Ngày Đầu Tiên Làm Quý Phi Ta Vào Lãnh Cung

Chương 5: Chương cuối



“Ngươi nghe nói gì chưa? Mẫu thân của Tiết quý phi điên rồi!”

“Có nghe qua rồi, hình như nghe nói Tiết quý phi còn mang thai nữa đúng không?”

“Đúng vậy! Mẫu thân Tiết quý phi bởi vì tang phu, đầu óc xảy ra chút vấn đề không thể hiểu được muốn gặp Tiết quý phi, bị Hoàng Thượng ngăn cản, liền lén tiến cung.”

“Lá gan cũng quá lớn đi?”

“Vậy đã là gì đâu, nàng thấy Tiết quý phi, liền mang dao nhỏ hướng về phía quý phi, nói là muốn mang theo nàng ấy cùng đi tìm Tiết tướng quân. Tiết quý phi bị thương nên kêu thái y tới mới phát hiện có thai.”

Ta vừa lòng mà nghe lời đồn đãi từ tay ta ra, đang lan truyền ở toàn bộ hoàng cung. Nhưng cũng không thể xem như lời đồn đãi, bởi vì chuyện này ta cũng định tính như vậy.

Niên Doanh đột nhập vào hoàng cung, lại ý đồ mưu hại quý phi và con vua, bất quá coi như Niên Doanh mất trí, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha.

Ta sai Lý công công lấy danh nghĩa Thẩm Trí Yến hạ thánh chỉ.

Để Niên Doanh xuất gia làm ni cô, đưa đến Hoàng miếu, ngày ngày ăn chay niệm Phật.

Bà ta không phải không chịu nổi tịch mịch sao?

Vậy để tương lai cả đời này bà ta đều thật tịch mịch đi.

Ta mà giết bà ấy như vậy đơn giản hơn nhiều.

Làm ni cô trong Hoàng miếu cũng không phải đơn giản, loại người như Niên Doanh, nếu bị bắt nạt cũng không ai thèm ra mặt giúp bà ta, đây cũng là thành toàn theo di ngôn của phụ thân ta.

Đương nhiên, quan trọng nhất là ta đem hỉ sự công khai!

Cẩu tử đừng mơ tưởng lấy đi hài tử của ta!

Khi Thẩm Trí Yến hạ triều khi trở về, tin tức này đã truyền đến bay đầy trời.

Hắn thở dài, gọi Lý công công tới: “Đi thỉnh thái y đi.”

Ta lập tức mở to hai mắt nhìn: “Chàng sẽ không muốn ép ta uống thuốc phá thai đó chứ?”

Thẩm Trí Yến: “……”

“Trẫm dám sao?” Thẩm Trí Yến vẻ mặt cạn lời hỏi.

Cũng đúng.

Ta cười: “Quên mất chàng là một cẩu tử nhát gan.”

“Câm miệng!”

Quả nhiên, cẩu tử ôn nhu cũng chỉ là nhất thời, nhìn xem, đánh một hồi liền hiện nguyên hình.

Nhưng vì ta cũng có nghi vấn.

“Không phá thai, chàng kêu thái y tới làm cái gì?” Ta hỏi.

“Để thái y nhìn xem, nếu hài tử có vấn đề gì, vẫn là không thể để nàng mạo hiểm tánh mạng được, hơn nữa nàng không phải nói mình bị thương sao? Làm như vậy sẽ có thêm nhiều người nhìn chằm chằm vào nàng.” Thẩm Trí Yến bất đắc dĩ mà lại chua xót.

Thái y tới thực mau.

Vẫn là vị thái y lúc trước đã chiếu cố ta.

Sau khi xem mạch xong, thái y cười nói: “Quý phi nương nương thân thể khỏe mạnh, hết thảy đều tốt.”

Thẩm Trí Yến không dám thiếu cảnh giác, hỏi: “Trẫm lúc trước trúng độc, có thể có ảnh hưởng gì không?”

“Trước mắt thai nhi vẫn ổn định, hẳn là sẽ không có ảnh hưởng gì.” Thái y châm chước nói.

Thẩm Trí Yến nghe vậy, lại nhíu mày: “Niệm Niệm và đứa trẻ này trẫm giao cho ngươi, ngươi cần phải bảo đảm thân thể của Niệm Niệm.”

16

Nói thật, ta cảm thấy Thẩm Trí Yến chính là lo lắng quá nhiều.

