Xin Lỗi! Tôi Không Dùng Đồ Cũ

Chương 3: Nếu khoảng cách làm đồ Cũ mới hơn



Đến sân bay sớm, Minh Quân đút tay vào túi quần, lẳng lặng nhìn từng nhóm người vội vã qua lại. Có người vui mừng khi đón người thân, có người lại ngậm ngùi khi phải ôm hôn từ biệt. Một số khác lại thờ ơ, khuôn mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào. Nhìn những con người ấy, hắn tự hỏi mình, trong số đó mấy ai đang có cùng cảm giác với hay bây giờ? Có lẽ là không một ai cả. Nhìn đồng hồ, nửa tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh. Hắn thở dài, cảm xúc bây giờ của hắn rất mâu thuẫn. Một nửa hắn mong người con gái ấy sẽ xuất hiện, mỉm cười đứng trước nói lời tạm biệt, một nửa khác hắn lại mong cô sẽ không đến vì hắn sợ, khi đối mặt với cô, nỗi đau trong tim hắn sẽ dấy lên chứ không chỉ âm ỉ đau như lúc này.

– Hú, làm gì mà thất thần vậy anh trai?

Cố gắng thốt ra hai từ “anh trai” bằng thái độ thản nhiên nhất, Thảo Ly đưa tay vỗ vai người con trai đang xoay lưng về phía mình. Minh Quân xoay người, nở một nụ cười hiền. Rất tự nhiên, hắn đưa tay xoa đầu Thảo Ly như một người anh trai đối với em gái thực thụ. Điều đó làm trái tim đang lơ lửng của cô một lần nữa lại rơi xuống vực sâu không đáy.

– Ơ. Sao mỗi mình anh thế này? Hai bác đâu?

Chép miệng một cái, làm ra vẻ đau đầu, hắn trêu đùa một câu:

– Bố mẹ anh khóc lóc quá nên anh cho ở nhà rồi. Chứ đi theo lại mất công anh an ủi. Ha ha.

Nhìn cô nàng bĩu môi, hắn cười to sảng khoái. Vậy nhưng, ánh mắt không tự chủ lại nhìn về phía cửa ra vào lần nữa.

Hai người đứng trò chuyện với nhau thêm vào câu nữa thì có tiếng báo hiệu của cô phát thanh viên. Ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, rồi lại nhìn chàng trai đang đứng trước mặt mình, Thảo Ly mỉm cười:

– Đến giờ rồi, thôi anh đi đi. Nhớ giữ gìn sức khỏe, qua đó rồi giữ liên lạc với em nhé.

– Ừ, được rồi, em cũng về đi. Bảo trọng.

Bàn tay hắn rời khỏi đầu tóc của cô. Khoảnh khắc đó như chậm lại. Chỉ vài giây thôi, nhưng trái tim cô cảm thấy thật ấm áp. Nhìn bóng lưng cao lớn đang khuất dần sau khu vực cách li. Thảo Ly cũng xoay người bước về một hướng khác. Không phải là cửa ra vào.

Được các cô tiếp viên xinh đẹp nhắc nhở là tắt điện thoại, Minh Quân cầm điện thoại ra, suy nghĩ một lát, hắn nhanh tay soạn một tin nhắn. Chỉ là tin nhắn đó, được gửi đến “Tôi”.

Ánh nắng chói chang len lỏi vào phòng làm Thiên Linh thức giấc, với tay lấy chiếc điện thoại được xếp ngay ngắn trên bàn, cô giật mình, đã tám giờ rồi ư? Vậy là chuyến máy bay của Minh Quân đã khởi hành được ba mươi phút? Nhưng rồi, cô lại cười nhẹ nhõm. Thật ra, ngủ quên cũng tốt, ít nhất cô cũng sẽ không phải băn khoăn là có nên đến đó hay không. Bước vào phòng tắm, cô nhìn người con gái trong gương. Mái tóc dài, làn da trắng bạch thiếu sức sống. “A” Cô hoảng hốt khi nhìn thấy một chấm đỏ xuất hiện bên má phải. Khó chịu, Thiên Linh bặm môi, tự làm mặt xấu với chính mình, sau đó lại bật cười. Cô lắc đầu, thầm nghĩ: “Đã đến lúc tu bổ lại nhan sắc rồi. Không thể cứ để cho cái nhan sắc này chưa kịp nở đã vội tàn như vậy được.”

Dắt xe máy chạy vài vòng quanh thành phố, Thiên Linh hài lòng với chiến lợi phẩm mà mình thu được. Vài bộ áo quần, vài đôi giép và cả đầu tóc mới nữa. Liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là 12h30′. Một giờ chiều hôm nay, cô có cuộc hẹn với giảng viên của mình. Mỉm cười, cô bước đến xe, bỏ hết mấy chiếc túi vào trong cốp, đội mũ bảo hiểm, chuyển tay lái hướng về trường.

Không khí ở trường hôm nay khác hẳn mọi ngày, ở đâu cũng tụ tập một nhóm người bàn tán xôn xao. Chắc lại là chuyện anh công tử hào hoa, đẹp trai Hoàng Minh Quân lên đường đi du học sáng nay chứ gì? Sẽ có khối em phải tan nát cõi lòng vì hắn rồi đây. Linh lắc đầu, tự nhiên tâm trạng thấy phấn chấn hẳn. Nhưng nhóm người vừa đi ngang qua lại cho cô nghe được một thông tin như sét đánh giữa trời quang. Trần Thảo Ly – cô hoa khối của lớp quản trị kinh doanh năm tư đã chuyển trường sao? Trần Thảo Ly? Là cô ta? Cô ta chuyển trường sao? Sao cô không hề hay biết? Nhưng rồi chấn tĩnh lại, cô bật cười, Thảo Ly cô ta là một con người kiêu ngạo như vậy, làm gì có chuyện chỉ vì một người con trai mà phải chuyển trường như thế chứ? Nghĩ vậy, tâm trạng cô cũng trở nên yên ổn hơn. Bước chân lại không nhanh không chậm hướng về phòng giảng viên.

