Sau khi về đến nhà Khương Mạt Lỵ cũng không tiếp tục suy nghĩ về chuyện của Hoắc Tự Hàn nữa. Mặc dù bây giờ tâm trạng của cô giống như người từng trải, rất muốn nói cho Hoắc Tự Hàn đâu mới là con đường dẫn đến tương lai tươi sáng nhất, nhưng cô vẫn biết rõ thân phận của mình, tốt nhất là không nên khoa tay múa chân.
Dù sao cô cũng không làm được cái gì, cũng không nói được gì, cho nên cô cũng không thèm suy nghĩ nữa, nếu không cô sẽ có một loại cảm giác chính cô đã bỏ lỡ tài sản trị giá cả chục tỷ, trăm tỷ. Tới lúc đó cho dù có dựa vào thuốc ngủ mua từ hệ thống thì cô cũng sẽ không thể ngủ được.
Khương Mạt Lỵ bắt đầu vui vẻ thu dọn hành lý, lập tức muốn đến nước Anh tiếp tục cuộc sống sinh viên của mình, nhưng mà cô cũng có chút luyến tiếc người nhà.
Mẹ Khương cũng không nỡ rời xa con gái cho nên bà cũng từ chối buổi đánh bài cùng vài bữa tiệc, buổi tối hai ngày này hai mẹ con đều ngủ với nhau, cùng nói chuyện phiếm.
“Đừng nhìn Bạch Dương cà lơ phất phơ, trong lòng của nó vẫn rất có chủ ý, cũng nhìn thấu mọi việc. Không biết nó đã nói gì mà bây giờ bác cả và bác dâu cả của con cũng không còn ý đồ gì với Hoắc Lâm Chu nữa.”
Mẹ Khương thở dài một hơi, nói tiếp: “Nhưng mà mẹ cũng đoán được bác dâu cả của con đang suy nghĩ chuyện gì. Tóm lại người làm cha làm mẹ vẫn luôn hi vọng con mình có thể sống tốt, lúc này hướng gió ở nhà họ Hoắc không ai có thể đoán được. Hơn nữa bà Hoắc bên kia, mẹ thấy bà ấy cũng không phải là người dễ chung đụng, lúc còn trẻ bà ấy cũng không phải đèn cạn dầu, huống chi hiện tại đã từ con dâu trở thành bà chủ trong nhà thì lại càng khó nói hơn.”
Khương Mạt Lỵ nhẹ gật đầu: “Bác dâu cả có thể nghĩ thoáng cũng rất tốt, con thấy hình như chị Tường Vi cũng không có nhiều hứng thú với Hoắc Lâm Chu.”
“Thật ra thì bác cả của con càng biết nhiều chuyện của nhà họ Hoắc. Trước đó, khi bác dâu cả của con muốn giật dây cho Tường Vi và Hoắc Lâm Chu, ông ấy cũng không nói gì, trên cơ bản là ngầm đồng ý, nhưng mà bây giờ, mới có mấy ngày mà ông ấy đã bỏ đi tâm tư này, nếu như ông ấy không gật đầu thì bác dâu cả của con làm sao có thể cam tâm tình nguyện bỏ qua nhà họ Hoắc.”
Mẹ Khương hạ giọng nói: “Mẹ thấy trong lòng bác cả của con đã nắm chắc, đoán chừng chuyện Hoắc Lâm Chu sẽ thừa kế nhà họ Hoắc cũng không phải là chuyện chắc chắn.”
Khương Mạt Lỵ liên tưởng tới việc hôm nay Hoắc tiên sinh đến chung cư Hương Sơn, lập tức tâm cũng nhấc lên tới cổ họng.
Phải biết rằng, Khương thị ở trong tay bác cả vẫn luôn phát triển bình ổn, cái này đại biểu cho ánh mắt của bác cả rất nhạy bén, tuyệt đối là vượt xa của cô, ngay cả bác cả cũng không muốn Hoắc Lâm Chu, như vậy có phải đã nói rõ khả năng Hoắc Lâm Chu rơi khỏi đài là vô cùng cao hay không?
Chỉ tiếc là, coi như cô biết rằng rất có thể Hoắc Tự Hàn sẽ thượng vị, nhưng cô cũng không dám tuỳ tiện đặt cược, dù sao tính cách của Hoắc Tự Hàn là nhân tố không thể xác định được.
Ài.
Hoắc Tự Hàn à Hoắc Tự Hàn, người đàn ông này thật sự khiến cho cô phải lo lắng.
Ngay lúc Khương Mạt Lỵ bức bách chính mình không được nghĩ đến chuyện của Hoắc Tự Hàn nữa thì ở nơi khác, Hàn Vân Nguyệt đang sắp xếp lại tuyến thời gian, lúc này mới phát hiện hai ngày trước là sinh nhật của Khương Mạt Lỵ.
Cô nghĩ nghĩ, mở ra két sắt thư phòng, trong này đều là châu báu và đồ trang sức, mấy năm này chính cô cũng đã đặt mua vài món, nhưng mà vì quá quý giá nên vẫn luôn đặt trong két sắt. Có thể là do từ lúc nhỏ ba mẹ luôn xem cô như con trai mà giáo dục cho nên đối với châu báu và đồ trang sức cô đều không cảm thấy quá hứng thú.
