Ban Mã Tuyến

Chương 42: Khúc mắc



Đi đến chỗ đậu xe, Cận Ngữ Ca mở cửa hậu vừa quăn đồ mới mua vào trong, vừa xem xét động tĩnh của Hiểu Kiều ở bên kia. 

Cô gái ngồi chồm hổm xuống cạnh cửa xe, nhỏ giọng cầu xin tha thứ, 

“Em không dám, cũng không dám… nữa…Thả em đi đi, xin chị…” 

Kiều Hiểu Kiều thở phào nhẹ nhõm, từ trên cao nhìn xuống, 

“Nhà ở đâu?” 

“Không có nhà… Em đói bụng chịu không nổi, mới đi lấy đồ ăn… Em không phải kẻ ăn cắp, xin chị tha cho em đi…”

“Bao nhiêu tuổi?” 

“17…” 

“Không đưa em đi đồn công an, đưa em đến trạm cứu trợ, bọn họ sẽ có sự sắp đặt cho em.” 

“Không không! Em không đi! Bọn họ sẽ đưa em về!” Cô gái nói rất vội vàng. 

Hiểu Kiều nhìn cô chằm chằm, “Không phải em nói —— không có nhà sao?” 

Cô bé không nói gì, cuối thấp người xuống, thấp giọng nức nở. 

Sau khi đóng cửa xe, Cận Ngữ Ca cầm hộp bánh ngọt đi tới nhìn xem Hiểu Kiều, và cô gái ngồi xổm trước mặt, 

“Đừng khóc, ăn một chút bánh trước đi, chúng tôi không đưa em đi, đừng sợ.” 

Cô gái nhìn Cận Ngữ Ca, lại nhìn bánh ngọt trên tay cô, chần chờ không dám lấy. Ngữ Ca đem bánh ngọt đặt trên tay cô, để cô an tâm, rồi đứng lên. 

“Bây giờ làm gì?” 

Hiểu Kiều quay đầu nói ngay với Ngữ Ca, “Tôi đưa em về trước, sau đó tôi chở cô ấy về văn phòng, hỏi rõ rồi mới tính tiếp.” 

Mày Cận Ngữ Ca không đổi chỉ nhíu một chút, hiển nhiên, điều này đã phá hủy kế hoạch của cô. Nhưng hoàn cảnh trước mắt, dường như không có lựa chọn nào khác. Mím môi, cam chịu. 

Hai ngày sau, sắp đến giờ tan sở, Kiều Hiểu Kiều gọi điện tới. Cận Ngữ Ca mới vừa họp xong, đang đi về văn phòng. 

“Tôi mang cô bé kia về nhà.” 

Giọng Hiểu Kiều nghe rất bình tĩnh. 

“Cô bé nào?” Cận Ngữ Ca nhất thời không kịp phản ứng, trong đầu của cô xuất gương mặt mủm mỉm của Kiều Lương. 

“Người mà lần trước chúng ta gặp ở siêu thị.” 

Ngữ Ca dừng bước, suy nghĩ về những lời Kiều Hiểu Kiều nói, lại không nghĩ ra được ý của cô, chần chờ đáp lời, 

“… A.” 

“2 ngày trước tôi không có ghé qua em vì buổi tối cô ấy ở chỗ của tôi.” 

Cận Ngữ Ca không nói gì. 

Cô không rõ Kiều Hiểu Kiều làm việc này có phải vì thương hại hay không, đã thành lệ thường là hai người sẽ không hỏi đến việc cá nhân của nhau. Cô không biết mở miệng như thế nào, nên đành im lặng. Hiểu Kiều chờ 1 hồi nghĩ điện thoại bị mất sóng, 

“Alo?” 

Cận Ngữ Ca như bừng tỉnh, “Hả?” 

“Đang bận sao?” 

“Thường thôi…” 

“Sự tình rất phức tạp, chiều hướng có vẻ không tốt. Tôi sẽ mau giải quyết chuyện này, trước mắt là để cô bé ở chỗ của tôi.” 

Lại ngừng một chút. 

Cận Ngữ Ca trầm ngâm một lát, nói 1 câu không rõ cảm xúc, “Đây là chuyện của Kiều.” 

Nói xong, cúp điện thoại. 

Đứng ở hành lang cúi đầu thất thần 1 lúc, rồi quyết định đi tiếp về văn phòng. Vừa ngẩng đầu, đã thấy Khương Quỳ đứng cách cô vài bước, hiền hòa nhìn cô. 

