“Sao em lại khóc?”
Là anh ta, cái người mà đã gặp ở bar ngày hôm qua đây mà, sao anh ta lại ở đây?
“Là anh?”
Anh ta đưa tay lên lau nước mắt cho tôi, tôi thẫn thờ nhìn chăm chăm anh ta.
“Tôi không phải người ngoài hành tinh nên đừng có mỗi lần thấy tôi là nhìn bằng ánh mắt đó.”
Nói xong anh ta cười, công nhận anh ta cười nhìn rất điển trai. Cái sự điển trai này của độ tuổi cằn cỗi rồi như đã trải qua rất nhiều chứ không phải của một người đàn ông mới ra đời. Tôi không mê trai nhưng cũng phải cảm thán trước vẻ đẹp của anh ta.
“Tôi chỉ hơi bất ngờ chứ không có ý gì!”
“Uống đi!”
Chúng tôi ngồi uống cùng nhau vài ly, không ai nói với ai câu nào. Tôi thì ngắm thành phố, anh ta thì lẳng lặng nhìn tôi. Tôi thích người con trai ít nói, chỉ nói lúc cần thôi chứ lúc nào cũng lải nhải bên tai chắc tôi điên mất.
Mỗi lần có hơi men trong người kèm theo những dòng suy nghĩ nó khiến tôi cảm thấy hận thù mỗi một ngày tăng lên nhiều thêm. Các bạn có biết sự bất lực là gì không? Là khi bạn biết họ có lỗi với mình nhưng lại chưa có đủ bằng chứng để bắt họ phải trả giá, là khi bạn biết họ làm bạn đau nhưng lại trơ mắt không làm gì được…
“Anh đến đây với bạn à?” ( tôi hỏi)
“Ừm! Tôi đi công việc nên sẵn ghé qua đây, bàn của chúng tôi ngồi bên kia kìa.”
“Sao anh không qua đó chơi với bạn đi?”
“Tôi không thích, tự nhiên tôi muốn ngồi đây, có sức hút nào đó khiến tôi muốn ở lại đây.”
“Còn tôi thì không hứng thú với đàn ông!”
Đoạn nói xong tôi liếc nhẹ anh ta, anh ta bật cười, vẫn nụ cười sáng chói ấy, một nụ cười làm biết bao nhiêu cô gái say đắm.
Tuy tôi nói như vậy nhưng vẫn giao tiếp để bầu không khí không bị chán.
“Tôi là Hà Uyên Nhi, còn anh?”
“An Vũ Phong!”
“Họ An…? Tôi ít khi nghe thấy họ này.”
“Đúng vậy, họ An của tôi rất hiếm có nên tôi cũng được xem là hàng hiếm đúng không?”
Tôi bật cười nhìn Vũ Phong, anh ta cũng cười với một nụ cười mãn nguyện như là đã chọc được tôi cười rồi. Anh chàng này cũng thú vị, tính cách thì cứ biết như thế nào nhưng vui vẻ là một điểm cộng.
Điện thoại tôi sáng lên, là tin nhắn của thám tử riêng của tôi gửi đến.
Tôi bấm vào xem và cười thành tiếng, đó là hình ảnh bà mẹ kế đang ngồi ăn với một trong những cổ đông của công ty tôi. Điều đáng nói ở đây là tay bà ta đang nắm lấy tay ông ấy, miệng cười rất vui vẻ.
Lại có một âm mưu gì sắp xảy ra đây?
Đúng là con giáp thứ mười ba, dùng mấy cái chiêu trò dơ bẩn để câu kéo người khác. Từ xưa đến nay vẫn những trò cũ rích này, để xem lần này bà ta muốn làm gì.
“Yến Đình cũng đã nói sơ cho tôi biết về những gì em đang gặp và hoàn cảnh em phải trải qua như thế nào. Tôi tiếp cận em vì muốn làm bạn, nếu em tin tưởng tôi… tôi hứa sẽ giúp em mọi thứ nếu như em cần.”
“Con nhỏ này… thật nhiều chuyện…”
“Em đừng trách Yến Đình, vì tôi năn nỉ quá nên cô ấy mới kể cho tôi nghe.”
“Hôm nay tôi có việc nên sẽ về sớm, anh ở lại chơi với bạn đi rồi hôm khác mình gặp!”
“Để tôi đưa em về?”
