Đêm Tuyết

Chương 1



Editor: Munashii

Beta: Dâu Tây

___________

Mười giờ sáng mai, chúng ta gặp nhau ở quán cà phê cũ nói chuyện nhé!

Diêu Tư Dịch ngẩn ngơ nhìn chằm chằm tin nhắn trên điện thoại, hình nền cuộc trò chuyện vẫn là bức ảnh chụp chung của hai người ở hồ muối Chanka trong chuyến đi du lịch Thanh Hải cùng nhau. Ở nơi bầu trời và mặt hồ như được nối liền với nhau, được gọi là “tấm gương khổng lồ”, dưới bức màn trong xanh của thiên nhiên, Hề Mạn mặc váy đỏ híp mắt nhìn về phía anh rồi nở nụ cười.

Đã rất lâu rồi, Diêu Tư Dịch chưa được nhìn thấy nụ cười như thế từ trên gương mặt của cô.

Mà tin nhắn phía trên trong cuộc trò chuyện, là tin nhắn lúc bốn giờ sáng của một tháng trước.

Diêu Tư Dịch vĩnh viễn không thể quên được buổi sáng hôm ấy, khi anh thức dậy, vừa mở đôi mắt sưng đỏ do say rượu ra thì chỗ nằm bên cạnh đã không còn hơi ấm của Hề Mạn.

Anh nhanh chóng nhận ra có nhiều thứ trong tầm nhìn của mình đã biến mất: son môi của cô không còn ở trên tủ đầu giường, một nửa tủ quần áo cũng trống không, con mèo nhỏ “sữa bò” bị đói nhảy lên giường, liên tục gọi anh.

Anh buông tay, mặc cho cơ thể tự đổ xuống giường.

— Cuối cùng ngày này cũng tới.

Ngày hôm đó, phải rất lâu sau anh mới dám mở điện thoại lên, anh cứ tưởng rằng Hề Mạn sẽ như trước đây, gửi cho anh một tin nhắn thật dài để lên án những lỗi lầm của anh, nhưng thực tế lại không phải vậy, cô chỉ nói cô mệt rồi, muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi, nhắc anh đừng đi tìm cô.

Từ đó bọn họ không hề liên lạc với nhau cho đến tận khi anh nhận được tin nhắn này.

Diêu Tư Dịch tắt điện thoại, nhìn ra bên ngoài. Lúc anh đến đây, quán cà phê không có quá nhiều khách. Anh chọn một góc tương đối rộng rãi, cái bàn gỗ lớn vừa vặn che kín chiếc xe lăn của anh, có điều chỗ này ở tít trong góc nên không thể nhìn thấy khung cảnh ngoài đường.

Trước mặt anh là một ly cà phê, anh chỉ nhấp một ngụm rồi để xuống, anh không muốn uống nhiều để tránh lát nữa phải đi vệ sinh.

Trong lúc chờ đợi, Diêu Tư Dịch cúi đầu xuống nhìn ống quần, chỉnh đi chỉnh lại nó như người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế để chắc chắn rằng cái chân giả kia không bị lộ ra ngoài.

Chân giả của anh vừa mới lắp, chỗ nối vẫn chưa phục hồi hoàn toàn nên chưa thể đi lại được, nhưng do anh không muốn đến đây với một cái chân nên đã nghĩ ra một cách tự lừa mình dối người, đó là ngồi xe lăn giả vờ bị gãy chân.

Khi anh đang cúi đầu đấu tranh với cái ống quần thì thấy một đôi chân đi bốt cổ thấp dừng lại ở trước mặt. Hề Mạn mặc chiếc váy dệt kim đen trắng dài ngang bắp chân, đi đôi bốt da mềm màu nâu, cô đã trở lại với dáng vẻ trước khi anh gặp tai nạn.

Diêu Tư Dịch ngồi thẳng người, định đứng dậy theo bản năng nhưng lại ý thức được tình trạng hiện tại của bản thân, đành liếc nhìn chỗ ngồi ngay trước mặt mình.

“Anh gọi cà phê cho em rồi.”

