Hải Đường Say Ngủ Thụy Mỹ Nhân

Chương 2



Năm Thái Triệu thứ hai mươi, giang sơn gấm hoa dần tàn lụi. Mười năm hoàng kim nhất của Trường An kinh đô nhắc lại chỉ như một khúc tráng ca. Thù trong giặc ngoài, vận khí quốc gia càng thoi thóp. Vua quan ăn chơi xa đoạ, minh quân dần biến thành hôn quân, suốt ngày mải mê tửu sắc, buông thả chuyện con dân. Bẽ bàng thay, bách tính đói khổ, thù oán ngút trời. Nhưng kẻ nào dám cả gan chỉ tay đến thiên tử, điều uất hận đành phải xả trút đến vô định xung quanh. Trong dân gian dạo ấy rộ lên tin đồn hồ ly lấy máu người luyện huyết để tu ma. Lại thêm sơn tặc hoành hành. Thế nhân loạn động chưa từng có.

Lại nhắc chính sự trong cung, nếu không nhờ có phò mã một bên làm cách tay đắc lực giúp vua việc triều chính, lo chuyện bách tính trăm gia, hẳn Thái đế đã sa cơ từ lâu trước mắt dòm ngó của bao nanh độc phản đồ. Truyền thuyết yêu hồ náo động tưởng như chỉ còn là giai thoại dân gian hư truyền, ít mảy may kinh động đến chốn long môn. Vậy nhưng thâm cung bí sử, kì thực có bao giờ ấm yên, bát quái vòng vo ở trong cung, dạo này thường chỉ xoay quanh vài ba chuyện: một là phò mã đẹp như Đát Kỷ, hai là phò mã hết sức được cả hoàng thượng lẫn công chúa trọng dụng, còn thứ ba,

… rằng phò mã là hồ ly trăm tuổi, cải lão hoàn đồng, từ trong nhân gian trà trộn đến Trường Minh cung.

Tin đồn thứ ba ít phổ biến hơn, nhưng kinh động hơn cả.

Hỉ sự của công chúa xa cách đã gần mười năm, vậy nhưng từ đó đến nay vẫn chưa có tin mừng.

Dường như, tân phò mã mặt đẹp như trăng, tính cách ôn nhu, hết mực nuông chiều, nhưng cũng thập phần hờ hững về chuyện kia.

Công chúa không phải chưa từng sốt ruột. Mặc dầu nàng trẻ tuổi còn ham chơi, nhưng khi thành thân được hơn hai năm, thoáng thấy tướng công lúc nào cũng nhu hoà như nước, hết lòng chiều thương, nhưng chỉ như người huynh trưởng tùy lòng hô ứng với nàng, còn lại thì tùy thời lãnh đạm phiêu diêu. Cả hai tuy đồng sàng mà dị mộng. Văn trạng nguyên năm xưa, ngoài thời gian kề cạnh công chúa nhỏ thì cũng là hết lòng phụng sự bên cạnh hoàng thượng, ngày đêm dốc lòng đem trí tuệ phò trợ hoàng thượng việc xử lí tấu chương, còn thừa thời gian thì cũng là bận bịu lại qua nơi ngự thư phòng, y cung phòng, nghiên cứu điều chế này nọ.

Chẳng biết từ bao giờ, gia nhân trong Trường Minh cung truyền nhau đủ điều bát quái. Có kẻ nói nhìn thấy phò mã nửa đêm canh tí hoá thành yêu hồ mặt trắng mắt đỏ lưỡi trợn, nuốt chửng một cung nữ. Có kẻ rủ rỉ, phò mã mặt hoa da phấn thường ngày luôn tỏ vẻ thoát tục hư vô, kì thực đằng sau đã lén leo cao tới long sàng. Thái Triệu đế ham mê sắc dục, để bên mình một mỹ nhân kinh diễm đến thế, sao có thể không động tâm?

Công chúa nhỏ vô lo vô nghĩ, nhưng dường như sự lãnh đạm âm thầm kia hiển lộ rõ ràng đến mức người vô tâm vô phế như nàng cũng buộc mình không thể không màng.

