“Hahaha!”, Liêu Linh ôm bụng cười, hoàn toàn không để tâm đến cảm xúc của hai người Trang Niên và Nhan Nhiêu. “Có thể loại tình huống gì vậy trời! Gặp tao chắc chui xuống đất để giấu mặt quá!”.
Nhan Nhiêu cúi đầu, ngượng chín mặt, hối hận vì mình lúc ấy cố tình chơi đùa, kết quả giờ chính mình ôm mất mặt vào thân.
Trước đó nghe tiếng mở cửa về Nhan Nhiêu cứ cho rằng là Liêu Linh và con cô ấy, muốn trêu một chút, cũng cố ý đổi thành tiếng Ý để vẹn toàn ngây thơ trẻ nhỏ, vậy mà trời xui đất khiến sao người trước mặt là Trang Niên. Cả hai vì chuyện kia đã ngượng đến không cảm thấy nên gặp lại nhau, cô vì chuyện ấy mà điên đầu không ít (trước khi bị cảm xúc khác che lấp), vậy mà… Cô muốn khóc vì sự ngốc nghếch của mình chết được.
Trong khi Liêu Linh mãi vui đùa, Nhan Nhiêu thì như chú thỏ chui rút, Trang Niên vẫn vô cùng thoải mái thưởng thức cốc sữa cacao, dù bữa ăn trưa diễn ra trước đó chưa đến nửa giờ. Mà đặc thù cơ thể cô ăn sao cũng không lên cân, nên trước giờ vẫn rất thoải mái trong việc dung nạp thực phẩm.
“Nè nè “chồng” của Nhiêu ơi!”, Liêu Linh chuyển sang trêu Trang Niên khi thấy cô bạn mặt ngoài vẫn tỉnh bơ. “Cho xin biết cảm nghĩ khi ế suốt hai mươi mấy năm, trinh trắng giữ mình, nay vừa đi làm về liền có cô vợ du học sinh về nước ra tiếp đón đi nào!”. Cô dùng tay thay ống micro đưa đến, giả như các phóng viên, phỏng vấn cô bạn ngồi đối diện mình.
Trang Niên không rời mắt khỏi chất lỏng màu nâu đậm sặc mùi đắng trong cốc của mình, nhẹ nhàng lắc lắc, nói, “Suy nghĩ lời chia tay”.
Trinh trắng? Trang Niên mấy hôm trước đó bỏ từ đó khỏi người mình rồi.
“Hahaha! Tàn nhẫn quá đó. Nhiêu nhà ta cũng tốt mà”.
“Bắt đầu một mối quan hệ khi chưa sẵn sàng còn tàn nhẫn hơn. Tao không muốn làm người xấu trong đời người khác”.
Thẳng thắn đến lạnh lùng, nhưng cũng lý trí và phù hợp với đạo đức của một con người, Trang Niên vẫn luôn như vậy không đổi. Nên dù như mình bị chối bỏ tình cảm, có chút mất giá, ngược lại Nhan Nhiêu có chút vui và an lòng. Với lại “trinh trắng” gì đó, cô có cảm giác không ổn lắm.
“Như những gì mày sẽ nói nhỉ!”, Nhan Nhiêu mỉm cười sau hồi lâu hồi hộp. Song, khi Trang Niên ngẩng dậy, mắt chạm mắt, cô lại bị gợi lại ký ức cũ, ngượng ngùng quay đi, ném chú ý lên Liêu Linh bên cạnh. “Ai như mày, trước cứ bảo muốn ăn chơi quên đời, nhưng giờ thì có con bốn tuổi. Lạ ghê!”.
Cả ba chơi chung từ năm nhất đại học, trong cả bọn Nhan Nhiêu bề ngoài nhút nhát, tính cách cũng tương đối khó gần nhất, nhưng sự thật lại là người hay dính vào chuyện yêu đương các kiểu hơn cả. Còn nhớ khi ấy Liêu Linh đã nhiều lần lên án cô bạn của mình, bảo rằng chuyện tình cảm phiền phức, kết hôn như tờ giấy bảo đảm, có con là gánh nặng, nhất định sẽ không dính vào. Song, hiện thực trước mắt rõ hơn gương, cô nàng có hẳn ông chồng quý hóa và đứa con gái bốn tuổi.
Liêu Linh hơi nhướng mày, sau cầm cốc nước lên uống một ít, cười, nhìn Nhan Nhiêu mà tựa xa xăm, “Kết hôn, sinh con không phải đều là chuyện nên làm sao. Tao cũng hy vọng sau này có người chăm sóc mình”.