Ngẫm lại hành vi của hắn trước kia lại có thể lý giải được.

Về chuyện của ta, hắn đều thích chuyện bé xé ra to, ai bảo ta thích hắn làm gì? Đành mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.

Chờ thái y đi rồi, Thẩm Trí Yến cũng không rời ta được, chết sống muốn túm ta đi Ngự Thư Phòng cùng hắn xem tấu chương…..Xem những cái tấu chương thỉnh an đó.

“Hậu cung không được tham gia vào chính sự nha.” Ta nói.

Thẩm Trí Yến một bên “à à à”, một bên tiếp tục đem tấu chương nhét vào tay ta.

Ta: “……”

“Đúng rồi, về việc xử trí Niên Doanh trẫm đã biết rồi.” Thẩm Trí Yến đắn đo một chút rồi uyển chuyển mà nói, “Nếu nàng không thể tàn nhẫn hạ thủ, kỳ thật trẫm có thể nhốt bà ta vào đại lao.

” Ta: “?”

Đúng là nam nhân tốt.

Hắn chê ta thủ đoạn trả thù không đủ độc ác sao?

Ta làm sao so được với cẩu hoàng đế đầy thủ đoạn như hắn.

Ta cho rằng như thế này đã đủ tàn nhẫn rồi……

Bà ta muốn cái gì đều sẽ để bà ta không có được, quãng đời còn lại phải bị tra tấn.

“Nếu là chàng, chàng sẽ như thế nào làm?” Ta hỏi.

Ta muốn nghe xem hắn còn có thủ đoạn nào ác hơn không.

Thẩm Trí Yến mở miệng, đang muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng thốt ra được, bỗng nhiên tầm mắt dừng lại ở trên bụng ta.

Hắn trầm mặc một chút, cuối cùng phun ra một câu “Bỏ đi”.

“Như vậy cũng khá tốt, tích phúc cho hài tử của chúng ta.”

Sau đó hắn lại hỏi ta: “Nàng định xử trí Vương Hưng thế nào?”

Nói đến đây, ta lại nở nụ cười.

“Ta đã sai người đi an bài, chàng hãy chờ xem kịch vui đi.”

Thẩm Trí Yến sẽ không can thiệp vào hành động của ta, nghe vậy bật cười: “Được, chờ xem Niệm Niệm của chúng ta đáp sân khấu.”

Ta đối với an bài này thập phần vừa lòng, hơn nữa cũng không để Thẩm Trí Yến đợi lâu. Ngày đó, Vương Hưng liền xảy ra chuyện.

Bạn tốt của Vương Hưng đến nhà hắn bái phỏng.

Hai người ở trong thư phòng trò chuyện với nhau thật vui vẻ, người bạn này phấn khích đến nỗi lật cả cái giường trong thư phòng lên.

Sau đó ——

Bạn tốt nhìn đến dưới gầm giường vứt đầy các loại áo lót nữ tử với đủ các màu sắc khác nhau.

Trên áo lót còn có thêu tên cùng các hình thù kì quái gì cũng có, tên của thê tử và tiểu thiếp Vương Hưng cùng với tên trên áo lót này lại không khớp nhau.

Vương Hưng cũng choáng váng.

Hắn chưa kịp phản ứng, bạn tốt đã liên tục xua tay: “Vương huynh, ta cáo từ trước.”

Bạn tốt vừa ra khỏi cửa Vương gia đã bắt đầu đi kể chuyện này với những người khác.

“Vương Hưng hắn có một sở thích đặt biệt, hình như hắn thích trộm áo lót của nữ nhân.”

“Thật đó! Ta chính mắt nhìn thấy, ai lại đem áo lót của mình đưa cho nam tử xa lạ? Ta khẳng định chính là hắn trộm.”

Đây là phiên bản ban đầu.

Dần dần càng ngày càng truyền thái quá.

“Nghe nói Vương Hưng Vương đại nhân là kẻ biến thái, thích trộm áo lót của phụ nhân.”

“Dưới gối lúc nào cũng phải có áo lót, nếu không sẽ không thể đi vào giấc ngủ được.”

“Nghe nói Vương đại nhân ngày nào cũng bày đống áo lót đó ra, sau đó chọn xem hôm nay dùng cái nào để gối đầu, như lật thẻ bài vậy.”