Dần dà, hậu cung ngày một nhiều thêm những chuyện bát quái. Nào là Y Vân phò mã náo loạn hậu cung sủng phi của hoàng thượng, nào là văn trạng nguyên năm xưa tằng tịu dâm loạn cả trai lẫn gái, bất kể đàn ông đàn bà đằng sau lưng hoàng thượng và công chúa. Thậm chí, có kẻ còn cả gan loạn ngôn, dám nói cái thai trong bụng Cẩm phi không phải huyết mạch của hoàng tộc, mà là thứ có được từ một đêm ánh mắt văn trạng nguyên lả lướt đậu lại tại Yến Xuân cung.

Hồ ngôn loạn ngữ truyền đến tai cả hoàng thượng lẫn công chúa. Chẳng phải bàn thêm, hoàng thượng nóng mặt, nổi trận lôi đình, nọc cận vệ lẫn nô tì ở Ngự sử cung – nơi ở của phò mã ra đánh đến chết, can tội không quản được việc của chủ nhân.

Rõ ràng, ai nghe đến cũng biết đó là một tội danh quá đỗi nực cười, giết gà doạ khỉ. Trên dưới trong cung không ai không biết hoàng thượng mê vui, song đa mưu túc trí hồi trẻ cũng không chút chai sờn, hồ nghi lẫn ác nghiệt như Tào Tháo là thật. Không phải dung mạo kia chưa từng làm Thái Triệu xiêu lòng. Nhưng bản thân hắn ta vẫn còn lí trí, vẫn biết đó là đức lamg quân cỉa con gái ruột mình, nếu không muốn triều đại này chết ngập trong bùn nhơ và nước miếng rủa mạt của hậu thế thì hắn còn nên coi chừng hạ bộ. Vả lại, phải kể đến có một đêm hoàng đế định tơ tưởng ngón tay đến Y Vân, khi thấy đôi mắt xao xuyến bàng bạc thờ ơ của chàng động lòng hơn tất cả hậu cung ba ngàn giai lệ hắn có, đêm ấy, hắn chiêm bao: lúc sắp sửa được nếm mùi mỹ vị thì bỗng long sàng biến thành áo quan, bốn chân giường nạm ngọc đâu ra lại hoá thành hài cốt cắm sâu, tám người khiêng đi về phía quỷ môn quan. Dọc đường chứng kiến đủ bách quỷ dạ hành, hắc bạch vô thường đến đón ma, rồi sau đó bị đoạ hình dưới mười tám tàng cửu u minh tuyền, mà xa xa, người điềm nhiên dửng dưng đứng nhìn lại là tân phò mã…

May thay, tỉnh dậy mới biết là mơ. Nhưng từ bận chiêm bao ấy, Thái đế vẫn kinh sợ nhân vật duy nhất có thật từng xuất hiện trong đó hơn cả. Nếu chẳng vì từng mục sở thị chuyện trạng nguyên hết lòng dốc tài cán giúp chính sự an dân, một lòng vì ngài tỏ ý chống trả lại bọn loạn thần thế lực mưu mô, dòm ngó long ỷ khắp trong triều – hay nói cách khác, hắn tỏ ra là người duy nhất mà Thái Triệu có thể dùng ở nơi thâm cung hiểm ác này – thì có lẽ ngài đã sớm trừ khử mệnh yêu nghiệt ấy rồi.

Đàn ông mà đẹp hơn đàn bà, ắt chẳng phải điều lành.

Mượn đao giết gà doạ khỉ, chẳng qua là để người kia biết thân biết phận hơn chút, nếu đang ngoan ngoãn thì tiếp tục ngoan ngoãn. Nếu có mưu đồ bất chính thì nên tự bóp chết từ trong trứng nước, không thì hậu quả khôn lường.

Thái Linh công chúa thở dài, ngước nhìn khuôn mặt người đang an ổn nằm bên. Khuôn mặt chàng vẫn như ngày đầu gặp gỡ, dung mạo bế nguyệt tu hoa, không cười thì phảng phất nét xa cách thanh lạnh, cười lên thì gió xuân khuynh thành, đôi mắt hoa đào thấp thớng tiếu ý trong vắt như ngọc thạch nơi suối xa, anh trí tinh thông, nhưng tuyệt nhiên không ai đọc được ẩn sâu đằng sau đó là suy tư gì.