“Cảm ơn anh.” Hề Mạn để chiếc áo khoác đang ôm trong tay xuống thành ghế, sau đó ngồi xuống để túi xách lên bàn, mỗi một động tác đều làm rất cẩn thận/ Cô không ngờ rằng vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt rất khác so với trước đây của Diêu Tư Dịch.

“Hôm nay hẹn anh ra đây…” Sau khi xong xuôi, Hề Mạn không còn lí do gì để lưỡng lự nữa, cô gian nan mở đầu cuộc trò chuyện,  trong nháy mắt đã quên sạch những điều mà mình chuẩn bị sẵn trên đường đến đây.

“Em sưởi ấm trước đi.” Diêu Tư Dịch đẩy ly cà phê của mình sang, “Hôm nay trời hơi nhiều mây, tai em bị lạnh đỏ cả lên rồi này.”

Những ngón tay đang để trên bàn của Hề Mạn siết chặt lại với nhau, dường như trốn tránh những lời nói chứa đầy sự quan tâm của anh.

“Không cần đâu.” Cô lắc đầu, nỗ lực bắt đầu cuộc trò chuyện, “ Cảm ơn anh đã không đi tìm em trong một tháng qua. Em đã suy nghĩ rất nhiều, em cũng không ngờ là mình lại có thể liên tục suy nghĩ về một việc lâu như vậy, nhiều lúc đi ngủ rồi mà đầu vẫn còn nghĩ về nó, anh thấy có kỳ lạ không?”

Sau đó, cô ngẩng đầu lên mỉm cười, có điều tự cảm thấy nụ cười ấy quá nhạt nhẽo, nên đành nói tiếp, “Em biết em làm thế là vô trách nhiệm, nhưng thật sự lúc đó em không thể kiên trì được nữa nên đã bỏ trốn.”

Trong lúc ấy, Diêu Tư Dịch vẫn luôn cúi đầu cầm ly cà phê, khi nghe được câu cuối thì ngẩng đầu lên, “Đó không tính là trốn.”

“Anh…” Hề Mạn muốn nói lại thôi.

Diêu Tư Dịch nói tiếp điều mà cô đang ngập ngừng, “Em thấy anh khác trước đây đúng không?”

Hề Mạn im lặng.

“Anh biết. Xin lỗi em.”

“Anh không làm gì sai với em cả. Anh không đối xử tệ với em.”

“Nhưng anh đã khác trước đây, phải không?” Diêu Tư Dịch không còn hứng thú với ly cà phê trước mặt, lần đầu tiên anh chịu ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô và nhận được sự thừa nhận trong đó.

“Anh cũng nhận ra.” Anh lại cúi đầu xuống, yếu ớt nói một câu.

Im lặng.

Hề Mạn từng tưởng tượng cảnh họ gặp lại nhau, cô nghĩ mình sẽ bật khóc giống như khoảng thời gian một tháng ở nhà một mình vậy, nước mắt sẽ đột nhiên dâng trào; cô nghĩ mình sẽ khóc, rồi mắng anh ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, làm những người xung quanh đều quay lại nhìn họ; cô cũng cho rằng Diêu Tư Dịch sẽ nóng nảy như trước, không quan tâm bất cứ thứ gì, hoặc khóc lóc xin cô quay lại.

Nhưng tất cả đều không xảy ra, chỉ có im lặng và im lặng.

Mấy tháng trước, bọn họ vẫn còn thân mật đến mức không gì có thể chen vào giữa, vậy mà bây giờ lại xa lạ hơn cả hai người qua đường lướt qua nhau.

Hề Mạn nhìn bộ móng tay màu đỏ đô mới làm của mình, bàn tay cô đã trắng hơn trước rất nhiều, khó có thể tưởng tượng được một tháng trước, đôi bàn này từng thô ráp với nhiều vết xước.

Ngược lại, bầu không khí im lặng này lại khiến cho Diêu Tư Dịch đỏ mắt.