Giọng Liêu Linh dịu êm đến mức Nhan Nhiêu như hình ảnh trước mặt là ảo ảnh, mơ hồ và chất chứa nhiều sự chiêm nghiệm đến khó hiểu.
“Mày yêu anh ta nhỉ?”.
“Hửm?”.
“Thì yêu mới cưới chứ!”.
“Vậy mày sẽ cưới người mày yêu chứ?”.
Nhan Nhiêu bất ngờ trước câu hỏi ngược từ Liêu Linh, nhìn đôi mắt đang dò xét của cô bạn, bản thân nhận thức rõ chính mình không thể tránh đi hay nói dối. Nhưng sự thật cô cũng không có điều gì để giấu giếm.
“Tao không muốn đánh mất mình vì ai khác. Yêu thôi”.
Với Nhan Nhiêu, tình yêu là điều cần nhưng không nhất thiết, còn cưới và sống chung là chuyện mãi mãi không bao giờ. Lý do chẳng phải vì cô thích con gái nên không được, mà chính vì bản thân cảm thấy không được, không muốn ai chạm vào đời mình và chịu trách nhiệm quá nhiều.
Vì lẽ trên, về tư tưởng, Nhan Nhiêu kỳ thực khá phù hợp với Trang Niên. Phải chi họ chưa từng xảy ra chuyện tình một đêm, cô nhất định sẽ có nhiều điều muốn nói, tâm sự, xin ý kiến từ cô bạn. Đương nhiên không phải Bạch Ly không tốt, chẳng qua do cô cần người cùng tư tưởng để có thể cho mình góc nhìn và đa dạng trải nghiệm hơn.
“Bọn mày đúng là y như nhau cả”, Liêu Linh dùng ánh mắt dè bỉu ném lên Trang Niên và Nhan Nhiêu.
“Ừm hứm”, Trang Niên không quá quan tâm.
Nhan Nhiêu nhe răng cười, tỏ ra đắc ý nói, “Khắp trăm dặm là hoa thơm cỏ lạ, có ngu mới vì một nhành cỏ lau mà mua dây buộc chân. Với lại người ta vẫn bảo hôn nhân là nấm mồ tình yêu còn gì!”.
“Nhưng lấy ông chồng thích đi công tác, mỗi tháng đều đặn gửi tiền chăm con thì tuyệt nha bạn!”.
Do công việc đặc thù, chồng của Liêu Linh không thường ở nhà cùng hai mẹ con, một năm chỉ gặp mấy lần vào ngày nghỉ, nhưng tiền thì chưa bao giờ là thiếu. Song, với đầu óc kinh doanh của một kim ngưu, cô đã thông qua ý chồng và quyết định cho Trang Niên thuê căn phòng trống của ngôi nhà để giảm áp lực kinh tế, để rồi thành ra hai cô bạn thân đại học dù một đã thành gia vẫn có thể ở cùng nhau.
Nhan Nhiêu trêu, “Vậy nhỉ! Trước còn bảo tìm một CEO nào đó lấy, sau đó cho tao ôm chân xin nuôi cơ. Bạn làm mình buồn nhiều chút nha!”. Cô hai tay ôm ngực trái, nhăn mày, làm ra vẻ đau đớn.
“Có cái rắm! Mày du học Ý làm biên kịch, tiền chôn sống còn được. Nói không chừng sớm dính lấy mấy chị ngon ngon rồi. Có mà lo nuôi tao đi này!”.
“Ủa bạn! Có chồng rồi còn muốn nuôi? Thức tỉnh đi!”, Nhan Nhiêu thuận tay xoa xoa đầu Liêu Linh.
Cảm giác thân thuộc làm Liêu Linh ấm lòng, thầm cười trong tim, nhưng ngoài mặt vẫn kiên định cộc ra mặt, không chút nương tay, tán mạnh vào tay của Nhan Nhiêu, dọa, “Không phải chó nhà mày đâu nhé! Làm nữa tay cắt tay mày xuống cho khỏi mà làm ăn”.
Nhan Nhiêu không sợ chết, trêu tới, “Ủa “làm ăn” gì nhỉ!”. Cô cười gian, ánh mắt đen tối đến mức đang ban ngày mà ngỡ như bóng đêm bao trùm khung cảnh.
Kết quả, Liêu Linh tát thẳng vào đầu Nhan Nhiêu vì tội đầu óc đen tối.
“Người ta biết đau đó!”, Nhan Nhiêu ấm ức kêu. Tay cô xoa xoa chỗ đầu bị đánh.
“Đáng đời mày, đồ đen tối!”.