Đời trước cô giữ những món châu báu này rất kỹ, luôn nghĩ rằng đợi đến lúc em gái kết hôn sẽ mang ra cho em ấy.
Hàn Vân Nguyệt chọn lựa một chút, lúc đầu cô muốn tặng cái vương miện khảm đầy kim cương kia cho Khương Mạt Lỵ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ quan hệ giữa cô và Mạt Lỵ cũng không phải là đặc biệt tốt, ở trong lòng Mạt Lỵ, cô cũng chỉ là chị gái của bạn tốt trước kia của Mạt Lỵ mà thôi, lễ vật này đối với cô bé mà nói thì quá quý giá, có lẽ Mạt Lỵ sẽ không nhận. Vẫn là giữ lại đi, chờ đến lúc Mạt Lỵ đính hôn thì cô lại tặng cho cô bé.
Cuối cùng, Hàn Vân Nguyệt chọn một đôi khuyên tai bảo thư ký mang đến cho Khương Mạt Lỵ.
Những tiểu thư giống như Khương Mạt Lỵ, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng đối với châu báu và đồ trang sức cũng hiểu rõ như lòng bàn tay, nhìn thấy đôi khuyên tai của Hàn Vân Nguyệt mang tới cô đã biết món này có giá trị không nhỏ.
Đáng tiền cũng không phải là viên kim cương được khảm trên khuyên tai, mà là phần tình cảm kia.
Trong mới quan hệ giữa nữ nhân với nhau, nếu như quà tặng có giá trị ngàn vạn như vậy thì người nhận sẽ là dáng vẻ “Lễ vật của chị quá quý trọng, em không thể nhận”. Tuy rằng đôi khuyên tai này rất quý giá, nhưng Khương Mạt Lỵ cũng thoải mái tiếp nhận, tuy nhiên trong lòng cô vẫn nhớ kỹ, chờ đến sinh nhật của Hàn Vân Nguyệt, cô cũng muốn sẽ tặng một món quà có giá trị không sai biệt lắm so với đôi khuyên tai này.
Nhưng mà đó cũng không phải là chuyện quan trọng nhất, Khương Mạt Lỵ cũng có tâm tư của chính mình, cô kích động gọi điện thoại cảm ơn Hàn Vân Nguyệt, sau đó lại có chút ngượng ngùng nói: “Cái kia.. Chị Nguyệt, em rất thích đôi khuyên tai này, em có thể đăng lên vòng bạn bè để khoe khoang một chút được không ạ?”
Hàn Vân Nguyệt bật cười: “Tất nhiên là được rồi.”
Hàn Vân Nguyệt biết những cô bé giống như Mạt Lỵ đều thích đăng những bài chia sẻ sinh hoạt lên vòng bạn bè của mình. Sau khi trùng sinh, cô cũng cố ý đi xem vòng bạn bè của Mạt Lỵ, thật là một cô bé vô cùng rộng rãi và ấm áp, vòng bạn bè vừa thú vị lại sinh động, tuy chỉ là những chuyện lặt vặt trong sinh hoạt nhưng Mạt Lỵ đều có thể tìm được niềm vui trong đó. Những người giống như vậy, tương lai sẽ tốt đẹp, sẽ hạnh phúc cũng là chuyện bình thường.
Dáng vẻ thanh xuân tràn đầy sức sống như vậy, Hàn Vân Nguyệt cô vẫn là không thể trở về được.
“Vậy em có thể nhắc đến chị được không ạ?” Khương Mạt Lỵ nói: “Bên trong vòng bạn bè của em không có ai đặc biệt lợi hại cả, lúc này chị Nguyệt tặng quà cho em, em liền muốn chia sẻ cho tất cả mọi người đều biết. Chị Nguyệt, có phải em là người quá nông cạn hay không?”
Hàn Vân Nguyệt cười nói: “Sẽ không, tất nhiên em có thể nhắc đến chị. Dù sao đó cũng là vòng bạn bè của chính em, em muốn đăng cái gì cũng được.”
Làm sao lại nông cạn được chứ, Hàn Vân Nguyệt biết Mạt Lỵ là thật sự rất vui vẻ, sự cảm động cũng được phát ra từ nội tâm của cô bé.
Mà Hàn Vân Kỳ, người em gái tốt của cô thì sao, nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ Hàn Vân Kỳ đều cảm thấy những nỗ lực của cô, những món quà cô tặng chính là chuyện mà Hàn Vân Nguyệt cô phải làm, đơn giản chỉ vì cô là chị gái.
Nếu như muốn nói đời trước cô đã làm sai chuyện gì, thì đó là bởi vì cô là chị gái, đó chính là cái tội mà cô phải chịu.
Khương Mạt Lỵ lập tức cảm động nói: “Ôi, chị Nguyệt, chị thật tốt. Vậy em sẽ đăng lên! Đúng rồi, chị Nguyệt, thân thể của chị có khá hơn chút nào không? Nhất định chị phải chú ý thân thể của mình, trong khoảng thời gian này nếu như có bận rộn công việc thì cũng không cần phải thức đêm, thức đêm nhiều quá sẽ tổn thương nguyên khí!”
