Bạn Trai Bí Ẩn Của Tôi

Chương 2: THỨ TÔI CẦN LÀ TÌNH YÊU CỦA CÔ ẤY



Trong suốt cuộc hẹn, cả hai trò chuyện vô cùng ăn ý. Âu Dương Tiêu Tường không những là một chàng trai ôn nhu mà còn tinh tế trong từng hành động. Mạc Thẩm Du có chút rung động, ban đầu mục đích của cô đến đây chỉ vì lời tuyên bố trong lúc uống say, cô không hề có ý định muốn tìm bạn trai…bây giờ thì….có lẽ nên suy xét lại.

Ánh mắt Âu Dương Tiêu Tường chợt dừng lại trên người Mạc Thẩm Du. Gương mặt cô bất đầu ửng đỏ khi anh cứ nhìn chằm chằm vào mình. Cô ngại ngùng cúi thấp đầu không dám nhìn anh, cho đến khi ngẩn mặt lên thì gương mặt tuấn tú, thư sinh đã áp sát mặt cô. Mạc Thẩm Du lúng túng nói:

– “Anh…anh muốn làm gì vậy?”

Chàng trai không nói gì, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào gương mặt đang ửng đỏ của cô. Mạc Thẩm Du không nhúc nhích, để xem anh ta sẽ làm gì, cho đến khi anh di chuyển những ngón tay thon dài về phía môi, tim cô như đập loạn xạ. Bất ngờ, anh dùng tay quệt một đường, sau đó mĩm cười nói:

– “Tôi giúp cô làm sạch thức ăn đang bám trên miệng.”

Ôi trời, Mạc Thẩm Du ơi xấu hổ quá đi mất. Còn tưởng là anh ta đang làm chuyện gì đó nữa chứ. Đầu óc của cô trở nên đen tối từ khi nào vậy.

Cuộc hẹn đầu tiên diễn ra tốt đẹp. Trước khi đưa cô về nhà, Âu Dương Tiêu Tường không quên tặng cô một bó hoa hồng trắng. Cô đưa tay nhận lấy, bất ngờ hỏi:

– “Sao anh lại biết tôi thích hoa hồng trắng.”

Chàng trai đối diện không nói gì nhiều, chỉ vui vẻ đáp:

– “Có lẽ là trùng hợp cũng nên.”

Mạc Thẩm Du vô cùng hạnh phúc. Lần đầu tiên trong đời được trai đẹp tặng hoa, lại là một CEO nữa chứ. Cô chỉ ngại bản thân không môn đăng hộ đối với anh mà thôi. Gia đình Thẩm Du chỉ thuộc dạng trung lưu làm sao có thể xứng đáng để hẹn hò cùng với một người ưu tú, thành đạt như anh. Mạc Thẩm Du suy nghĩ một hồi, sau đó nói:

– “Anh Âu, anh nghĩ gì khi quen bạn gái có gia thế không mấy giàu có.”

Âu Dương Tiêu Tường nhìn vào mắt cô, nghiêm túc đáp:

– “Tôi không quan tâm về gia thế. Thứ tôi cần là tình yêu từ cô ấy.”

Câu trả lời của anh quá rõ ràng, Mạc Thẩm Du không hỏi gì thêm, cô chào tạm biệt sau đó bước vào bên trong. Âu Dương Tiêu Tường vẫn đứng đó dõi theo, chờ khi cô vào nhà an toàn anh mới quay trở vào xe.

Bên trong xe, anh cầm lên tấm ảnh của Mạc Thẩm Du vốn đã cất cẩn thận bên trong chiếc ví đắt tiền, gương mặt có chút hạnh phúc.

– “Thẩm Du, anh đã đợi ngày này lâu lắm rồi. Anh nhất định sẽ khiến em rung động.”

Mạc Thẩm Du vừa trở về nhà liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục từ bên trong túi xách. Không ai khác chính là Lạc Dao. Cô lười biếng nhấc máy, phía bên kia đã truyền tới một giọng nói đầy háo hức:

– “Thế nào? Thế nào? Người tớ sắp xếp đúng ý cậu chứ?”

Nghĩ về cuộc hẹn hôm nay, Mạc Thẩm Du vô thức cười nói:

– “Thì đẹp trai, nhã nhặn, giàu có.”

– “Vậy tốt quá rồi. Mình đã bảo cậu chắc chắn sẽ hài lòng.”

– “Nhưng phải cần thời gian tìm hiểu đã.”

Biệt thự Âu Dương gia…

Từ Quế Lan, mẹ của Tiêu Tường đã ngồi ở ghế chờ sẵn. Thấy con trai vui vẻ bước vào, bà vội vàng hỏi:

– “Thế nào rồi con, đã gặp mặt được con bé Thẩm Du chưa?”

– “Dạ rồi ạ. Buổi gặp mặt rất thuận lợi.”

Từ Quế Lan nghe con nói thế cũng mừng lây. Bà vỗ vỗ vai con trai mà nói:

– “Con phải nhanh chóng đưa con dâu về ra mắt gia đình đó.”

Âu Dương Tiêu Tường không nói gì chỉ khẽ gật đầu sau đó anh ném chiếc áo vest bên ngoài đưa cho gia nhân bên cạnh rồi đi thẳng lên lầu.

NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.