Tôi có bảo Vũ Phong ở lại chơi với bạn nhưng anh ta một mực cứ đòi đưa tôi về. Hôm nay tôi không đi xe nên thôi cũng bấm bụng để anh ta đưa về.
Ba tôi đi đâu mấy ngày nay chẳng thấy về, chắc lại đi công tác nên bà mẹ kế mới có cơ hội lập âm mưu đen tối. Tôi ước mình chỉ là một cô bé tầm thường, được bay nhảy hồn nhiên như bao người khác, được hưởng tình yêu thương trọn vẹn từ gia đình,… ước mơ nhiều khi cũng chỉ là mơ ước.
Còn vài ngày nữa là sẽ đến giỗ của mẹ tôi, năm nào tôi cũng tổ chức thịnh soạn để tưởng nhớ mẹ, phần còn lại chủ yếu muốn nhắc nhở khéo bà mẹ kế rằng bà ta luôn luôn là người thứ ba.
Về đến nhà, thấy bà ta đã ngồi bắt chéo chân ở sopha phòng khách. Tôi cố ý đi ngang qua lên phòng luôn thì bà ta vẫn phải cố gắng bắt chuyện.
“Đi không thưa, về không chào à?”
“Bà là cái gì mà tôi phải chào bà hả?”
“Tôi cũng là mẹ kế của cô, là vợ hiện tại của ba cô!”
“Bằng thủ đoạn trèo lên giường quyến rũ ba tôi trong khi ông ấy vẫn ở với mẹ tôi à? Bằng cái thủ đoạn dơ bẩn tầm thường này bà đã ăn nằm với biết bao nhiêu người đàn ông sau lưng ba tôi?”
“Uyên Nhi, cô đừng có ngậm máu phun người…”
“Có hay không tự bản thân bà biết, tôi chưa bao giờ nói chuyện gì mà không có bằng chứng. Bà liệu hồn tu tâm tích đức cho đứa con gái của bà đi, đừng để nó phải gánh chịu cái nghiệp lẳng lơ của bà!”
Bà ta tức giận xông xông đến định tát tôi nhưng sức làm sao lại tuổi trẻ liền bị tôi nắm chặt tay.
“Bà còn định dùng vũ lực?”
“Mày… mày biết những gì? Mày có tin tao sẽ khiến mày tan nhà nát cửa không?”
Tôi cười đểu, hất mạnh bà ta ra, bà ta té ngồi thẳng xuống sopha. Ánh mắt như ngàn mũi dao muốn giết chết tôi ngay tức khắc, dã tâm của bà ta không ai hiểu bằng tôi, miệng thì nam mô a di đà nhưng lòng đầy hiểm ác.
“Người tan nhà nát cửa không chừng là bà đấy tiểu tam à, cũng có thể một ngày nào đó bà và con gái bà bị đuổi khỏi đây không một xu dính túi. Tôi có thể ngồi lên được chức Tổng giám đốc công ty Hà Thị thì chiếc ghế Chủ Tịch không mấy khó khăn với tôi đâu bà Lý Mỹ Lệ. Bà nghĩ bà đấu lại tôi hả, tôi chỉ muốn im lặng xem bà sẽ làm gì nhưng mỗi ngày trôi qua dã tâm của bà lớn quá làm tôi không thể để yên được nữa…”
“Mày đừng có hù tao, rồi tao sẽ lấy hết tất cả…”
“Trước bàn thờ của mẹ tôi, Hà Uyên Nhi này xin thề sẽ không để con đàn bà chuyên đi phá hoại hạnh phúc như bà sẽ sống yên ổn đâu. Tôi sẽ bắt bà trả giá cho những gì bà đã làm ra và sẽ khiến bà sống dở chết dở từng ngày, từng ngày.”
“Mày…”
Tôi cười lớn rồi bỏ đi một mạch lên phòng, lần đầu tiên đấu võ mồm với bà ta mà thấy sảng khoái đến như vậy. Tôi căm hận cái ánh mắt và hành động của bà ta trong buổi đám tang của mẹ tôi. Hận cả người cha vô trách nhiệm là ông ấy, hận đời này không công bằng.
Rồi kẻ xấu sẽ phải trả giá, chỉ là sớm hay muộn thôi.
Sống mà không có đấu tranh, không có trả thù thì nhàm chán lắm.
Người ta dành cả thanh xuân để tận hưởng những điều hạnh phúc, còn tôi dành cả thanh xuân để trả thù.