Cố Thừa Luân sau khi làm thủ tục chuyển tiền vào trương mục của anh Lễ bên bắc kinh trả hết số nợ thì gọi điện thoại cho mẹ mình.
“Mẹ, con Luân đây! Mấy ngày này mẹ vẫn khỏe chứ, ăn uống thế nào?”
“Mẹ và Hy Hiền đều đã cân bằng cuộc sống trở lại và đi làm. Con yên tâm đi, phía anh Lễ cũng không có khó dễ mẹ và Hy Hiền.”
“Con đã trả hết số tiền nợ họ rồi, mẹ và em đừng lo lắng nữa. Đợi con sắp xếp ổn thỏa sớm đón mẹ và em sang đây sinh sống.”
“Số tiền lớn như vậy, con thực sự đã trả hết một lần sao? Con đi đâu… chạy được số tiền đó chứ hả, Luân!” Mẹ Cố kinh ngạc thốt lên, có vẻ kích động, lo sợ con mình lâm vào cảnh túng quẫn.
“Mẹ à, chuyện tiền bạc thực ra chỉ là những con số thôi, quan trọng là con trai mẹ có năng lực kiếm ra số tiền đó. Hiện tại ông chủ trọng dụng con… sau này con còn thu nhập được nhiều hơn nữa, chắc chắn chúng ta lại có cuộc sống sung túc. Con dự định mua nhà mới cho mẹ và Hy Hiền, giúp Hy Hiền tìm chỗ làm tốt, để mẹ được an lòng.”
“Mẹ và em con đã quen ở đây, thực sự chưa muốn về đó. Huống hồ, đợi ổn định lại… Ý mẹ là, con nên tự lo cho mình nhiều hơn đó Luân à!”
Cố Thừa Luân biết mẹ anh lo sợ họ sang Hong Kông sẽ làm gánh nặng cho anh, cũng nghĩ rằng anh đang sống cảnh túng thiếu…
Cố Thừa Luân lựa lời nói cho mẹ mình được an tâm: “Mẹ! Thực ra sau chuyện lần này bản thân con đã rút ra bài học cho mình, cũng ngộ ra được nhiều điều. Trước đây con đã lãng phí rất nhiều thời gian, nên con mới không có bản lãnh chăm lo cho mẹ và Hy Hiền. Nếu ban đầu con phấn đấu nhiều hơn, trở thành cột trụ của gia đình, thì… cha đã không gồng gánh đủ áp lực mà ra đi trong bi đát, giờ đây gia đình của chúng ta chia cách với nhau. Cho nên, hiện tại mỗi giây mỗi phút con không muốn lãng phí thêm nữa.”
“Mẹ biết con tài giỏi, nhưng mong cầu của mẹ thực đơn giản lắm, chỉ cần cơm canh đạm bạc sống qua ngày cùng với các con đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Con đừng quá bận tâm cho mẹ mà nên dự tính cho bản thân mình đi. Con cũng không còn trẻ, sau này còn phải lấy vợ sinh con, làm chỗ dựa cho gia đình. Tài chính mà con tích lũy được nên để dành lo liệu cho tương lai của mình đó Luân à! Ân Hi là một đứa con gái tốt, mẫn cán lại rất nhiệt thành… bỏ lỡ kì thực sẽ hối tiếc. Mẹ… mẹ hơi lắm chuyện…”
Cố Thừa Luân nghe cõi lòng ấm áp, nhẹ nhàng nở nụ cười, nhìn ra ngoài ô cửa kính: “Mẹ yên tâm, con không bạc đãi mình đâu. Kể từ hôm nay, con sẽ phấn đầu giành lấy những gì thuộc về mình, sự nghiệp cũng được, tình cảm cũng vậy… con nhất định sẽ không bỏ cuộc đâu. Mẹ tin vào con!”
Cố Thừa Luân cho xe di chuyển chậm chạp trên con đường ùn tắt tiến về phía trước cuối cùng cũng đến được tòa soạn Star J.
Anh xuống xe, nhanh nhẹn đi vào bên trong tòa nhà văn phòng.
Lúc Helen nhìn thấy Cố Thừa Luân đi vào văn phòng tìm cô, ngồi xuống ghế đối diện cách cô chiếc bàn làm việc, bản thân còn chưa hết bồi hồi. Bốn mắt chạm nhau, có hơi ngượng ngùng, Helen cố tỏ ra thản nhiên định mở lời trước thì nhìn thấy Cố Thừa Luân lấy trong túi ra tờ giấy sau đó đặt trước mặt cô.
“Giai đoạn trước mắt chỉ có thể trả lại cho em được bao nhiêu đây… Mong em cảm thông. À, thật tình cảm ơn em đã giúp đỡ.”
Helen nhìn con số hiện trong chi phiếu vẻ mặt lập tức căng ra, sững sờ nói: “Trong mấy ngày ngắn ngủi anh gần như trả lại phân nửa số tiền rồi, thực sự làm em thấy quan ngại đó. Anh… đã ổn chưa? Anh đừng cố gò ép mình quá!”
Cố Thừa Luân cười đạm, bình thản đáp: “Số còn lại trong vòng một tháng sẽ trả hết cho em.”