“Hứ! Chắc bạn “sáng” hơn mình quá cơ. Cả cái địa ngục sau lưng, cô hồn tháng bảy còn quỳ thì bảo ai”.
“Xin lỗi không dám nhận à! Tôi không có kiểu ai tỏ tình cũng hẹn hò, hơi thích cũng theo đuổi như bạn đâu”.
Hồi đại học Nhan Nhiêu so với hiện tại còn nhút nhát hơn, nhưng bằng một cách khó hiểu nào đó, hay sức mạnh diệu kỳ thần quỷ ban cho, cô lại lắm mối yêu đương.
“Nói thật đi!”, Liêu Linh chỉ thẳng mặt Nhan Nhiêu, nheo mắt, tỏ ra ngờ vực như một vị quan tòa nhìn tội phạm trước tòa. “Thời gian ở Ý mày gạ bao nhiêu con rồi?”.
“Ể!”, Nhan Nhiêu thoáng bối rối, nụ cười cũng nên gượng.
“Nói mau! Tao và Niên đang nghe đây!”.
Nhan Nhiêu nhìn Trang Niên, ánh mắt lại lần nữa giao nhau thành đường thẳng, không hẹn mà đồng lòng né đi.
“Đừng có mà đe dọa bồi thẩm đoàn. Nhìn tao nè!”, Liêu Linh kéo mặt Nhan Nhiêu về phía mình. “Khai hết, hoặc tao ném mày xuống tầng!”.
Chính thức bị đe dọa, Nhan Nhiêu muốn không nói cũng không được.
“Cũng cảm nắng vài người, nhưng quen chính thức có một chị thôi”.
“Biết ngay!”, Liêu Linh cười đắc thắng. “Mày làm gì có chuyện nằm không trống trải đến giờ. Nhỏ đó gái Ý à?”.
Nhan Nhiêu gật đầu, “Tóc đen thẳng, mắt sâu đẹp màu xanh xám, da trắng nổi bật, gợi cảm trong những bộ váy vào tối thứ bảy. Một đóa hoa hồng duyên dáng và thu hút mọi ánh nhìn”. Đến giờ nghĩ lại, cô vẫn có thể hiểu sao lúc ấy mình phải lòng chị ta.
Thấy được ánh mắt dịu dàng, pha lẫn một chút tiếc nuối và nỗi buồn của Nhan Nhiêu, Liêu Linh đoán được không ít thứ, “Bị người ta đá rồi chứ gì! Không ngạc nhiên, nghe kể ngon vậy mà”.
“Hahaha! Chắc vậy”.
Đương niên, Nhan Nhiêu không thể kể quá rõ chuyện đã xảy ra, tránh dọa Liêu Linh bất tỉnh vì sốc.
“Bỏ qua đoạn kết. Quá trình, nó chụ thể sao kể tao nghe!”, Liêu Linh bày ra dáng vẻ tò mò, chân từ lúc nào đã kẹp chặt lấy eo Nhan Nhiêu kiềm lại, mặt gần sát, chẳng chừa lối thoát.
Nhan Nhiêu cười khổ trong lòng vì độ hóng hớt của Liêu Linh. Trước đây cũng vậy, hiện tại cũng vậy, toàn thích đem chuyện yêu đương của cô ra ánh sáng, sau đó cả đám sẽ bắt đầu ca phẫu thuật, mổ xẻ đến không còn cái xương nguyên vẹn.
Bất quá Nhan Nhiêu cũng dễ tính, lại cần người tâm sự hậu chia tay, cũng không nói xấu gì người cũ, mấy lần kể ra cho nghe cũng vô cùng bình thường, không cho giấu hay khó chịu. Nhưng lần này cô phải cẩn trọng một chút mới tốt.
“Lúc đại học bên Ý tao tham gia câu lạc bộ nhạc kịch, chủ yếu làm hậu cần và các vai nhỏ trong vở do các thành viên chấp bút, hoặc vài vở kinh điển. Lần ấy diễn vở Hamlet, chị ấy để ý nàng Ophelia nên đến xem, tình cờ bị tao hất nguyên cốc bia vào người lúc đang vội. Tôi thấy tội lỗi nên cởi áo khoác len cho mặc tạm, còn áo dơ thì nhận giặt rồi trả, sau đó trao đổi số các kiểu này nọ”. Truyện Nữ Phụ
“Ui! Lãng mạn dữ. Nhờ hất cốc bia có người yêu, bạn tôi cao thủ quá đi!”, Liêu Ninh nhìn Nhan Nhiêu bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhan Nhiêu thầm cười Liêu Linh ngây thơ.