Anh nhìn Hề Mạn tươi tắn xinh xắn như một chú chim vừa được tự do ở trước mặt, chợt nhớ về thời đại học khi mới quen nhau, cô từng mặc chiếc váy kiểu Âu Mỹ màu đỏ cherry, đi giày Converse và trượt ván tới như một cơn gió, tươi cười chào hỏi mọi người và nói rằng cô rất vui khi được tham gia câu lạc bộ này.

Rồi bốn năm đại học trôi qua. Hề Mạn vẫn sống một cuộc sống đầy chân thành và nhiệt tình, thích đi du lịch và trải nghiệm những thứ mới mẻ, cũng thích cả ngày ở nhà đọc sách, hay tìm các quán ăn ngon nằm khuất trong các con hẻm, đôi khi Diêu Tư Dịch còn cảm thán rằng phần lớn hạnh phúc trong đời anh là do cô đem tới.

Nhưng một cô gái tuyệt vời như vậy lại bị anh phá huỷ chỉ trong vài tháng ngắn ngủi. Bây giờ dường như cô đã quay trở lại dáng vẻ của trước đây, từ tận đáy lòng, Diêu Tư Dịch rất vui mừng, nhưng điều này cũng tàn nhẫn vạch trần những tổn thương anh đã gây ra cho cô.

Vậy nên anh không thể tha thứ cho việc mình đã tự tay hủy hoại cô gái tràn đầy tự do vui vẻ như vậy, cho dù đó là người mà anh không nỡ buông tay cũng không được.

Hề Mạn vừa ngẩng đầu đã bắt gặp đôi mắt đang dần đỏ ửng, trong nháy mắt đó, cô cảm thấy sống mũi cay cay.

Diêu Tư Dịch vội vàng dời tầm mắt trước khi mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Anh quyết định sẽ không xin lỗi về những gì mình đã làm và cố gắng giữ im lặng trong cuộc trò chuyện của họ, để mọi chuyện có thể thấu đáo hơn.

“Anh không muốn nói gì với em à?” Hề Mạn hỏi

Diêu Tư Dịch im lặng lắc đầu.

Hề Mạn thất vọng cúi đầu xuống, cô cũng chẳng biết nên nói gì nữa. Cô cũng chẳng biết sau này sẽ ra sao, chỉ biết rằng không thể tiếp tục tình trạng này nữa, nếu không, không chỉ có Diêu Tư Dịch sẽ vĩnh viễn trở thành một người khác, mà cô cũng sẽ dần dần thay đổi, rồi họ sẽ oán trách, hận thù nhau, tổn thương lẫn nhau, cuối cùng cũng gục ngã.

“Em sẽ không về nữa. Nơi đó vốn không phải nhà của em.” Cô nói.

“Ừ.”

“Một tháng nay anh sống như thế nào?”

“Thuê giúp việc.”

“Ừm.”

“Em vẫn còn để một ít đồ…ở nhà anh.”

“Nếu được thì anh gửi qua đây giúp em, em đỡ phải đến đó.”

“Ừ.”

“Sữa bò…” Bọn họ đồng thanh nói.

“Để lại cho anh nhé. Nếu anh không muốn thì em sẽ đưa nó đi.” Hề Mạn nói, “Nó thích anh hơn.”

“Được.” Diêu Tư Dịch gật đầu, khóe mắt liếc thấy ống quần hơi nhếch lên, anh vội cúi xuống chỉnh lại, Hề Mạn nhìn thấy râu dưới cằm anh hơi dài, nhưng cô không lên tiếng.

Cô muốn nói anh uống ít rượu thôi. Cô muốn nói, đừng cố chấp như vậy nữa, sẽ có một ngày anh phải chấp nhận nó. Cô muốn nói, hãy đối xử với những người xung quanh tốt một chút, anh cần có bạn bè. Cô còn muốn nói, em rất muốn tiếp tục ở bên cạnh anh, muốn bất chấp tất cả để ở bên anh, nhưng anh đã thay đổi quá nhiều, còn em thì phải yêu thương bản thân mình.

Song cô đã nhẫn nhịn không nói ra những điều này.