Trong lòng Ngữ Ca hơi nặng nề nhưng không thể nói rõ cảm giác, chỉ là cảm thấy không thoải mái, và cũng không biết là vì vấn đề gì. Nhưng cô rất nhanh điều chỉnh cảm xúc của mình, 

“Có việc gì thế? Tại sao lại đứng ở đây?” 

Khương Quỳ luôn tươi cười ấm áp, “Không có chuyện gì, muốn tâm sự với em, nhưng thấy em có vẻ bận rộn quá.” 

Cận Ngữ Ca không nói gì, bình thường cô sẽ lạnh lùng đáp trả, nhưng cuộc điện thoại vừa rồi, như một khối u trong lòng cô, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết vì sao ra nông nổi này, 

“Sau khi tan sở, chúng ta cùng đi uống nước, sẵn tiện nói chuyện phiếm được không?” 

“Được.” 

Khương Quỳ bất ngờ được nhận lời, trong lòng âm thầm mừng rỡ. Ngữ Ca lịch sự gật gật đầu, rồi bỏ đi. 

Ở quán cafe đối diện tòa nhà Cận thị, là nơi các thành phần tri thứ làm việc xung quanh tìm đến những khi rảnh rổi. Cận Ngữ Ca cũng không thường lui tới nơi này, vì ngại gặp nhân viên của Cận thị, sẽ làm cho họ lo lắng xấu hổ, còn cô cũng không thoải mái. Bây giờ là giờ tan sở, Khương Quỳ hẹn đến nơi này, cô cũng không phản đối. 

Khương Quỳ biểu hiện là một anh chàng galant, không chỉ kéo ghế giúp Cận Ngữ Ca, còn đợi cô uống xong hớp cafe mới bưng ly mình lên uống, từng chi tiết đều không chê vào đâu được. Nhưng mà, loại biểu hiện lại quá rập khuông, Cận Ngữ Ca sinh ra và sống trong bầu không khí như thế này, nhìn thì đoan trang thanh nhã nhưng thật ra áp lực mệt mỏi. Động tác này của Khương Quỳ, làm cho người ta thả lỏng không ít, nhưng với cô xem ra thì vô vị hơn nữa nhàm chán. 

Chấp nhận lời mời này, chẳng qua là cô muốn mượn cớ dời đi 1 chút tâm tình nặng trĩu của mình. Vì vậy cô cũng không có nhiều lời để nói, chỉ biết cúi đầu thưởng thức ly cafe của mình. 

Khương Quỳ đưa đến tay cô 1 cái hộp được gói rất đẹp đẽ. 

Ngữ Ca vừa nhấc mắt, “Cái gì?” 

“Tặng quà cho em.” 

Rõ ràng là một hành động bất ngờ, Cận Ngữ Ca suy nghĩ một chút, 

“Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?” 

Khương Quỳ hiểu rất rõ, quan hệ của Cận Ngữ Ca và hắn, lời ngon tiếng ngọt sẽ làm cho cô phản cảm, nên liền ăn ngay nói thật, 

“A, là tinh dầu lần trước tặng cho bà nội Cận. Anh vốn không có tin tưởng lắm, nhưng sau khi bà nội Cận dùng rồi thì nói rất hiệu quả. Nên cũng muốn tặng em dùng thử. An thần tỉnh não, rất có ích cho giấc ngủ.” 

Cận Ngữ Ca hiểu rõ, vẫn là chần chờ một chút, “… Thật không?” 

“Um, đặt ở đầu giường là tốt nhất. Đối với những người sử dụng não nhiều là thích hợp nhất. Nhưng mà, anh cũng không phải là đẩy mạnh tiêu thụ a.” 

Khương thiếu gia cười cười, “Gần đây thấy em mệt mỏi.” 

Đây rõ ràng là ý tốt, Cận Ngữ Ca không lý do gì để cự tuyệt. Hơn nữa cũng nghe bà nội nói qua, gật gật đầu, nói cám ơn. 

Khương Quỳ vẫn tươi cười, cảm xúc đột nhiên hạ xuống, trầm giọng nói, 

“Anh biết, ông nội Cận không thích anh.” 