“Không chuyện gì là dễ, cơ bản tao không thích chủ động nắm bắt, sau đúng nghĩa trả áo thôi. Chị ấy thì quen chị diễn nàng Ophelia cơ”.
Nếu lần đó chị ta kiên định dính lấy nàng Ophelia, Nhan Nhiêu cũng không cần chịu đựng những ngày tháng đen tối kia. Song, cô cũng không phủ nhận, yêu chị ta cũng là một điều tuyệt vời.
“Mày làm tiểu tam?”, Trang Niên đột nhiên lên tiếng.
Nhan Nhiêu theo thói quen quay sang nhìn, ánh mắt Trang Niên như mũi dao ném lại, dọa cô lạnh cả người. Do chơi với nhau cũng lâu nên cô biết ánh mắt kiểu vậy nhất định là đối phương đang nghiêm túc cảnh cáo, cũng có cả giận và khó chịu thêm vào.
“Không. Tao giống kiểu người thích nhai đồ của người khác lắm à!”, Nhan Nhiêu cười khổ.
“Ừa”, Trang Niên quay đi. Cũng chẳng biết là cô thật tin hay không.
Nhan Nhiêu bất lực vì cái tính lạnh như băng, luôn cho người khác cảm giác sắp bị đánh của Trang Niên – người trông mảnh khảnh mỏng manh, nhưng chỉ dùng ánh mắt cũng dọa chết người. Cô bên cạnh Liêu Linh bạo lực, thêm cô nàng sát khí, những năm tháng đó sống sót trưởng thành cũng coi như thần kỳ. Cứ như là chuẩn bị cho tương lai.
“Nói tiếp coi!”, Liêu Linh kéo Nhan Nhiêu quay lại mình, ánh mắt đầy hối thúc.
“Ừ thì chị ấy…”.
“Mama!”, giọng trẻ con trong trẻo vang lên cắt ngang lời Nhan Nhiêu.
Cả ba người quay sang, hóa ra là con gái nhỏ của Liêu Linh đã tỉnh ngủ tự rời phòng.
Đầu tóc rối bời, tay chân nhỏ tí trắng hồng, mắt tròn xoe, môi chúm chím, mặt ngái ngủ chạy về phía Liêu Linh. Trông đáng yêu đến ngây ngất lòng người.
Liêu Linh ôm con vào lòng, xoa đầu dịu dàng, hỏi, “Dậy rồi à chó con? Không thấy mẹ có khóc không đó?”.
Cô con gái ngoan lắc đầu ngầy ngậy, nói, “Chuối nghe lời mama. Chuối ngoan, Chuối không khóc”.
Biệt danh của con Liêu Linh ở nhà là “Chuối”, nên con bé luôn tự xưng hô bằng tên mình khi nói chuyện. Kỳ thực vô cùng đáng yêu.
“Ngoan! Nào! Mau đi rửa mặt và chải tóc đi”.
Liêu Linh muốn con tự lập từ nhỏ, nên mấy chuyện Chuối làm được cô nhất định sẽ không nhúng tay. Có thể mặt con rửa không đủ sạch hoàn hảo, tóc chẳng nếp ra kiểu đẹp, nhưng từng chút một, cô hy vọng con mình sẽ học và tự điều chỉnh đến khi hoàn hảo.
Chuối cũng rất ngoan, nghe lời, nghe bảo xong liền nhảy xuống khỏi vòng tay, quay sang chào Nhan Nhiêu và Trang Niên rồi mới chạy đi điều chỉnh như được dặn.
Trước đó trên bàn ăn cũng đã cảm thấy bé Chuối rất ngoan, nghe lời, được Liêu Linh dạy vô cùng kỹ lưỡng, nhưng Nhan Nhiêu đến giờ vẫn không hết nổi ngạc nhiên. Cô cười, nói, “Tự dưng muốn có một bé ghê mấy đứa!”.
“Thôi thôi tao xin!”, Liêu Linh làm vẻ mặt sầu não. “Mày bình thường đã như lục bình thả trôi, đẻ con nữa chồng mày một nách lo hai đứa con nít đó. Đừng hại đời người ta giùm!”.
“Ứ! Tao bảo có con, nhưng chắc gì chồng. Vợ tao đẻ cho tao chứ!”.
“Vậy càng tệ hơn. Tính mày giữ bồ như mạng, có đứa nhỏ, nó lo cho con, chắc ăn kiểu gì mày cũng làm ầm ĩ lên. Tốt nhất như vậy đi, đừng phá!”.
