Nếu đã là yêu, vậy tại sao lại không có ai biết trân trọng? Nếu đã là yêu, đem đau đớn khổ cực giày vò nhau, như vậy có vui sao? Đời người ngắn ngủi, có mấy ai yêu trọn vẹn tấm chân tình? Đời là bể khổ, liệu sẽ có ai đưa đến niềm vui? Một khúc tình si, tại sao chỉ có một người gảy? Những nốt nhạc buồn chan chứa lạnh lẽo cô đơn.
Nàng là nắng ấm trong cuộc đời của hắn, nhưng hắn lại là địa ngục chực chờ nàng bước vào. Thiên đường là hạnh phúc, địa ngục là khổ sai. Lẽ nào yêu cũng chính là khổ sai? Một hồi nhớ nhớ thương thương một hồi yêu yêu quý quý, như vậy thì sao? Điều quan trọng hơn nhất chỉ là kết cục sau này sẽ ra sao mà thôi.
Thời điểm vào kiếp trước, y có lẽ đã phạm sai lầm quá nhiều đối với nàng. Thời điểm kiếp này, vết xe kia vẫn lăn đều lăn đều, nhưng liệu có thể chệch bánh đi về một phía tương lai mới? Đặt trọn trong lòng bàn tay sự thương nhớ vô hạn, gửi gắm trong từng ngọn gió tiếng yêu thương, và nước mắt sẽ cùng với mưa, ở đây, hòa quyện… Y yêu nàng. Nhưng cách yêu nàng của hắn liệu có thể là đủ sâu sắc hay không? Hay từng bước, từng bước nhấn chìm cuộc đời của hai người đi vào ngõ cụt?
Bình luận