Trong cung gấm Kiền An, thị vệ nữ tì đông đủ canh gác cẩn nghiêm, vòng trong vòng ngoài, ánh nến rạng ngời, mà lòng nàng hiu lạnh. Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào nơi sàng tiền, rọi vào mặt hoa của trượng phu sáng ngời, mơn trớn đậu lên hàng mi dài như mực, môi mỏng cánh đào, sườn mũi cao thẳng, nước như da gấm lụa Tô Châu…

Thịch!

Một khắc thời gian vừa chạm xuống, nàng hốt hoảng bất an. Dung mạo kia nàng đã tỉ mỉ ngắm cả vạn lần, suốt mười năm nay, vậy mà giờ này lại tưởng như thập phần xa lạ. Dung mạo kia từng làm nàng hạnh phúc kiêu ngạo, từng làm nàng thẹn thùng tự ti, nhưng giờ đây cũng làm nàng vô thức bất an.

Lâu dần, công chúa vì lao tâm mà lâm bệnh, thần tình điên loạn.

Trong đầu nàng vụt qua xiết bao lời đàm tiếu của bọn cung nữ thái giám chốn hậu cung:

“… Tân phò mã đẹp đến thế, đích thị là yêu cơ mị hoặc.”

“Phò mã với công chúa thành thân ngót đã mười năm, chưa một lần thái y nghe ngóng được gì. Nghe đâu tân phò mã thành thạo y cổ thuật. Chưa biết chừng là phù thủy giả dạng để trà trộn vào thâm cung.”

“Đẹp hơn bất cứ phi tần nào, lại sớm tối lai vãng ở Hoàng Minh điện, lẽ nào là yêu nghiệt dụ dỗ hoàng đế? Thế nên suốt chục năm qua dù gia thế trống trơn mà vẫn còn an ổn trong cung…”

“Nhìn dung mạo kia, tưởng như sau trước không già. Không phải sau lưng lén lút luyện ngải thuật để trường sinh đấy chứ?”

Phải không? Thái Linh hoảng hốt. Xưa nay, nàng không phải chưa từng nghe qua bao đàm tiếu về phu quân của mình. Nhưng chưa một lần nàng để nó vào mắt. Những lúc bất an, một nụ cười thoảng gió xuân như có như không kia của người đó lại như có phép lạ làm nàng mê muội thất thần, bất giác bỏ qua. Sau đó, nàng trút hết giận dữ vào đám cung nữ tiện tì không biết thân phận mồm miệng, gây ra xiết bao máu thẫm ở Kiền An cung này.

Khắp kinh thành hào hoa trang hoàng bằng một thứ bình an giả tạo, tựa như giấy mỏng sao gói được lửa to, bầu không khí nặng nề chỉ trực chờ đổ hoạ.

Bệnh tình công chúa trở nặng, danh y tứ phương được vời đến không kể xiết. Ngay cả phò mã xưa kia vốn ừng danh y thuật bách bệnh cũng phải bó tay.

Mà không biết, chàng chính là bệnh trong tâm của nàng.

Chỉ còn có một cách

“Người đâu!”

“…”

***

Đế vương hốt hoảng, từ trong tẩm điện lao ra, áo quần vẫn còn xộc xệch, mũ bào chưa cả chỉnh tề, thoáng bật dậy khi nghe tin công chúa nửa đêm điên loạn, cầm đao xẻ thịt từng cung nhân thị vệ nữ tì.

“Hoàng thượng giá đáo!”

Ánh đuốc lập loè đỏ rạng. Sân trước Trường Minh cung hoa lệ hữu tình nay trở thành pháp trường đẫm huyết, tru tréo những thanh âm đau đớn của con người.

Mùi thịt đỏ tanh nồng bốc lên cuồn cuộn hoà cùng mùi nồng khét như bị đốt cháy. Tử khí ám hoả hết cả tử cấm thành.

“Thái Linh! Thái Linh! Có chuyện gì vậy?”

Chưa bao giờ, hoàng đế dám tin cô công chúa nhỏ hiền dịu ngoan ngoãn lanh lợi ngây thơ của mình lại xuất hiện trong hình hài dạ xoa đòi mạng. Nàng đã hoàn toàn điên loạn, tựa như trúng một thứ ếm phù khiến cho nàng không còn là bản thân mình nữa.

“Cha! Lũ người mày là ác quỷ! Phải giết chúng nó!” Công chúa khóc cười trong điên dại.