Như lời Liêu Linh, Nhan Nhiêu quả thật có máu chiếm hữu vô cùng cao, lại còn tùy thân phận mà tăng mức độ giữ đồ. Cho nên, cô vì vậy mà không muốn kết hôn, tránh trước tránh mua dây buộc mình, sau hại người phát điên vì bị giữ chặt.
“Hahaha!”, Nhan Nhiêu cười cho qua. Sau lại nhìn đồng hồ trên tường, thở dài, “Chậc! Mới đây đã ba giờ chiều. Tao cũng nên về rồi”.
Không đợi Liêu Linh mở lời đuổi, Nhan Nhiêu chủ động muốn rời đi. Hôm nay giao tiếp nhiêu là quá đủ, quá sức với cô.
Thời gian lâu cô đơn, sum vầy với ai đó chính là niềm đau nhất định. Dù nó thật sự có vui vẻ, hạnh phúc và mang lại gợn sóng trong tim.
“Ể! Không ở lại ăn cơm tối đi. Tao vì mày mà nấu toàn món mày thích nhất đó chó!”, Liêu Linh không chút khách khí, nhảy lên câu chặt cổ Nhan Nhiêu ghì xuống. “Đừng có bỏ trốn!”.
Nhan Nhiêu đau, nghẹt thở, những hình ảnh đỏ đen lập lại khiến cô sợ đến phát run, bắt đầu gục xuống thở gấp từng cơn.
Như chưa bao giờ chạy khỏi căn phòng đó, tiếng hét lớn lập đi lập lại, ồn ào, đắng ngắt, kinh tởm, điên cuồng, ngu ngốc, tàn nhẫn đến mức Nhan Nhiêu chỉ biết không ngừng thở gấp, cố nuốt lấy nguồn sinh khí vô hình thật nhiều để trấn tĩnh con tim đập loạn. Nhưng kể cả khi vết thương đã khép miệng, vết tích đã xóa, cô vẫn cảm thấy sự bỏng rát, đau đớn và sợ hãi ấy
Thấy có chuyện không lành Trang Niên liền nhảy sang kéo Liêu Linh ra, rồi cúi xuống, xem xét tình trạng Nhan Nhiêu, “Mày không sao chứ? Bình tĩnh!”. Cô cố an ủi bằng lời, tay vỗ vỗ vào lưng của đối phương giúp cảm xúc ổn định lại.
Nhan Nhiêu ngẩng dậy, nhìn thấy không phải là gương mặt độc ác không ngừng rơi nước mắt ấy, chỉ có Trang Niên lo lắng chân thành, trong lòng nhất thời như vỡ òa, không khống chế được mình ôm chặt lấy đối phương.
Người Trang Ninh vô cùng mỏng manh, ôm vào cảm giác như sắp vỡ nát, nhưng Nhan Nhiêu không cách nào nới lỏng tay dù một chút. Chìm sâu vào sự ấm áp, an toàn giả tạo của hiện tại.
Trang Niên cả người đều phát đau, khớp như có cảm giác muốn gãy, lý trí lẫn con tim đều đồng loạt muốn đẩy người ra, giải thoát chính mình. Ấy vậy mà chẳng có cú đẩy nào, ngược lại vòng tay vươn ra, trong một thoáng muốn ôm Nhan Nhiêu vào, để rồi tự chính mình bài xích, đôi tay giữ lại giữa không trung như ôm lấy không khí vô hình.
Và trước khi mọi thứ dần tệ hơn, Liêu Linh là người đến trước mặt Nhan Nhiêu, nở nụ cười tựa nắng mai dịu dàng, trấn an, “Ổn rồi, đúng không?”.
Nhan Nhiêu đi ra từ ảo ảnh, mơ hồ gật đầu như một đứa trẻ.
…
“Tạch tạch tạch…”, tiếng gõ phím vang lên đều đều trong căn phòng tối. Ầm ĩ, mà cũng êm tai đến lạ thường.
Với Nhan Nhiêu, những bản nhạc kinh điển luôn là niềm an ủi lớn, nhưng tiếng gõ máy khi những ngón tay của chính mình nhảy nhót trên từng phím chữ một, từng chút để màn hình trắng bị giăng kín mới là sự thanh tẩy sau cùng. Song, thật đáng tiếc, đến khi ánh sáng phai mờ đi màn đêm, toàn bộ mọi thứ lần nữa lại bị xóa sạch bởi cô.
Sau cùng, việc vượt qua cảm xúc, mang mình ra đốt cháy vẫn không mang lại một kết quả, dù đó là sự thất bại cho Nhan Nhiêu. Nhưng phải thôi, cô đâu phải đom đóm, nào có thể thiêu sinh mệnh để một lần rực sáng.