Cô nhận ra chiếc áo len màu xám mà Diêu Tư Dịch đang mặc là do cô chọn, cô chợt nhớ tới ngày xưa, khi đó anh chưa gặp tai nạn, họ đi làm từ thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy sẽ cùng nhau đi chơi khắp nơi, cô thường ở lại nhà anh, sau đó chủ nhật ngủ một giấc đến trưa, cùng nhau nấu cơm, xem phim trên sô pha, buổi tối Diêu Tư Dịch sẽ đưa cô trở về nhà trọ của mình.

Lúc đó bọn họ hạnh phúc biết bao. Lúc đó Diêu Tư Dịch thường xuyên mỉm cười, duỗi tay ra ôm cô vào lòng, hoặc cố ý nói câu gì đó trêu cô giật mình.

Bây giờ Diêu Tư Dịch không chỉ mất đi phần chân phía dưới đùi phải, mà còn mất đi cả trái tim.

Diêu Tư Dịch không biết mình bị cô nhìn như vậy bao lâu rồi, chỉ biết trái tim mình như bị thiêu đốt. Anh không quên mình đã làm những gì, say rượu, không phối hợp làm phục hồi chức năng, nói năng âm dương quái khí. Nó khiến cho Hề Mạn – người chuyển đến đây vì anh bị ép tới mức suy nhược thần kinh. Anh không quên những điều này, chỉ là không dám nhớ lại.

Cà phê của Hề Mạn đã lạnh từ bao giờ. Hai người họ đều không biết mình đã im lặng ngồi ở đó bao lâu.

Trước kia thời gian cũng trôi qua rất nhanh, có điều đó là do cảm thấy hạnh phúc, không ngờ là thời gian trong lúc im lặng cũng trôi qua nhanh như vậy, giống như có thứ gì đó đã tăng tốc thời gian lên.

Diêu Tư Dịch đột nhiên cảm thấy đau ở bề mặt tiếp xúc giữa phần chân phải và chân giả, eo cũng trở nên cứng đờ. Trời càng âm u hơn, đèn trong quán cà phê đã được thắp sáng nhiều hơn, tuy  nhiên nó không thể đem đến sự ấm áp cho cơ thể anh.

Hiệu quả của thuốc giảm đau chắc đã hết rồi. Anh có mang thêm một viên, nhưng không muốn uống trước mặt cô.

Tình trạng của anh không thể thoát khỏi ánh mắt của Hề Mạn, dù sao thì nửa năm qua cô gần như đã ở bên anh suốt 24 giờ, từ phòng ICU đến nhà, cô như thể đã biến cuộc sống của mình thành một nửa là người giúp việc, một nửa là bác sĩ trị liệu.

“Lại đau à?” Cô hỏi.

Diêu Tư Dịch gật đầu, anh biết có giả vờ cũng vô dụng, lập tức lấy thuốc giảm đau trong túi ra uống.

“Bác sĩ nói không thể uống thường xuyên.” Cô không nhịn được bèn nhắc nhở.

“Anh biết, tại hôm nay trời quá lạnh nên mới đau hơn.”

Hề Mạn chợt sửng sốt, kể từ khi xảy ra tai nạn, thái độ của Diêu Tư Dịch đối với mọi thứ đều rất tiêu cực, ngoại trừ nổi giận ra thì anh hiếm khi mở miệng nói chuyện, kiệm lời đến mức cô suýt nữa cho rằng anh mắc chứng mất ngôn ngữ. Nhất là về tình trạng sức khoẻ của bản thân, trừ khi đau đến mức không thể chịu được nữa, nếu không thì anh sẽ không bao giờ nói ra, hôm nay là lần đầu tiên anh thành thật như vậy.

Có lẽ là vì không còn liên quan đến nhau nữa, Hề Mạn nghĩ nếu cứ như vậy thì tốt, cô có thể yên tâm buông tay.

“Anh phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé.” Cô dịu dàng nói, cô đã bỏ tất cả những cảm xúc mình dồn nén bấy lâu vào câu nói này, và rồi nhận ra sự run rẩy trong giọng nói của mình.

Diêu Tư Dịch lập tức ngẩng đầu lên, nhưng cũng chỉ nhìn cô.