Phía trước môn điện, thấp thoáng một bóng người duy nhất dường như còn tỉnh ngộ giữa khung cảnh điên loạn này, đứng lặng thinh, khuôn mặt hờ hững nhìn cảnh chém giết mà không mảy may vướng tạp, cũng không hề có ý định tiến lên can giám, chỉ điềm đạm đứng đó như hiển nhiên đang khán cảnh thủy nguyệt.

Là Y Vân phò mã.

Là kẻ đẹp như yêu cơ hoạ thủy.

Là kẻ đứng giữa thái bình vương giả mà mang lại nội loạn cho kinh thành.

Là kẻ hờ hững tựa có tựa không, nhưng sâu trong lòng là một bụng toan tính trũng hoắm, không ai thấu tỏ.

Hoàng đế ngây dại trước nhan sắc tịch mịch của kẻ thấp thoáng đứng nơi tranh tối tranh sáng. Rồi tiếng rít gào của một thị nữ bị phanh thây làm ngài bừng tỉnh, lần nữa đối diện với loạn cảnh.

“Người đâu? Còn không mau dừng tay công chúa lại…”

Hoàng đế ngoảnh đầu, nhìn sâu vào đôi mắt yêu hồ của kẻ đằng xa, đôi mắt dường như có thể câu hồn bất cứ người nào nhìn thấy chúng. Bất giác trong đầu ông nhớ lại những lời thủ thỉ năm xưa của Dữ công công:

“Hoàng thượng, chẳng biết có nên bẩm tấu điều này…”

“Hoàng thượng, trong cung có tin đồn, Y Vân phò mã là phù thủy, là yêu hồ giả dạng.”

“Nghe rằng, phò mã lí lịch trống trơn, vốn dĩ còn an ổn trong cung là do bọn phản tặc gài cắm vào. Loạn An Long Tuyền năm đó có liên quan tới Bình Khúc Sơn – quê hương của Y Vân trạng nguyên năm đó. Lại nghe, một lần phò mã nhận mệnh cải trang đi vi hành, tới nơi chợ trời, bắt gặp dân chúng đang đuổi giết một con cáo, hắn ta không lấy làm sợ hãi mà ngược lại bình tĩnh vô cùng, hết lòng chở che con vật kia. Lạ kì, đoạn chàng ta nâng con vật nhỏ lên tay, vuốt ve, chỉ khẽ lắc đầu nói nhẹ hai tiếng: ‘Không phải’ rồi thả nó vào rừng đi mất.”

Năm đó, cũng chính lúc loạn An Long Tuyền bắt đầu rục rịch.

“Sự tình thật giả khó lường, trong ngoài khó đoán, xin hoàng thượng nghe tai này bỏ tai khác, lưu tâm nhưng chớ lấy đó làm lao tâm, đợi đến khi thần điều tra rõ mọi chuyện rồi tấu bẩm lại với ngài.”

Kí ức xô đẩy ùa về. Hoàng thượng rùng mình, bất giác thét lớn:

“Người đâu, nhốt cả phò mã vào ngục cho ta!”

Công chúa ngất xuống trong vòng tay vua cha, nước mắt đầm đìa. Hoàng đế mặt tái xanh, tay chân lẩy bẩy.

“…”

Một đêm, Trường Minh cung vì thất thiệt mà hỗn loạn. Máu và nước mắt đầm đìa. Loạn thanh dường như trôi nổi cả ra ngoài dân gian, rằng trong cung có phù thủy.

Tất nhiên, cần có một cái tên chịu trách nhiệm cho muôn vàn tiếng xấu. Đó càng không thể là Thái Linh, con gái yêu của Thái Triệu hoàng đế, vốn mang tiếng ốm đau bệnh tật bao năm qua.

Bởi vậy, chỉ có thể dùng hết thảy đổ lên đầu Y Vân phò mã. Chỉ một đêm, Trường An kinh Thành náo loạn tin phò mã đa đoan lấy máu tì nữ luyện bùa thuật ếm bệnh lên công chúa, để mình hằng được trẻ mãi không già, sống mãi không bệnh.

Lúc bị bắt, cảnh vệ truyền tai nhau -– rằng phò mã không nói không rằng lấy một lời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.