Ngữ Ca tay bưng ly lên, dừng lại một chút, “Tại sao nghĩ như vậy? Ông nội ngay từ đầu đã đánh giá anh rất cao, nếu không sẽ không cho anh vào công ty.” 

“Ha ha.” Khương Quỳ miễn cưỡng tươi cười, “Em không cần an ủi anh, anh nhìn ra mà.” 

Cận Ngữ Ca nhin hắn, rất thông minh nên không có trả lời.

“ông nội Cận chẳng qua là vì nể mặt ông nội của anh, cũng có thể là do nguyên nhân của ba anh, anh biết ông không xem trọng anh.” 

Chuyện cha Khương Quỳ, là đề tài cấm kỵ ở 2 nhà Cận – Khương, bây giờ Khương Quỳ chủ động nhắc tới, Cận Ngữ Ca hơi bất ngờ. Nhưng mà cô không biết về giai đoạn lịch sử đó, tốt nhất là không nên nhiều lời, chỉ cười nhẹ an ủi Khương Quỳ. 

“Ba anh, quả thật làm cho ông nội Cận rất thất vọng.” 

“Đừng nói như vậy.” 

“Nhưng mà, anh nghĩ dưới sự cố gắng của mình, sẽ thay đổi cái nhìn của ông nội em về anh.” 

Khương Quỳ vẻ mặt rất là thành khẩn, bàn tay đặt trên cạnh bàn nắm lại. Nhưng mà, cũng đã qua rồi tuổi trẻ háo thắng, Cận Ngữ Ca không thích nghe loại quyết tâm vô ý nghĩa này, chuyện đó đối với cô mà nói rất khó hiểu. vốn không muốn gặp, giờ lại càng thêm nhàm chán. 

Nhiều năm quen biết, Ngữ Ca biết Khương Quỳ tính cách trầm tĩnh, suy nghĩ nông cạn. Cho nên thái độ đối với hắn vẫn hòa hoãn. Mà còn cố ý duy trì khoảng cách, cô luôn cảm thấy, Khương Quỳ người này, cuối cùng cũng chỉ là những người không biết điều. 

Khương Quỳ nhìn ra thái độ ứng phó của Cận Ngữ Ca, vẻ thất vọng chợt thoáng qua, rất nhanh thay đổi đề tài. Trong lòng hắn luôn có 1 sự kính sợ đối với Ngữ Ca, người phụ nữ trước mặt hắn tuyệt đối không phải loại người để hắn kiểm soát, ngay từ nhỏ hắn đã biết điều đó. 

Khi Ngữ Ca về đến nhà trời đã tối, vừa ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy có một dấu chấm màu đỏ nhấp nháy góc tối cầu thang, mờ mờ ảo ảo của khói thuốc. cau mày, 

“Kiều còn hút thuốc?” 

Kiều Hiểu Kiều liếc nhìn cô, đứng lên, dập tắt tàn thuốc ném vào thùng rác, lời ít mà ý nhiều, 

“Nâng cao tinh thần.” 

Cận Ngữ Ca tìm chìa khóa mở cửa, “Không phải không lại đây sao?” 

Kiều Hiểu Kiều đứng ở ở phía sau cô, lệch đầu, giọng điệu chanh chua, 

“Điện thoại cũng cúp, không lại sao được?” 

Cận Ngữ Ca động tác dừng lại, không nói chuyện, cũng không quay đầu lại, ngừng một chút lại tiếp tục mở cửa. Hiểu Kiều không cần nhìn cũng có thể đoán ra biểu hiện bây giờ của cô là ‘en không thèm chấp với Kiều ’. 

Vào cửa, Kiều Hiểu Kiều lấy quần áo đi tắm rửa. Tắm xong đi ra, Cận Ngữ Ca đang ngồi trên sofa xé gói quà kia. 

Hiểu Kiều vừa lau tóc vừa tiến lại, nghiêng đầu nhìn, 

“Quà?” 

Cận Ngữ Ca không nói gì, cầm cái gì đó trong hộp, đứng dậy đi vào phòng ngủ. Hiểu Kiều đem khăn mặt ném ở trên thành ghế sofa, cầm lấy cái hộp quà màu tím đậm lên xem, trên nắp hộp có ghi 1 dòng: nguyện nó thay anh cùng em ngủ. 

Nhếch nhếch khóe miệng, đột nhiên cảm thấy 1 đống acid dính trên răng. 

