Mặc Ngạo Đình kinh ngạc nhìn Âu Dương Sùng Hoa không muốn sống tới gần.
Nhưng mà, tại thời khắc này Mặc Âm Trần mới nhận ra mình rốt cuộc làm cái gì, nhưng, hiện tại hắn muốn thu hồi sức mạnh của mình, cũng không thể nào thu hồi được. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa một tay đẩy Mặc Ngạo Đình ra, nhưng bản thân không cách nào tránh khỏi ánh sáng màu trắng đang hướng tới. . . .
Chỉ thấy, trong khoảnh khắc ánh sáng trắng đâm qua ngực Âu Dương Sùng Hoa, đẩy cơ thể nàng bay khỏi mặt đất mấy mét.
Tuy nhiên Mặc Âm Trần đã liều mạng đuổi theo, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng tiếp được Âu Dương Sùng Hoa đang rơi xuống, lại không cách nào ngăn cản ánh sáng do mình phát ra xuyên qua ngực Âu Dương Sùng Hoa. . . . .
“Vì sao! Vì sao nàng phải làm như vậy!”
Nhìn máu thấm đỏ ngực Âu Dương Sùng Hoa, Mặc Âm Trần đè nén không được hỏi.
Âu Dương Sùng Hoa cố gắng mở mắt, mỉm cười, nói: “Bởi vì ta yêu chàng. . . . .”
Giọng vô cùng suy yếu…, nhưng chưa bao giờ chân thật như thế.
Những lời này được chôn giấu sâu trong đáy lòng trong nhiều năm, chưa bao giờ nói ra.
Âu Dương Sùng Hoa tự giễu, nàng thật sự không nghĩ tới bản thân mình sẽ có một ngày nói với hắn câu nói đó.
“Ngốc, ngốc, nàng ngốc quá. . . . .”
Mặc Âm Trần chăm chú ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa, hắn chờ đợi những lời này đã đã bao nhiêu năm.
Hắn hẳn là vui vẻ, từng có vui vẻ, nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thấy đau lòng, đau lòng, tan nát cõi lòng.
“Ta biết rõ, ta vẫn luôn biết rõ. . . . Âm Trần. . . . .”
Âu Dương Sùng Hoa cố hết sức nâng tay, nàng muốn sờ hắn, để cảm nhận sự ấm áp của hắn.
“Sùng Hoa, không cần phải rời khỏi ta, không cần phải rời khỏi ta. . . . . .”
Mặc Âm Trần nắm lấy tay Âu Dương Sùng Hoa, áp sát lên gương mặt mình, hắn rất sợ hãi, sợ hãi mất nàng lần nữa.
“Âm Trần, đáp ứng ta, cho dù ta. . . . Chàng cũng nhất định sống. . . .. . . .”
Âu Dương Sùng Hoa cố hết sức nói, nàng biết mình thời gian không còn nhiều, đau đớn trên người biến mất đồng thời ý thức cũng không còn. . . .
“Sùng Hoa, vậy nàng cũng nhất định phải đáp ứng ta, sống sót, vì ta nhất định phải sống sót, mặc kệ có bao nhiêu vất vả, nàng đều phải cố gắng. Nhất định có cách cứu nàng, nhất định có thể!”
Mặc Âm Trần vì trong lòng vội vàng xao động lo lắng, bắt đầu nói năng lộn xộn .
Âu Dương Sùng Hoa không nói gì chỉ nhìn và mỉm cười. . . . . . .
Nàng rất hạnh phúc không biết người nam nhân này từ lúc nào yêu mình.
Mặc Âm Trần hoảng hốt ôm cơ thể đang dần dần lạnh của nàng, đột nhiên trong đầu xuất hiện ngàn vạn hình ảnh đều là những hình ảnh của nàng. . . .
Bỗng nhiên quay đầu, trong đôi mắt đen của nàng rõ ràng ảm đạm, có thể biến mất trong mắt mình bất cứ lúc nào. . . .
Mặc Âm Trần đột nhiên nở nụ cười, ôm chặt Âu Dương Sùng Hoa, ôm nàng dùng giọng nói nhu hòa chậm rãi nói : “Sùng Hoa, nàng đang nói đùa với ta phải không, làm sao nàng có chuyện gì được, nàng sẽ không có chuyện gì. . . Nàng nhất định sẽ không có chuyện gì. . .”
Hồn phách dường như dần dần rời khỏi người, hô hấp của nàng ngày càng mỏng manh, không còn sức để nói gì nữa, chỉ là ngón tay hơi run run. . . . .