“Ừ.” Anh buồn bã trả lời.

Hề Mạn biết chắc chắn anh sẽ không làm được, anh có sự chống cự rất mạnh đối với sức khoẻ lúc này của bản thân, mạnh hơn gấp trăm lần so với lúc cô mới quen. Anh ghét cơ thể của mình nên sẽ không đối xử tử tế với nó, lúc có cô còn như vậy, e rằng bây giờ cũng không thay đổi hơn trước là bao.

“Anh…” Hề Mạn kịp thời ngăn mình nói ra những lời không phù hợp. Sự kiên định của trái tim cô đã có dấu hiệu bị buông lỏng, cô sợ nếu nói tiếp thì tất cả mọi thứ sẽ thất bại trong gang tấc, nhân lúc mọi thứ vẫn còn trong tầm kiểm soát, vội vàng đứng lên, “Vậy em đi đây.”

Diêu Tư Dịch di chuyển từ phía sau bàn đi ra, do không quen dùng xe lăn nên lúc đi ra bị đập vào chân bàn, nhưng chân bị đập vào là cái chân không tồn tại, anh cúi đầu xuống và nhận thấy cái chân đó đã bị lệch.

Anh dừng lại, muốn nhanh chóng chỉnh sửa, nhưng Hề Mạn đã vội vàng ngồi xổm xuống trước anh.

Cô dùng một tay nâng phần đang bị tụt xuống một nửa của anh, còn tay kia vòng qua cái đầu gối cứng ngắc, nâng nó lên một chút rồi đặt nó trở lại đúng vị trí. Cô làm những động tác này rất thành thạo, không chạm vào chân vẫn còn đau nhức của anh, đồng thời không làm cho chiếc chân giả bị tuột ra, chú ý đến cảm nhận và mặt mũi của anh một cách hoàn hảo.

Có một điều mà Diêu Tư Dịch không biết đó là có một giọt nước mắt nóng hổi đã rơi xuống chiếc giày lạnh lẽo của anh.

Anh nhìn thấy váy của cô bị quết xuống đất vì động tác ngồi xổm, miếng vải mềm mại chạm xuống sàn vân gỗ màu xám, trong mắt anh, nó giống như đồ vật thiêng liêng bị nhuốm màu trần tục, mà những điều này xảy ra đều vì anh.

Diêu Tư Dịch nhanh chóng quay xe lăn ra khỏi chỗ đó, miếng vải cũng theo hành động đứng lên của cô mà dính lên chân anh. Hề Mạn không hề biết trong nháy mắt đó anh đã chán ghét nó đến mức nào.

Chính vào những lúc như thế này, sự chán ghét không biết sẽ bộc phát từ đâu khiến anh trở thành loại người mà mình muốn trốn tránh nhất.

“Mình đi thôi.” Anh giấu những cảm xúc đó đi, chỉ muốn được sánh vai bên Hề Mạn một đoạn đường dù không thể nắm tay cô.

Hề Mạn không từ chối, cô bước đi rất chậm. Diêu Tư Dịch không biết là cô đang đi theo tốc độ của mình, hay là cô đang trân trọng đoạn đường cuối cùng của họ, hoặc là cô đang đợi anh nói gì đó.

Con đường luôn có điểm kết thúc, cả hai cùng mặc áo khoác vào, Hề Mạn mở cửa cho anh.

Ngoài trời, không biết tuyết rơi từ bao giờ. Mặt đường phủ một lớp tuyết dày, khắp nơi đều bị màu trắng của tuyết bao phủ. Trên đường có vài người đi bộ và không nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe nào.

Hề Mạn mở điện thoại, ứng dụng đặt xe đã ngưng nhận chuyến.

Diêu Tư Dịch cố gắng di chuyển xe lăn, nhưng vành xe bị kẹt trong lớp tuyết mềm khó có thể nhúc nhích, chỉ để lại hai chỗ lõm trên nền tuyết.

Hai người nhìn nhau không nói lời nào.

Hề Mạn cất điện thoại vào túi.

“Anh mang chứng minh nhân dân không?” Cô hỏi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.