Kiều cảnh quan không thể hiểu là do ý nghĩa của câu thơ đó hay là do người viết lên câu thơ đó làm cho cô như ăn phải Axit Pantothenic, tóm lại, cô đặt 2 ngón tay ở cửa phòng ngủ, thấy Cận Ngữ Ca đem cái hình dạng của người ngoài hành tinh đặt trên đầu giường. 

“Cái gì vậy a?” 

“Trợ giúp giấc ngủ, em nghĩ nó cùng loại với tinh dầu.” Cận Ngữ Ca một chân quỳ gối mép giường, cũng không quay đầu lại nói. 

“Người khác tặng?” 

Hiểu Kiều mặc áo choàng tắm màu trắng ô vuông, mái tóc ướt dính bệch trên trán, bàn tay đặt trên khung cửa, giọng nói rõ ràng ẩn chứa hàm ý thăm dò. Cận Ngữ Ca quay đầu lại liếc cô một cái, mặc kệ. 

Hiểu Kiều nhún nhún vai không nói thêm gì nữa, đi vào đóng cửa phòng ngủ. Có một số việc, trơ mắt mà nói so với kích động ghen tuông thì quan trọng hơn. 

Hai người trạng thái cũng không được tốt. 

Thật ra nếu dựa theo định lý thân mật vi quý, thì lúc này mối quan hệ giường chiếu giữa 2 cô lại là hòa hợp. Cận Ngữ Ca nghiêm túc, Kiều Hiểu Kiều không chút để ý, nhưng mặc dù là trong giai đoạn quan hệ lạnh lùng nhất, thì niềm đam mê cơ thể lẫn nhau vẫn tràn ngập sự hài lòng, chứ không phải do kích thích hoặc do nhu cầu. 

Từng chút một, tuy rằng mùi thuốc súng rất nồng đậm, nhưng hai người cũng đã quen. Hơn nữa tới giường rồi, Hiểu Kiều hiểu rõ từng điểm mẫn cảm trên cơ thể cô, biết rõ cách thức, phương pháp sẽ làm cho cô thỏa mãn, vui vẻ; mà Cận Ngữ Ca cũng từ từ dứt bỏ sự rụt rè, ở trước mặt Hiểu Kiều cô trở về chính mình 1 cách chân thật nhất; khi Cận tổng giám đốc tâm tình tốt, ngẫu nhiên cũng sẽ vì Kiều cảnh quan phục vụ một chút, tuy rằng có được phúc lợi đó nhưng Kiều Hiểu Kiều cảm giác giống như hình phạt về thể xác… 

Cận Ngữ Ca tắm xong đi ra, bất ngờ nhìn thấy Hiểu Kiều đã mặc xong quần áo, đang ngồi xổm ở cửa mang giày. Cảm giác vốn thoải mái chỉ trong nháy mắt lạnh xuống, không còn im lặng nữa, mở miệng chất vấn, 

“Kiều đi đâu?!” 

Hơi ngồi chồm hổm Hiểu Kiều ngẩng đầu, mờ mịt nhìn cô, “Trở về a…” 

“Hôm nay Kiều tới là để làm gì?!” 

“Tôi —— ” 

Kiều Hiểu Kiều nháy mắt mấy cái, còn chưa kịp phản ứng vì sao tức giận vậy.”Không phải đã nói với em, cô bé kia tôi đã mang về nhà..” 

“Kiều lập tức đi ra khỏi đây! Sau này cũng đừng đến đây! Em không cần Kiều đến để ứng phó!” 

Hiểu Kiều đứng lên, luống cuống nhìn Cận Ngữ Ca, “Làm sao vậy?” 

Cận Ngữ Ca hai bước đi lên, mở cánh cửa đẩy Kiều Hiểu Kiều ra ngoài. Hiểu Kiều không phòng bị, lảo đảo, chưa có đứng vững, cánh cửa đã đóng ầm trước mặt. 

Kiều cảnh quan ngẩn người, bắt đầu ấn chuông cửa, lại dùng tay gõ cửa. Cho dù cô gõ như thế nào, bên trong cũng không có động tĩnh gì. Lại bắt đầu gọi điện, cũng không có phản ứng nào. Hiểu Kiều xoa xoa lưng, chẳng biết tại sao tức giận, 

“Em nổi điên cũng phải có cái lý do a?” 

Trả lời cho cô chỉ là cánh cửa đen ngòm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.