Bước vào nhà, Thiên Linh cảm thấy không khí trong nhà hôm nay khang khác, người ngồi bênh cạnh mẹ, kia – đó không phải là dì Lam mẹ Thảo Ly sao? Tính lên tiếng chào hỏi thì ba cô ở ghế đối diện lại ra hiệu cho cô im lặng. Lặng lẽ “chuồn” lên phòng, cô thấy tâm trạng mình thật hoang mang. Lời nói của cô bạn lúc chiều gặp ở trường không lẽ là thật? Trần Thảo Ly – con nhỏ đó chuyển trường thật sao? Trong một chốc, cô không thể tiếp nhận sự thật này.

Một lúc lâu sau, dường như bà Lam đã về thì mẹ cô đẩy cửa đi vào. Vừa thấy bà, Thiên Linh đã vội vàng lên tiếng hỏi:

– Có chuyện gì vậy mẹ? Sao dì Lam đến nhà mình lại có vẻ buồn lòng như thế?

– Thảo Ly, con bé nó chuyển vào Sài Gòn học rồi. Nghe đâu đến sống cùng bố nó. Dì Lam con buồn lắm.

– A, sao lại thế nhỉ? Không phải nó ghét bố nó lắm sao?

– Hài – Mẹ cô thở dài một hơi rồi nói tiếp – Mẹ cũng không biết nữa, thôi con ăn chút gì rồi nghỉ ngơi sớm đi nhé.

Trước khi ra khỏi phòng, bà vẫn không quên khen con gái hôm nay thật xinh đẹp. Thiên Linh cười tủm tỉm, mẹ cô lúc nào cũng đáng yêu như thế. Lại nghĩ về chuyện Thảo Ly, cô ta sao lại đột ngột chuyển đi như thế? Là vì Minh Quân sao? Câu hỏi đó cứ xoay quanh trong đầu cô, không thể suy nghĩ được nhiều hơn nữa, cô với tay mở lap top, vào facebook tìm nick của Thảo Ly.

Đứng bên cửa sổ của một căn phòng từ tầng ba, Thảo Ly nhìn xuống dòng người tấp nập ở một thành phố xa lạ. Cô vừa xuống máy bay được vài tiếng, và giờ đang ở trong nhà của “người đàn ông kia” là bố ruột của cô. Tâm trạng của cô giờ đây rất rối bời. Màn hình báo có Messenger mới, không suy nghĩ nhiều cô nhấn nút mở. Hai chữ “ĐỒ ĐIÊN” to tướng đập vào mắt khiến cô thấy chướng mắt. Tức giận trả lời:

“Bớt nhảm đi giùm tao. Có chuyện gì?”

“Tại sao mày lại chuyển đi, còn mẹ mày thì thế nào?”

“Mày quan tâm chuyện của tao từ khi nào vậy? Là để chê cười tao sao? Chuyện mẹ tao thế nào thì là việc của bà ấy, đừng nói với tao.”

“Mày đúng là đồ điên.”

“Im đi. Nhảm nhí.”

Thảo Ly cảm thấy điên đầu, lúc nào cũng vậy, những cuộc trò chuyện giữa cô và Trần Thiên Linh chưa bao giờ suôn sẻ cả, được vài câu lại chửi rủa nhau thậm tệ như thế. Thật ra, từ sau trong nội tâm cô, cô không hề muốn như vậy. Chỉ là… Thảo Ly nhắm mắt, một dòng chất lỏng ấm nóng tràn ra từ khóe mắt cô, lan xuống má, chảy vào miệng, mặn chát!

Mở mắt, hít hà vài hơi khống chế lại tâm trạng, Thảo Ly nhếch mép cười. Cô thủ thỉ với màn đêm rằng: “Hoàng Minh Quân à, anh nghĩ khoảng cách sẽ xóa nhòa mọi thứ sao? Chỉ e là, lúc anh trở về, đã thành đồ mới thật, nhưng người kia đã sắm cho mình món đồ khác rồi. Ha ha.”

Thiên Linh thật sự rất lo lắng, cô không thể hiểu nổi trong đầu cô ta chứa cái gì? Toàn là nước sao? Chất xám của cô ta trôi đi đâu hết? Đến sống với bố cô ta? Ông bố đã rời bỏ vợ con để đi theo tình nhân nhỏ? Cô ta có thể cười vui vẻ như khi ở đây không? Suy nghĩ một hồi, Thiên Linh thấy giật mình, là cô đang lo lắng cho “con chó điên” đó? Không phải chứ? Làm sao có thể. Rồi hình ảnh của Quân lại thoáng hiện ra trong đầu cô. Hắn ta có biết là Thảo Ly chuyển trường không? Cô không biết, cũng không suy nghĩ thêm nữa. Cô mệt rồi. Hai con người đó, đều là những người điên. Không đáng để cô bận tâm. Nằm sấp xuống giường, Thiên Linh thả lỏng bản thân, cho phép mình đi vào giấc ngủ, một giấc ngủ yên bình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.