Vai Ác Quấn Tới Sư Phụ Sờ Mao

Chương 2:  Ta lặc cái đi



Dưới sự trấn áp của hợp lực liên minh, nữ chủ hồn phi phách tán, kẻ ác chạy trốn, nam chủ bí mật dùng pháp khí thu thập hồn phách nữ chủ, tỉ mỉ ôn dưỡng.

Là gia tộc xuất lực nhiều nhất vào việc trấn áp lần đó, sau vài năm, cả Phương gia đều bị vai ác lộng chết. Mà Giang Nhan, với tư cách là đại đệ tử của Linh Ẩn tông, bị đồ đệ trước của mình sống sờ sờ mà thiên đao vạn quả tới chết!

Kẻ phản diện làm rất nhiều việc ác, được chúng ma tu xưng là “Ma tôn”, đi theo hắn cùng nhau, đem tứ đại gia tộc cơ hồ giết gần hết.

Vài năm sau, nữ chủ được nam chủ hồi sinh, tuy rằng vẫn hận nam chủ vì đã giết cả gia tộc mình, nhưng nàng vốn là cùng Hồng Nhai quan hệ không tốt, Hồng gia cũng chỉ coi nàng như một món hàng cao cấp mà thôi. nàng đối với Hồng gia cũng không có quá nhiều cảm tình. Lúc này, điều khiến nàng cảm động hơn cả là tấm chân tình của nam chủ đối với nàng.

Cuối cùng cả hai cũng tu thành chính quả, nhưng nhân vật phản diện không phải là đèn cạn dầu gì.

Khi phát hiện nữ chủ vẫn còn sống, hắn muốn giết Liễu Ninh Hi càng sớm càng tốt, nhưng dù sao Liễu Ninh Hi cũng là nam chủ, có hào quang. Cả hai đã chiến đấu hàng trăm hiệp mà không phân thắng bại, nhưng Thanh Tao phái bị thương vong nặng nề.

Cuối cùng, nữ chủ vì thế giới hòa bình, cùng vai ác đồng quy vu tận!!!

Các ngươi nói, nữ chủ mới vừa sống lại lại liền chết, có phải hay không muốn đem thần tiên quân kéo ra ngoài bắn chết một vạn phát sao?!

Ha hả ta sẽ!!! Viết nhân vật phản diện lớn mà ngưu bức như vậy có ích lợi gì?! Trừ nam chủ ra, những người khác đều chết một cách tùy tiện đúng không?!

Giang Nhan đang định mắng thêm hai chữ thì đột nhiên cảm thấy một trận gió lốc, đập mạnh xuống mặt đất.

Bỗng trời tối sầm, đầu óc còn choáng váng, chỉ nghe thấy mơ mơ hồ hồ thanh âm của hài tử: “Sư phụ, sư phụ ngươi nghe thấy đệ tử nói không?”

Giang Nhan đau đầu kinh khủng, vừa muốn xua giọng nói, liền nghe y tiếp tục nói: “Tất cả đều là lỗi của đệ tử, nếu không phải đệ tử công lực không đủ, sư phụ sẽ không vì tranh luận bị Hồng Thanh Đảo kia đả thương. “

Lại nghe giọng của một hài tử khác vang lên: “Ngươi nói chuyện này có ích lợi gì bây giờ, chúng ta bị ném ra ngoài thế này, còn không biết đây ở chỗ nào!”

“Bọn họ còn không phải ỷ vào người đông thế mạnh! Hừ…”

“Được rồi, được rồi, Lâm Lâm, chăm sóc sư phụ thật tốt, ta sẽ đi phụ cận xem có thảo dược và đồ ăn không, chúng ta không thể cứ như vậy mà chết đói!”

Giang Nhan kêu rên hai tiếng, mở mắt ra, cơn đau đầu như muốn nổ tung: “Các ngươi có thể hay không giờ đừng nói nữa được không!”

“Sư phụ!”

“Sư phụ ngươi tỉnh!”

Vừa mới nói không cần nói chuyện, hai cái tiểu hài tử liền xuất hiện ở trước mắt hắn, toàn thân bạch y phiêu phiêu nhưng trên người dính đầy tro bụi cùng cỏ xén.

Vừa mở mắt liền cùng hai cái tiểu củ cải nhìn chằm chằm mắt to mắt nhỏ là tình huống gì đây, tuy Giang Nhan tâm lý đủ vững vàng, vẫn là trợn to hai mắt kinh ngạc, suýt chút nữa hô lên.

Hai cái củ cải nhỏ còn đang kêu vào mặt làm hắn cực kỳ không thích ứng, hắn nằm trên bãi cỏ nhìn xung quanh, bên này là con suối, bên là sườn đồi, nhìn bộ dạng của hắn, quần áo của hắn đều đã rách nát, liền biết, khẳng định đã rơi từ trên núi xuống.

Ai có thể nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra? Hắn chưa kịp suy nghĩ thì hai củ cải nhỏ đã tiến lại gần: “Sư phụ, ngươi không sao chứ?”

Giang Nhan ngơ ngác gật đầu, gật đầu có phần biên độ lớn, trên đầu có một tia đau đớn, Giang Nhan trên mặt đau đớn. Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn nhận ra thân thể hiện tại của hắn không phải là hắn trước đây!!!

Đây là cái quỷ gì? Làm thế nào mà hắn đến được đây, còn hai cái củ cải nhỏ này, rốt cuộc là ai a?!

Hai đứa nhỏ củ cải trông chừng mười hai mười ba tuổi, manh manh cúi đầu nhìn hắn, Giang Nhan chống tay ngồi dậy, toàn thân đau nhức.