Trên tay Mặc Âm Trần dính máu sền sệt, hắn biết rõ đó là cái gì. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên ngẩng đầu lên, nở nụ cười lưu luyến, tràn đầy tình cảm…
Nàng cố gắng nói…, nói ra nàng tâm nguyện cuối cùng,”Ngàn năm một giấc chiêm bao, chỉ vì một mình chàng mà tỉnh. . . . Không oán không hối. . . . .”
Toàn thân đều là máu, người càng lạnh, hô hấp yếu ớt. . . . .
Nước mắt dâng lên, che ánh mắt, cảm giác mất mát, cả thế giới như sụp đổ.
Mặc Âm Trần mờ mịt nhìn Âu Dương Sùng Hoa trong vòng tay mình, ánh mắt lạnh, không nói câu nào, chỉ ngây ngốc nhìn hắn như vậy, không nói câu gì.
Nhiều việc lại hiện lên một lần nữa chẳng qua chuyện cũ đều như sương khói.
Thế giới trong mắt đột nhiên vỡ vụn!
Hắn ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa, lẩm bẩm nói: “Ngàn năm một giấc chiêm bao, chỉ vì một mình nàng mà tỉnh, không oán không hối. . . . .”
Thân ảnh kéo dài, chậm rãi đi về phía cửa cung.
Mặc Ngạo Đình đột nhiên chặn đường của Mặc Âm Trần, “Âm Trần, ngươi không thể. . . .”
“Hoàng thượng, ta chỉ mang thê tử của ta đi, chỉ mang thê tử của ta đi. . . . .”
Mặc Ngạo Đình nhìn Âu Dương Sùng Hoa nhắm mắt như đang ngủ say, đến bây giờ hắn còn nhớ rõ, bị Âu Dương Sùng Hoa đẩy ra, ánh sáng trắng đâm vào ngực Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa rõ ràng vì cứu hắn, mà hy sinh chính mình.
Vì sao? . . . .
Vốn không buông tay, nhưng giây phút này, sao không thể không buông.
Sự ghen ghét dâng đầy nhưng nhìn nàng như vậy lại khiến hắn buông tay.
“Âm Trần, ta chỉ nhắc nhở đệ, đệ không thể như vậy đi ra ngoài. Dù sao ba ngày sau Âu Dương Sùng Hoa sẽ trở thành hoàng hậu của trẫm, hơn nữa bộ dạng này của đệ, nếu bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ không tốt.”
Mặc Âm Trần mờ mịt ngẩng đầu, nhìn Mặc Ngạo Đình.
“Đệ đi từ cửa hông, đi được càng xa càng tốt, tốt nhất không nên xuất hiện trước mặt trẫm.”
Mặc Ngạo Đình nói xong, liền xoay người đi.
Rất kỳ quái, lòng của hắn rõ ràng khi Âu Dương Sùng Hoa nhắm mắt lại đau nhói.
Nhưng lại không ngờ trong lòng hắn nghĩ lại là Cẩm Nguyệt . . . .
Mặc Ngạo Đình nhếch khóe miệng, thần thái và sự tôn nghiêm cao quý lần nữa xuất hiện.
Hắn là hoàng đế, hoàng đế a!
Mặc Âm Trần nhìn bóng dáng trước mắt, trong lòng đúng là có trăm ngàn loại chua xót.
“Tứ ca, mẫu phi giao cho huynh, hi vọng Tứ ca có thể niệm tình từ nhỏ mẫu phi luôn yêu thương huynh, có thể. . . .”
Mặc Âm Trần nói còn chưa xong, chỉ thấy Mặc Ngạo Đình duỗi tay ra ngăn hắn nói tiếp.
Hắn gật đầu, xem như đã trả lời cho Mặc Âm Trần.
Mặc Âm Trần cảm kích cười, cúi đầu, mắt nhìn Âu Dương Sùng Hoa, hắn hít sâu một hơi, ôm Âu Dương Sùng Hoa, bước nhanh hướng về cửa hông. . . . .
Đến khi tiếng bước chân kia biến mất Mặc Ngạo Đình mới xoay người lại, mà người nọ sớm đã biến mất. . .
Nhìn qua phòng lớn như vậy, chỉ lưu lại không khí lạnh lẽo.
Nhìn ngọn lửa đang thiêu cháy, Mặc Ngạo Đình nhẹ nhàng nhếch môi.
Ngày ấy, phía tây hoàng cung, xảy ra một trận hỏa hoạn. . . . . .
Không may, Cửu vương gia và người sắp trở thành hoàng hậu Âu Dương Sùng Hoa có mặt trong trận hỏa hoạn đó, họ đã chết.
《 Hết 》