Lúc Thẩm Trí Yến nghe thấy tin tức này, sắc mặt cổ quái mà nhìn ta.

Ta cười hắc hắc: “Thế nào? Không được à?”

Vương Hưng không phải thích vụn trộm với tức phụ của người khác sao? Tội danh này cũng không phải là vu oan cho hắn.

Những cái áo lót đó đều là ta mua mới, chẳng qua sai người cố ý làm cũ đi, ta cũng không thể vu oan cho nữ tử vô tội.

Thẩm Trí Yến yên lặng nuốt nước miếng một cái: “Rất tốt.”

Đương nhiên, vụ này chỉ là bước đầu tiên xử phạt Vương Hưng.

Thẩm Trí Yến nhanh chóng phối hợp với ta làm bước thứ hai.

Lấy lí do phẩm hạnh không tốt, cách chức quan của Vương Hưng, cả đời đều không thể vào triều làm quan.

Vương Hưng đời này để ý nhất là quyền thế.

Đối với Vương Hưng mà nói, việc này là một đả kích rất lớn.

17

Vương Hưng bị cách chức ngày thứ hai, Vương Thúy Hoa tới Càn Thanh cung.

“Ta đã biết chuyện rồi.” Vương Thúy Hoa nói, “Thực xin lỗi, nhưng mà ngươi có thể tha cho phụ thân ta không?”

Ta cười: “Vương Quỳnh Hoa, trời đã sáng rồi đấy.”

Vương Thúy Hoa có chút kích động: “Phụ thân ta đúng là đã làm sai, nhưng cũng không đến mức mất đi hết tất cả! Hơn nữa, một cây làm chẳng nên non, nương ngươi cũng không có sai sao?”

“Cho nên, bà ta đã đi làm ni cô rồi.” Ta nói.

Ta nhìn Vương Thúy Hoa, cười: “Hoặc là, ngươi hy vọng để Hoàng Thượng tự mình động thủ? Như vậy, kết cục của nhà ngươi sẽ thảm hại hơn.”

Vương Thúy Hoa trầm mặc thật lâu.

Nàng rốt cuộc cũng ý thức được hết thảy những việc này không thể sửa đổi được nữa. Nàng có chút oán hận.

“Ta không rõ, chúng ta rốt cuộc có chổ nào không bằng ngươi? Vì cái gì mà Hoàng Thượng chỉ để ý tới ngươi? Chẳng lẽ người trong hậu cung này chỉ là để bài trí thôi sao? Không công bằng, việc này đối với chúng ta không công bằng!”

Ta bậc cười thành tiếng.

Việc này ta đâu có tranh.

Là các nàng tranh mà.

Nhưng vấn đề là ——

“Vương Quỳnh Hoa, nhưng hắn vốn dĩ là của ta.”

Thẩm Trí Yến vốn dĩ chính là phu quân của một mình Tiết Niệm Niệm ta.

Hắn đã sớm đáp ứng ta, chỉ cưới một mình ta, nếu nạp thiếp, ta liền đánh gãy cái chân thứ ba của hắn.

Nếu không phải tiên đế đột nhiên nổi điên, Thẩm Trí Yến không thể không tuân mệnh mà nạp những người này vào cung, hắn căn bản không muốn có bất cứ mối quan hệ nào với các nàng.

Ta nhìn Vương Thúy Hoa, tiếp tục nói: “Thời điểm hắn đăng cơ đã hỏi qua các ngươi là nếu muốn đi, hắn sẽ để các ngươi rời đi, kết hôn tự do. Vương Quỳnh Hoa, là chính ngươi cảm thấy mình có thể bò lên trên, không cam lòng vị trí hoàng phi, ngươi hiện tại lại tới oán hận Thẩm Trí Yến coi các ngươi như vật bài trí à?”

Thẩm Trí Yến quả thật cũng có lỗi với bọ họ. Cho nên, tận khả năng mà thỏa mãn yêu cầu của các nàng.

Ai có ý trung nhân liền tứ hôn, muốn một mình tự do tự tại, liền ban tiền, còn ai muốn ở lại trong cung thì một đời phú quý, không lo ăn mặc.

Hắn chỉ có một yêu cầu.

Các nàng phải an an tĩnh tĩnh làm vật bài trí.

