“Khế Phương, Phó giám đốc Trịnh gọi cô!”
Câu nói bên ngoài dãy hành lang vang lên nhẹ nhàng chỉ đủ để Khế Phương nghe thấy.
“Có chuyện gì vậy? Sao tự dưng anh Đăng Bảo lại tìm tôi?”
Tuy rằng bản thân Khế Phương đang cười không thể dấu diếm nhưng trong đáy mắt vẫn hiện lên chút nghi hoặc.
Tĩnh Nhi đứng bên ngoài cửa WC không thèm bước vào, khoanh tay trước ngực điệu bộ cao quý ném vào một câu thúc giục:
“Chẳng phải chị lên vui mừng hay sao? Được Phó giám đốc tìm tại công ty, chuyện này có khi chị nên giữ thành kỉ niệm suốt đời. Biết đâu ngày mai chị không cần tới công ty thì sao?”
Kế Phương vừa nghe xong câu nói đầy mỉa mai của Tĩnh Nhi, khuôn mặt không che giấu nổi niềm vui bỗng chốc trở lên u ám.
Có phải chăng anh ấy thật sự như những gì đã nói vào đêm hôm trước? Anh ấy thật sự sẽ tính tới chuyện ly dị với cô?
Khế Phương đứng dậy, nhẹ nhàng đặt cây chà bồn cầu trên tay xuống soi lại bản thân trong gương. Chẳng phải cô đã đội tóc giả hay sao? Mái tóc dài thướt tha này cô không hề thích chút nào, nhưng Đăng Bảo thích nó cơ mà? Chẳng phải cô đã đánh mất bản thân thành Chinh Hương rồi sao, chẳng nhẽ vẫn chưa đủ?
Cánh cửa phòng Phó giám đốc vừa mở, Tĩnh Nhi nhẹ nhàng bước vào trước. Toàn thân cô ấy nhẹ nhàng uyển chuyển mang theo mùi hương tươi mát của ngày mới, đi tới đâu hương đọng lại tới đó. Còn cô – một phu nhân Phó giám đốc chân chính mà thứ duy nhất đọng lại trên người chỉ có mùi hôi thối của bồn cầu và sự già nua trên cơ thể.
Khế Phương ngập ngừng một lát mới bước vào. Gian phòng rộng lớn ngập tràn ánh nắng cùng hương muối biển thoang thoảng trên người đàn ông cô yêu.
“Đi nhanh lên!”
Tiếng Đăng Bảo thúc giục vang lên đẩy cả thân thể Khế Phương lao nhanh về phía trước.
“Anh tìm em?”
Khế Phương đứng cách xa một đoạn với bàn làm việc của Đăng Bảo, cố gắng tránh né mùi hôi thối trên người để anh ta không phát giác.
“Cũng không có chuyện gì quan trọng cả. Chỉ là đột nhiên nhớ ra ngày trước cô có từng học kinh doanh mà phía công ty đang thiếu một nhân sự.”
“Anh muôn cô ta…à không, chị ấy vào phòng hành chính sao?”
Tĩnh Nhi trên tay cầm một tách cafe nhâm nhi thưởng thức, vừa nghe thấy đoạn nói chuyện này mà toàn thân dựng lông khó hiểu.
“Một sự báo đáp thôi!”
Đăng Bảo nhẹ giọng hướng về phía Tĩnh Nhi dỗ dành.
“Anh muốn cho em vào phòng nhân sự thật sao?”
Khế Phương cười trong hạnh phúc, hai mắt long lanh hướng về phía Đăng Bảo không che giấu lao lên chạm sát gần khuôn mặt.
Đăng Bảo gật đầu.
Chỉ cần cái gật đầu này thôi Khế Phương đã lập tức lao người ôm chặt toàn thân Đăng Bảo. Anh có thể không nói chuyện với cô, nhưng cô biết thực ra anh thật sự rấ quan tâm tới Khế Phương này.
“Em biết anh cũng yêu em mà.”
Lần này Đăng Bảo không hề ghét bỏ mà đẩy Khế Phương ra như những lần trước đó. Toàn thân hắn lạnh lẽo cứ mặc cho Khế Phương ra sức nũng nịu.
“Mai cô hãy đi theo Tĩnh Nhi. Tĩnh Nhi sẽ dạy cô tất cả những chuyện cần thiết.”
Bầu không khí đọng lại một vài giây khó hiểu. Tĩnh Nhi đứng bên cạnh nắm chặt ly cafe như thể muốn bóp nát Khế Phương trong tay như cái cách cô ấy đang làm với ly cafe vậy.
Khế Phương chưa tin vào tai mình, khuôn miệng mấp máy cố gắng tìm một câu từ thích hợp:
“Em đi theo Tĩnh Nhi? Cô ấy là thư ký mà? Chẳng nhẽ em sẽ làm…”
Đăng Bảo lại một lần ghét bỏ, đẩy toàn thân Khế Phương dựa sát mình trên sofa đứng dậy trầm giọng:
“Sau khi Tĩnh Nhi bàn giao hết công việc cho cô thì cô ấy sẽ tới phòng hành chính. Công việc thư ký áp lực, thường xuyên phải tiếp khách Tĩnh Nhi không còn phù hợp nữa.”
Khế Phương không nghe thấy, cô hoàn toàn không nghe cũng không hề nhìn thấy tất cả mọi chuyện đằng sau. Khế Phương chỉ biết bây giờ, sau ngày hôm nay cô ấy sẽ thành thư ký riêng của Phó giám đốc. Là Phó giám đốc hay Giám đốc không quan trọng, quan trọng là từ bây giờ cô có thể tới gần Đăng Bảo thêm một chút. Hôn nhân ép buộc của hai người rốt cuộc có thể tiến thêm một bước rồi.
“Alo! Cậu có chuyện gì sao?”
Đầu dây bên kia truyền lại một âm thanh gấp rút rõ ràng Đan Đan đang rất lo lắng khi Khế Phương lại gọi tới vào lúc bắt đầu ngày mới như này.
“Bây giờ là 9 giờ rồi. Cậu vẫn đang ngủ sao?”
“Vẫn chưa tới giờ đi làm mà. Sao lại gọi tớ vào lúc này?”
Khế Phương đứng trên tầng thượng của công ty, hít một hơi không khí trong lành thật sâu rồi hét lớn bên tai điện thoại:
“Đăng Bảo đã cho tớ làm thư ký riêng của anh ấy. Chắc chắn anh ấy bắt đầu nhận ra bản thân cũng có tình cảm với tớ rồi.”
“Thư ký á? Tự dưng làm thư ký á?”
“Đúng vậy. Ngày mai tớ sẽ theo Tĩnh Nhi học việc. Tương lai sau này hoàn toàn phụ thuộc vào những ngày mai như thế. Sau này tớ thực sự không cần đợi Tĩnh Nhi đưa anh ấy về nhà, không cần ghen tỵ khi họ xuất hiện cùng nhau nữa.”
“Vậy cậu và Đăng Bảo sẽ thành Phó giám đốc và thư ký?”
Khế Phương cưới không dừng lại được, toàn thân thể thả bay theo chiều gió thổi. Lâu lắm rồi cô mới có thể cảm nhận được hạnh phúc lớn như vậy.
Phó giám đốc và thư ký?
Tất cả chỉ là chuyện nhỏ thôi. Khế Phương đã đợi một năm để tiến lại gần Đăng Bảo những bước đầu tiên, bây giờ chờ đợi để anh ấy chấp nhận cô là bà Trịnh thì có gì mà cần phải gấp gáp.