“Đây là đâu?” Giang Nhan khô cằn hỏi.

Củ cải nhỏ vẻ mặt đưa đám lắc đầu: “Đệ tử cũng không biết…”

Một cái khác củ cải nhỏ quỳ trên mặt đất thình thịch một tiếng: “Sư phụ, thực xin lỗi, đều là lỗi của đệ tử, ngươi đều có thể đánh mắng ta.”

Giang Nhan chỉ nghe thấy một tiếng nổ, tuy rằng không biết cái củ cải nhỏ này là ai, nhưng cũng không khỏi cảm thấy đau lòng: “Ngươi đứng lên trước đi, đầu gối có đau không?”

Giang Nhan chịu đựng thân thể khó chịu, nâng đầu củ cải nhỏ lên xoa đầu gối.

Củ cải nhỏ thưa dạ: “Sư phụ…”

Sư phụ đối xử tốt với họ như vậy từ khi nào vậy?! Y nghĩ rằng sư phụ sẽ đánh hắn…

“Sư phụ, ngươi không sao chứ? Hồng thiếu gia dám để người đem chúng ta ném ra ngoài. Dù sao chúng ta cũng là đồ đệ của ngươi. Chúng ta là đồ đệ của nhà họ Giang. Họ Hồng thật sự càng ngày càng kiêu ngạo!” Vẻ mặt đưa đám củ cải nhỏ thấy Giang Nhan không trách tội, lá gan lớn chút.

Nhưng Giang Nhan bây giờ không có tâm trạng quan tâm đến hai cái củ cải nhỏ này, trong lòng một vạn chỉ thảo nê mã lao nhanh qua, Thiếu gia Hồng?? Xin lỗi cho tôi hỏi? Còn Giang gia?!

Giang Nhan môi run rẩy: “Yến Phong? Đồ Lâm Lâm?”

Hai cái tiểu củ cải sôi nổi gật đầu: “Sư phụ!”

Giang Nhan cho mình một tát vào mặt, chết tiệt! Đau quá! Đây không phải là một giấc mơ mẹ nó!!!

Yến Phong cùng Đồ Lâm Lâm sợ tới mức lại quỳ trên mặt đất: “Sư phụ, đều là lỗi của đệ tử…”

Giang Nhan nhất thời không muốn nói chuyện, lại nằm xuống trên bãi cỏ, lẳng lặng nhìn không trung, Tử Thần tiên, Phá thần tiên, chết tiệt ngươi! Lão tử bất quá mới mắng ngươi vài câu, ngươi liền đùa bỡn với ta như vậy!

Phải một lúc sau y mới định thần lại, nhìn thấy hai cái củ cải nhỏ đang quỳ với vẻ mặt sợ hãi, Giang Nhan vội vàng đỡ bọn họ lên: “Được rồi, không liên quan tới các người, nơi này hoang tàn vắng vẻ, chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói chuyện sau!”

“Dạ!” Hai cái tiểu củ cải cùng hỗ trợ Giang Ngật khập khiễng đi tới.

Giang Nhan yên lặng mà nghĩ cốt truyện. Này là một đoạn Hồng gia cường đại cùng kiêu ngạo, viết đại thiếu Hồng gia – Hồng Khánh Đào căn bản không đem Giang gia vào mắt. Đồ Lâm Lâm là nhị đệ tử của Giang Nhan, bởi vì Hồng Khánh Đào ngược đãi tôi tớ, cũng chính là Phương Ninh Hi, mà cùng hắn xảy ra tranh chấp, đại đệ tử là Yến Phong vì bảo hộ sư đệ mà bị đánh đến nôn ra máu. Giang Nhan thấy cả hai đệ tử thân tín của y đều bị thương nặng, vô cùng tức giận tìm Hồng Khánh Đào đối chất, nhưng Hồng Khánh Đào bên kia người đông thế mạnh, khi Giang Nhan và Hồng Khánh Đào đánh nhau, Hồng Khánh Đào đã sai người ném Yến Phong cùng Đồ Lâm Lâm xuống núi. Giang Nhan nhìn không tốt, vì vậy hắn bảo vệ Yến Phong cùng Đồ Lâm Lâm ngã xuống núi, rơi cả người là vết thương.

Hơn nữa, quan trọng nhất chính nhất là bọn họ ở đây dưới chân núi, gặp cả vai ác trên người đầy vết thương, vai ác lúc này chỉ mới ở tuổi thiếu niên, thấy tư chất của hắn cũng không tồi, Giang Nhan liền đem hắn trở về Giang gia, nhận hắn làm đệ tử!!!

Nhân vật phản diện từ nhỏ đã bị tra tấn dã man, thân hình nhỏ bé đầy vết sẹo, khi tác giả viết đoạn này, không ít độc giả đã để lại lời nhắn bên dưới khóc chít chít, cảm thấy đau lòng tiểu Sở Tuyệt!!! Lúc đó hắn không biết đây là nhân vật phản diện lớn nhất trong sách, hắn thực sự cảm thấy đau lòng Sở Tuyệt, nhưng khi thời điểm nhìn thấy Sở Tuyệt đem Giang Nhan trong sách thiên đao vạn quả, hắn hận không thể bắt được kia tiểu tử đánh một trận cho hả giận!!! Sao dám đối xử như vậy với người trùng tên trùng họ với hắn!

Nhưng Giang Nhan hiện tại là chính hắn, nhất thời cảm thấy không được tốt lắm – tốt hơn hết là tránh xa nhân vật phản diện, ai nguyện ý đau lòng ai thu hắn đi! Hắn không muốn bị thiên đao vạn quả!!!

Hãy trân trọng sinh mệnh, rời xa Sở Tuyệt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.