Vương Thúy Hoa sửng sốt rất lâu, cuối cùng, nàng cười lạnh: “Tiết Niệm Niệm, ngươi cho rằng ngươi thắng sao? Năm đó tiên đế đối với tiên hoàng hậu không phải cũng nhất vãng tình thâm sao? Kết quả thì sao? Ta sẽ chờ xem kết cục của ngươi.”

18

Vương Thúy Hoa buông lời tàn nhẫn xong liền rời đi.

Ta một chút cũng không thèm để ý.

Nhưng thật ra sau khi Thẩm Trí Yến biết thì vô cùng tức giận.

“Để nàng ta cút vào lãnh cung đi.”

Ta nhíu mày: “Nàng ta mà cũng xứng vào lãnh cung sao?”

Thẩm Trí Yến hậu tri hậu giác nhớ tới, hiện tại lãnh cung đã được trùng tu rất tốt rồi.

“Vậy tống nàng ta đến nơi hẻo lánh trong cung đi.” Nói xong, Thẩm Trí Yến đau lòng mà nhìn ta, “Nàng khi nào mới dọn ra khỏi lãnh cung?”

“Ta không phải đã dọn rồi sao sao?” Ta hỏi lại.

Ngày nào ta chẳng ở trong Càn Thanh cung.

“Đó là cung của nàng đó!” Thẩm Trí Yến cường điệu.

Cái này……

Ta có chút khó xử: “Ta cảm thấy lãnh cung kia khá tốt.”

Thẩm Trí Yến trầm mặc.

Cuối cùng, hắn cắn răng: “Được rồi, vậy đem tên cung sửa lại đi.”

Sửa gì?

Đổi bảng hiệu, lúc trước là lãnh cung bây giờ trở thành cung của Hoàng Hậu.

Đương nhiên, tẩm cung của Hoàng Hậu và lãnh cung quy cách không giống nhau nên Thẩm Trí Yến lại bắt Công Bộ đại tu một phen.

Trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn ở lại Càn Thanh cung.

Lúc nhàn rỗi nhàm chán, liền gọi ba vị thái phi tới Càn Thanh cung cùng ta đánh mã điếu.

À, ba vị thái phi cũng đã ra khỏi lãnh cung, Thẩm Trí Yến an bài cho các nàng một cung điện mới.

Những khi không đánh mã điếu, ta còn thường xuyên lảng vản trước cửa sân của Vương Thúy Hoa.

Ta đi ở phía trước, một đống cung nhân đi theo phía sau. Mênh mông cuồn cuộn.

Chỉ cần người không ngốc, đều có thể nhìn ra ta được sủng ái nhường nào.

Cũng không có cách nào khác, ai bảo nàng ta làm ta mang thù đâu.

Lúc đầu, Vương Thúy Hoa rất tức giận.

Ta vừa đi qua, nàng liền ở bên trong rống: “Ngươi không sợ ta hại ngươi sẩy thai à?”

Ta ra vẻ sợ hãi mà vỗ ngực: “Ta sợ quá à, các ngươi nhất định phải bảo vệ tốt ta đó!”

Sau đó, Vương Thúy Hoa nhìn cung nhân vây quanh ở bên cạnh ta, trầm mặc.

Về sau, nàng đã quen với việc này. Trực tiếp làm lơ ta.

Ta cũng không còn thấy vui nữa.

Cũng may, ta cũng rốt cuộc cũng sắp sinh, sẽ sớm có một đứa nhỏ để chơi cùng.

19

Thẩm Trí Yến đã kịp làm đại điển phong hậu cho ta trước khi sinh, phong hậu không lâu, ta liền hạ sinh một nhi tử.

Thẩm Trí Yến nhìn nhi tử mà nhẹ nhàng thở ra.

“Lại phấn đấu thêm mười lăm năm nữa!”

Ta có chút mờ mịt: “Chàng có ý gì?”

“Chờ hắn mười lăm tuổi để cho hắn đi làm hoàng đế!”

Ta: “?”

“Hoàng thượng có phải tính hơi xa rồi không?”

Thẩm Trí Yến ủy khuất mà nhìn ta: “Trẫm chỉ muốn ôm thê tử ngủ nướng thôi.”

Chuyện này?

Chỉ vì muốn ngủ nướng mà ngươi liền không muốn làm hoàng đế?

Cẩu tử vĩnh viễn sẽ không làm ta thất vọng.

Lười như vậy, rất có phong cách của ta.

– Hoàn toàn văn –


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.