Helen thấy Cố Thừa Luân lãng tránh câu hỏi quan tâm của mình dành cho anh thì cũng làm như buông lỏng, gắng cười và trêu: “Anh không vì muốn sớm dứt nợ với em mà bỏ bớt một bữa cơm mỗi ngày trong một tháng đó chứ!”
Cố Thừa Luân mỉm cười, thật tình đáp: “Anh tự có tính toán! À, hy vọng em không ngại, về khoản tiền lãi, anh muốn là cộng dồn vào với tiền anh đã nợ. Anh cũng chiếu theo tỉ lệ của công ty tín dụng mà áp dụng chi trả. Mong là đôi bên đều thấy thỏa đáng!”
Helen lần nữa kinh ngạc, không ngờ Cố Thừa Luân còn muốn trả luôn tiền lãi cho cô, một chút ân huệ cũng không muốn thiếu…
Rạch ròi như vậy làm người ta thật tình không vui nổi!
Helen viết xuống mảnh giấy tài khoản của mình, dịu dàng nói: “Sau này anh có thanh toán cứ chuyển vào trương mục của em, không cần vất vả tới tận văn phòng đưa cho em phiền phức như vậy.”
Cố Thừa Luân tán đồng gật đầu. Nhớ lại đêm đó anh nặng lời với cô, cũng vô cùng ái ngại…
Vừa hay mở lời thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lục Tuấn háo hức bước vào: “Helen! Anh đã về tới…”
Khựng lại, Lục Tuấn chưng hửng khi phát hiện trong phòng còn có mặt Cố Thừa Luân, nhất thời im lặng.
“Jay! Về rồi sao?” Helen cười gượng một tiếng, ái ngại nhìn qua vẻ mặt lạnh nhạt của Cố Thừa Luân.
Chỉ thấy đối phương đứng bật dậy và nói: “Anh đi trước, bye!”
Cả quá trình còn không nhìn lấy Lục Tuấn một cái, phớt lờ và rời đi một cách nhanh chóng.
Helen cảm thấy khó xử nhưng chỉ biết ngồi lặng ở đó.
“Em vẫn còn giữ liên lạc với Wallace à?” Lục Tuấn bước tới, rõ ràng không vui.
Helen nhún vai, “Chẳng phải sau khi kháng Nhật chúng ta vẫn sang nước họ du lịch đó sao.”
Lục Tuấn đổi sắc, lập tức nhỏ giọng xuống: “Em dùng lời khiêu khích với anh như vậy anh cũng không nói được gì, vốn dĩ do anh có lỗi trước. Anh xin lỗi em!”
Helen đang bỏ thỏi sô cô la vào miệng thì dừng lại, vẻ mặt đờ ra: “Anh nói gì tôi không hiểu, tại sao lại xin lỗi? Anh thì có lỗi lầm gì?”
Lục Tuấn nghe cô hỏi vậy càng sốt sắng giải thích: “Thực sự anh không muốn gấp rút sang Nhật công tác, do ba của anh muốn hối thúc anh cùng sang đó dự hội thảo phát triển dự án mới. Anh không muốn em hiểu lầm là anh phủi bỏ trách nhiệm, muốn phớt lờ em…”
Helen ngẩn ra vài giây thì bật cười, hóa ra vừa nãy cô nói câu kháng Nhật đã làm cho Lục Tuấn hiểu nhầm ý cô trách móc anh ta thình lình sang Nhật công tác, còn là sau khi đêm đó hai người vừa bồng bột phát sinh quan hệ…
Người hiểu lầm có khi không phải cô mà là Lục Tuấn. Phủi bỏ trách nhiệm ư? Cô không dám nhận lãnh, càng sợ hãi hơn là phải đối diện với dáng vẻ này của đối phương.
“Anh Jay! Tôi nghĩ anh vừa đáp máy bay nên về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi!” Helen đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Lục Tuấn nôn nóng đuổi theo: “Chúng ta nói cho rõ hẳn đi, anh không muốn em hiểu lầm và giận dỗi như vậy mãi đâu. Anh đã rất nôn nóng về nước mong gặp lại em.”
Các đồng nghiệp đang tập trung làm việc nghe thấy hai người đi ngang qua nói chuyện thì đều dừng lại động tác, tò mò nghe ngóng.
“Tôi không hề giận, anh hiểu không!” Helen vô cùng khó chịu, chân mày nhíu chặt lại, cố sải bước thật nhanh đi về khu vực WC. Tuy nhiên Lục Tuấn theo sau vẫn tỏ ra nhẫn nại kéo cô quay đầu lại và nói:
“Nếu không giận sao không nghe máy của anh, một lời nhắn thoại cũng không thiết?”
Helen bậm môi, vững vàng nói: “Sorry Jay! Tôi hiện tại muốn được yên tĩnh, anh đừng phiền tôi. Đừng nói lời dây dưa nhảm nhí ở chỗ làm việc. Rốt cuộc người hiểu lầm là anh đó! Giữa chúng ta không có bất kì quan hệ gì cần thanh minh và phân rõ đúng sai. Do you understand?”
Helen vào nhà vệ sinh, đóng sập cánh cửa, hoàn toàn ngăn cách với Lục Tuấn ở bên ngoài.