” Hửm!!?”
Noãn Vy như muốn sụp đổ ngay tức khắc. Uổng công cô theo hắn ta đến đây, còn phải chịu biết bao nhiêu khổ cực để rồi cuối cùng nhận lại chẳng được gì ngoài hai chữ “tình cờ”. Ông trời sao lại đối xử với cô như vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ chán nản của cô. Long Ngâm buộc miệng hỏi điều đó quan trọng với cô lắm sao. Noãn Vy vô thức trả lời theo phản.
” Đương nhiên rồi. Điều đó có thể giúp ta trở về nhà.”
Dường như phát hiện bản thân vừa mới nói điều không đúng. Noãn Vy nhanh lấy tay bịt miệng mình lại. Nhưng đã quá trễ, Long Ngâm đã nghe được nhưng lời cô nói. Hắn trầm mặt ra. Chẳng phải Ngạo Hư nói cô chỉ là một người ở trong Đỗ gia sao. Hắn cô đang nói đến quê nhà của mình. Xem ra, Ngạo Hư có việc phải làm rồi.
” Kỷ Lưu, con quái vật đó lại đến rồi. Chúng ta mau chạy thôi!”
Là giọng của cô gái lúc nãy. Cô ta vừa nói có quái vật sao! Không phải quái vật chỉ là ảo của con người thôi ư! Noãn Vy nhìn ra phía xa. Nước lũ đã dâng lên cao. Nhìn nó cô đã nhận ra đây không phải trận lũ bình thường. Nó cứ như cơn sóng thần hơn. Nước lũ mới đây đã tới nơi bọn cô đứng. Kỷ Lưu nhanh chóng kêu mọi người đi theo hắn ta.
” Tỷ tỷ mau lên lưng ta.”
Long Ngâm cúi thấp người xuống để Noãn Vy leo lên lưng mình. Nhưng cô lại cứ chần chừ không lên.
” Để ta tự đi được rồi.”
Nước lũ đã lên tới mắt cá chân của hai người họ. Long Ngâm không do dự bế Noãn Vy lên.
” Nước lũ ở đây rất ghê gớm. Chỉ trong thời gian ngắn ngửi nó có thể ngập qua ngang bụng. “
Noãn Vy ôm chặt lấy Long Ngâm.
” Đệ đi nhanh lê đi.”
***
Kỷ Lưu đưa mọi người đến một hang đông trên núi cao. Nơi đây, nước lũ không thể dâng tới. Bọn họ có thể yên tâm ở lại cho tới khi nước rút xuống. Cô gái kia đi tìm một ít củi đốt lên cho mọi người sưởi ấm. Kỷ Lưu nhìn mọi đều đã thấm mệt. Hắn ta đứng lên dõng dạc nói:
” Mọi người, tạm thời chúng ta cứ ở lại đây đợi khi trận lũ qua đi rồi trở về làng.”
Ai nấy đều gật đầu đồng ý. Sau đó, mỗi người tự tìm cho mình một chỗ để nằm nghỉ ngơi. Noãn Vy nhìn thấy người dân không quá hai mươi người. Nhưng đa phần đều là người già, còn con nít thì chẳng thấy đứa nào cả. Cô tò mò đi qua chỗ Kỷ Lưu.
” Này đạo sĩ, ta hỏi huynh.”
” Cô lại muốn hỏi cái gì nữa.”
Nghe thấy Noãn Vy lại muốn hỏi, hắn ta liền đề phòng. Cô gái này sao lại có nhiều câu hỏi quá vậy.
Noãn Vy vỗ vai hắn ta.
” Yên tâm đi. Lần này câu hỏi cảu tôi là quan tâm đến mọi người.”
Hắn ta châm một khúc củi vào trong lửa, nghe câu hỏi của cô.
” Tại sao dân làng ở đây lại ít mà đa số toàn là người già? Không có trẻ con, đến khi họ không còn nữa thì ngôi làng này sẽ biến mất ư! Còn có, sao mọi người qua làng bên để sinh sống. Ở đây lũ phá hoại mọi thứ như vậy sao có thể ở được nhỉ!”
Ký Lưu không vội trả lời cô. Hắn ta im lặng một hồi lâu, nhìn mọi người ai nấy đều mệt mỏi. Bản thân lại rơi vào trầm tư.
” Chuyện này nói ra dài lắm.”
Năm đó, khi Kỷ Lưu đến ngôi làng này. Nó vẫn còn là một ngôi làng đông đúc người dân. Nước lũ cũng không phải như bây giờ. Nó chỉ là những đợt nước lên xuống không đáng kể. Cho tới khi, bọn giặc ngoại xâm đi ngang qua khu vực hạ lưu. Tuy không làm hại đến người dân nhưng lại phá hại bờ đê . Nước biển từ bên ngoài đi vào vì không có sự cản trở của đất, nó tung hoành trào vào nhiều hơn với lượng nước dự tính. Những lớp đất non không trụ được sứ công phá của nước mà bị ăn mòn. Khi ấy người dân vẫn chauw phát hiện ra điều ấy. Họ vẫn vui vẻ làm việc, con nít thì nô đùa. Đến khi có người phát hiện, họ nhốn nháo chạy sang làng bên để tránh nạn.Nhà cửa không còn lại gì cả. Những năm sau đó, nước lũ ngày một cao hơn. Không nhà ở, lương thực cũng không. Một số người không trụ được mà đã ra đi. Người dân cũng tính đến chuyện sang làng khác để sinh sống nhưng không có tiền người dân làng khác không cho họ ở lại. Một số thì đi xa hơn để sinh sống. Số lượng người trong làng vì thế mà ít lại. Về sau, những đứa trẻ trong làng đều bán sang các làng khác ở chúng có một cuộc sống tốt hơn. Đến cuối cùng chỉ còn lại những người già ở lại nơi đây sống chung với lũ.
” Mà này đạo sĩ, người già thì không còn khả năng để lao động nữa. Thế họ sống bằng cách nào?”
Kỷ Lưu châm thêm một nhành cây khô cho nó bén lửa.
Tất cả mọi người vì không có khả năng lao động nên việc kiếm tiền điêu do hắn ta phụ trách. Số tiền kiếm được từ người giàu, hắn ta dùng để mua vải và những thứu cần thiết cho cuộc sống. Còn lương thực thì không phải là thiếu hụt hoàn toàn. Trận lũ cũng đem lại một lượng lớn cá và những sinh vật phù du khác. Có thể dùng nó để đổi lại một ý lương thực.
” Tại sao đạo sĩ lại tốt với mọi người như vậy?”