Cô thật sự không nghe lầm, người đang ngồi trước mặt cô là Lâm Thần – tri kỷ mà cô vẫn luôn mong chờ. Anh ấy cũng như cô, mang theo nỗi nhớ mong da diết, ôm bóng hình thưở nhỏ của đối phương suốt nhiều năm dài đằng đẵng. Hai người nhìn nhau, khoảng thời gian hiện tại như ngừng trôi, thấm thoáng đã qua mười bảy năm kể từ ngày Lâm Thần được gia đình nhận lại và rời khỏi mái ấm tình thương. Lời hứa ngày nhỏ giữa cả hai vẫn luôn vẹn nguyên trong cô, từ lúc xa nhau, Điềm manh luôn mong mỏi về một ngày nào đó có thể trùng phùng với người anh, người tri kỷ đã chia xa từ lâu.
Đôi môi mấp máy, ánh mắt long lanh vì xúc động, chàng trai ngồi trước mắt cô là người đã gắn bó sâu sắc với tuổi thơ của cô. Điềm Manh nào nghĩ rằng giờ đây anh ấy đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng, cô từng nhiều lần xem Kay trên mạng và đọc sơ qua các tin tức về anh nhưng không thể tin được anh chính là tri kỷ cô ngày ngày nghĩ đến. Có thể nói tuy xa tận chân trời nhưng lại gần ngay trước mắt.
– Anh…anh…thật sự là Lâm Thần sao?
Kay nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, cái gật nhẹ đầu như một lời khẳng định chắc nịch cho hiện thực đang xảy ra.
– Đúng vậy, anh chính là Lâm Thần. Anh đã nhận ra em khi xem tấm ảnh chụp ngày xưa mà em vẫn còn lưu giữ trong ví.
Cô có chút ngại ngùng vì đã lâu không gặp anh ấy, bây giờ cả hai đều rất khác ngày xưa vì dù sao cũng đã gần hai thập kỷ xa nhau.
– Thì ra là nhờ tấm ảnh đó. Em vẫn luôn giữ ảnh chụp của ba anh em chúng ta, anh, anh Lâm Tường và em. Em luôn xem các anh là gia đình của em.
Nghe cô nhắc đến một người nữa, Lâm Thần nở nụ cười nhạt:
– Không biết bây giờ Lâm Tường sống thế nào? Anh cũng rất nhớ cậu ấy. Nghĩ lại ba chúng ta quả thật đã mất liên lạc với nhau rất lâu.
Từ khi cô vừa chào đời thì mái ấm tình thương đã có sự xuất hiện của Lâm Thần và Lâm Tường. Hai người họ bằng tuổi nhau và đều hơn cô bốn tuổi, cùng cảnh ngộ bị người nhà bỏ rơi vì những lý do khác nhau. Cô lớn lên trong vòng tay yêu thương của ba mẹ và hai người anh trai chẳng cùng huyết thống. Tuổi hồng ngây ngô, cô từng bảo sau này lớn lên muốn được gã cho Lâm Thần. Điềm Manh yêu thích sự điềm tĩnh, nhã nhặn, chu đáo và biết quan tâm mọi người xung quanh của anh trai ngay từ thưở nhỏ. Lâm Tường lại có chút trái ngược, anh ấy năng động hơn, khôi hài và có chút ngô nghê.
Đến năm hai chàng trai mười ba tuổi, thời khắc chia xa dường như đã được định đoạt từ trước. Lâm Thần được gia đình tìm lại và rước về nhà, cuộc sống lật sang trang mới với những gì vốn dĩ thuộc về anh ấy, còn Lâm Tường cũng được một gia đình giàu có nhận nuôi, cả hai rời mái ấm tình thương chỉ cách nhau hai tháng. Điềm Manh ở lại cùng những nỗi nhớ mong, ôm biết bao kỷ niệm tươi đẹp về hai người anh trai đã đi xa cô để có một cuộc đồ mới rực rỡ hào quang. Nhiều lúc cô tự an ủi bản thân đừng buồn vì thời gian ở cạnh hai người đã kết thúc mà hãy mỉm cười vui vẻ khi quãng thời gian ấy đã diễn ra.
– Đúng vậy, em cũng mong được gặp lại anh ấy.
Cô và Lâm Thần cùng nhau trò chuyện về những kỷ niệm đã qua trong quá khứ, về công việc, cuộc sống của cả hai ở hiện tại. Anh ấy rất ngạc nhiên khi biết Bách Ly ngày nhỏ giờ đây là một tác giả mạng nổi tiếng. Nhưng nếu anh ấy biết chuyện cô còn là hacker lừng danh thì cú sốc sẽ tăng lên gấp bội. Tuy cuộc nói chuyện diễn ra trong vui vẻ nhưng Điềm Manh lại có cảm giác Lâm Thần không còn nhớ những bí mật ngày nhỏ giữa cả, cô bối rối lạc vào dòng nghĩ suy hụt hẫng khi chỉ mỗi cô nhớ rõ những điều đó. Dẫu vậy Điềm Manh cũng chẳng thể trách anh ấy, thời gian đã qua lâu như vậy, con người sẽ có nhiều thay đổi, Lâm Thần còn nhớ đến cô đã là một điều may mắn vì hiện tại anh ấy rất nổi tiếng nhưng vẫn không quên người xưa.
– Bách Ly à, hiện tại em đã có người yêu chưa?
Sau một lúc tâm sự, Lâm Thần cũng hỏi đến chuyện tình cảm của cô, Điềm Manh lắc đầu, nụ cười thanh thuần khẽ nở trên môi:
– Dạ hiện tại em vẫn độc thân.
Vẻ mặt anh ấy rạng rỡ như ánh mặt trời ló dạng vào buổi sáng tinh mơ, có lẽ đây là câu trả lời mà anh ấy mong chờ lẫn muốn nghe nhất:
– Vậy thì thật trùng hợp vì anh cũng như em. Em còn nhớ lúc nhỏ em từng nói muốn sau này lớn lên sẽ gả cho anh chứ?
Cô ngượng ngùng vội lẩn tránh ánh mắt đầy thâm tình của Lâm Thần. Nếu cô gặp lại anh ấy vào vài tháng trước, khi cô chưa gặp Ngạn Hy thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng bây giờ lòng cô lại hỗn độn và đầy phức tạp khi con tim dường như đã có hình bóng của anh, chỉ là cô vẫn chưa chịu thừa nhận.
– Quả thật lúc nhỏ em có nói như vậy. Không ngờ anh vẫn còn nhớ chuyện này.
Lâm Thần cũng không tránh khỏi ngại ngùng, anh ấy tự thấy bản thân có hơi hấp tấp khi lần đầu gặp lại nhau sau khoảng thời gian xa cách đã không ngại ngần thả thính đối phương. Nhưng anh ấy chẳng thể chờ đợi thêm nữa, câu nói thẳng thắn hơn tiếp tục được thốt ra:
– Em có thể cho anh biết, bây giờ lời nói ấy vẫn còn hiệu lực chứ?