ngã được chứ, nhưng trong tiềm thức anh ấy luôn bảo vệ tôi.

Ô rơi trong mưa.

Anh ấy nằm xuống còn tôi ngồi lên trên người anh.

Anh có đôi mắt đẹp, hoa văn của bộ vest đắt tiền trộn lẫn với con đường.

Tôi không biết chiếc đồng hồ hàng trăm nghìn tệ anh đang đeo có bị đập vỡ không, chỉ nghe thấy anh thở dài.

“Sao em vẫn hành động như một đứa trẻ vậy…”

Tốt lắm, Đoàn Cảnh Thâm bẩn rồi.

Tay tôi đặt trên cổ anh.

“Anh không được phép tìm bạn gái.”

“Em không được phép có chị dâu.”

Tôi muốn nhìn thấy anh tôi khóc.

Nhưng anh ấy lại cười, giống như khi tôi bịt mắt anh ở trường cấp hai vậy.

Anh nói: “Nam Giai, anh là anh trai của em.”

“Có chị dâu là điều hợp lý.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.