Vân Phượng liếc mắt nhìn về phía Dương Bá Hầu.
Đến lúc này mà còn già mồm.?!!?
Đơn giản chỉ là một ánh mắt nhưng đã khiến ông ta lạnh run cả người.
“Hắc Oa ,nói cho ta biết tại sao nhi tử nhà Dương Bá Hầu lại đến Thiên Dực doanh gây chuyện?!! “
Thật ngu xuẩn! Ban ngày ban mặt dẫn theo hai mươi mấy người đến doanh trại có hơn một vạn binh để kiếm chuyện sao?!!
Thể loại ngu xuẩn đến bậc này không chết cũng thật uổng phí.
“Bốn ngày trước,chúng nô tài cùng xuống phố mua chút rượu nóng.
Thì thấy lệnh công tử đang bắt ép một dân nữ về làm thϊế͙p͙ của mình nên nhịn không được ra tay.
Công tử nói sẽ đến tính sổ.
Hôm nay công tử đến chúng ta liền biết đến tìm ai nên đã xung phong ra trước nhận lời khiêu khích. “
Hắc Oa điềm tĩnh kể lại mọi chuyện giọng nói không chút sợ sệt.
“Làm sao ngươi biết dân nữ kia là bị bắt ép.???” Siết chặt lấy tách trà .
Nàng đang chuẩn bị phát hoả a~
“Cô nương kia năm nay chỉ mới tròn mười hai xuất thân nghèo khó.
Lúc nô tài nhìn thấy cô nương ấy là lúc nàng bị người của lệnh công tử kéo lê trêи đường.
Tóc tai tán loạn, quần áo không chỉnh tề.
Còn có lúc đó công tử nhà Dương Bá Hầu miệng không ngừng buông lời ɖâʍ tục.
Nói ra sẽ làm bẩn tay tướng quân.
Chuyện xảy ra giữa đường lớn đã có rất nhiều người trông thấy.
Nhiều người bất bình nhưng biết là con nhà quan nên không dám ra tay cứu giúp. “
Cánh tay vung lên tách trà nện mạnh xuống dưới chân của Dương Bá Hầu.
Lá trà văng tung tóe lên cả y phục quý giá của ông ta.
Lòng người ở đây đều rung lên một cái.Tướng quân thật sự tức giận rồi.
Mặt mài Dương Bá Hầu xanh mét đâu còn vẻ kiêu căng như lúc nãy.
Khống chế run rẩy từ đấy lòng cao giọng nói.
“Quận chúa làm vậy là có ý gì?!!?!
Chỉ vì một vài lời bịa đặt mà đối xử với bổn Hầu như vậy.?
Ta đường đường là Hầu.. “
Chưa nói xong đã bị Vân Phượng cắt ngang.
“Hạ giọng của ngươi xuống đi Dương Bá Hầu. “
“Quận chúa,người không thể chỉ tin lời nói từ một phía.
Nhi tử của bổn Hầu bây giờ còn không biết sống chết ra thế nào? ” Chân ông đã gần như không thể đứng nổi.
Lệ khí của người trước mắt thật đáng sợ.
Giọng nói bất giác nhỏ đi rất nhiều .
“Câm miệng!!!
Nhi tử của mình thì không biết dạy dỗ cho tử tế vào để hắn ra ngoài hà hϊế͙p͙ dân nữ ,làm xằng làm bậy .
Không biết hối cải về việc làm của mình còn mang người đến Thiên Dực doanh của ta gây chuyện.
Giở thủ đoạn hèn hạ khiến binh sĩ của ta bị thương.
Đây là cái dạy dỗ tử tế mà Dương Bá Hầu nói sao.???” Vân Phượng tức giận lớn giọng nói.
Thần sắc lạnh lùng, nghiêm nghị. Trong đôi đồng tử là lửa giận đang hừng hực cháy.
Dương Bá Hầu biết mình đuối lý không thể nói gì nữa.
Ông luôn nghĩ nha đầu này sẽ tránh lớn tìm nhỏ. Sẽ thuận theo ông mà kết tử nam binh sĩ này.
Dù sao ông cũng có tước hầu…. giữa một vị hầu gia và vài tên lính quèn.
Quá dễ để chọn nhưng…..
*****
Từ đằng xa, một phụ nhân đang hùng hổ xông về phía này.
Trâm cài quý giá trêи tóc có chút loạn vì chạy vội.
Phấn son trêи mặt cũng bị nước mắt làm lem đi chút ít.
“Hầu gia~Bảo nhi của chúng ta bị bọn họ hại thật thảm.” Ôm lấy tay Dương Bá Hầu gào khóc thảm thiết.
Đứa con này là con cầu con khẩn của bà.
Từ nhỏ cho đến giờ bà đều nâng niu yêu thương trong lòng bàn tay.
Chưa từng mắng một câu hay đánh một đòn roi nào .
Vậy mà lại bị một đám mãn phu này hãm hại thành ra như vậy.
Lúc thấy Bảo nhi bất động nằm ở trêи giường xuyết chút nữa bà đã ngã xuống.
Bà sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.