Nếu chị ấy đã nói như vậy thì Khương Mạt Lỵ cũng sẽ không khách khí mà cọ một chút nhiệt độ, để cho vòng bạn bè của cô đều biết, quan hệ giữa cô và Hàn Vân Nguyệt rất tốt, cô chính là em gái được lão đại che chở nha~
Khương Mạt Lỵ dứt khoát chụp ảnh đôi khuyên tai này, sau đó chọn tấm đẹp nhất đăng lên.
– –
[[ Sinh nhật năm nay thật sự rất cảm động, cũng nhận được rất nhiều quà của bạn bè. Hôm nay chị Nguyệt cũng tặng một món quà, tôi siêu siêu thích đôi khuyên tai này, chỉ là hiện tại tuổi của tôi còn quá nhỏ không thể áp chế được phỉ thúy, cảm ơn chị Nguyệt rất nhiều~] ]
Cô rất muốn đăng thêm vài câu văn nữa để khiến cho mọi người hiểu lầm quan hệ của cô và Hàn Vân Nguyệt rất tốt, nhưng mà chờ đến lúc đọc lại thì phát hiện chính mình lại có ý tứ nịnh bợ thái quá, như vậy sẽ không được hay lắm.
Muốn ôm đùi là thật, nhưng cô hy vọng người đó sẽ chủ động duỗi đùi ra cho cô ôm. Nếu quá vội vàng, mặt dày mày dạn mà tiến lên thì sẽ bị OOC* nha. Khương Mạt Lỵ cô là tiểu tiên nữ chứ không phải là người nịnh bợ đâu.
* OOC: “Out Of Character”, có thể hiểu đơn giản là phá vỡ thiết lập của nhân vật.
Quả nhiên, sau khi cô đăng lên vòng bạn bè, lập tức có người nhắn tin cho cô, hỏi chị Nguyệt mà cô nhắc đến có phải là Hàn Vân Nguyệt hay không, cô lại ra vẻ lơ đãng, bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy đó, bên trong vòng tròn của chúng ta còn có chị Nguyệt nào khác sao? Chúng tớ là người quen, chị ấy cũng là người rất tốt, đối xử với tớ cũng rất tốt.”
Đúng vậy nha, trong vòng này trùng tên không phải là không có, nhưng người có khả năng để cho người khác gọi là chị Nguyệt thì chỉ có một người mà thôi.
Không đến nửa ngày, những người trong vòng nhị đại ở Cảnh Thành đều biết quan hệ của Khương Mạt Lỵ và Hàn Vân Nguyệt đặc biệt tốt.
Quà tặng có quý hay không cũng không quan trọng bằng người tặng nó.
Tuy rằng Khương Mạt Lỵ và Hàn Vân Kỳ chán ghét nhau, nhưng cả hai đều có cùng vòng bạn bè, cho nên tất nhiên Hàn Vân Kỳ cũng nhìn thấy bài đăng của Khương Mạt Lỵ. Cô ta không dám tin vào mắt của mình, ngay từ đầu cô ta còn nghĩ chị Nguyệt mà Khương Mạt Lỵ nhắc đến là người khác, cũng nghĩ là Khương Mạt Lỵ đang cố ý muốn cọ nhiệt, nhưng vừa nhìn thấy ảnh chụp, cô ta lập tức ngây ngốc.
Hàn Vân Kỳ biết đây là đồ trang sức trong nhà mình, là đồ trang sức của chị gái mình. Cô ta cũng rất thích đôi khuyên tai này, còn chuẩn bị qua một thời gian nữa thì đến chỗ chị gái lấy về mang, nhưng không ngờ tới chính là, vừa mới quay đầu chị gái đã tặng cho Khương Mạt Lỵ!
Hàn Vân Kỳ lập tức gọi điện thoại cho Hàn Vân Nguyệt, mang theo ý tứ hưng sư vấn tội nói: “Chị, sao chị lại tặng đôi khuyên tai kia cho Khương Mạt Lỵ vậy? Vì cái gì chứ? Tại sao đồ vật quý giá như vậy lại đưa cho cô ta!”
“Vì sao lại không thể đưa cho con bé?” Giọng nói Hàn Vân Nguyệt bình tĩnh: “Đây là đồ của chị.”
Hàn Vân Kỳ đã thành thói quen chỉ cần cô ta mở miệng ra thì cho dù đó là cái gì chị ấy cũng sẽ cho cô ta, Hàn Vân Kỳ cũng không phát hiện ra lúc này chị gái của mình có chỗ không thích hợp, cô ta lẩm bẩm nói: “Nhưng mà em thích nó, tại sao chị lại muốn đưa cho Khương Mạt Lỵ chứ.”
“Đã nói rồi, đây là đồ của chị, chị muốn đưa cho ai thì đưa cho người đó.” Sống lại một đời, mặc dù Hàn Vân Nguyệt sẽ không bỏ qua cho đôi cẩu nam nữ này, nhưng cô cũng không muốn đặt hết tâm tư trên hai người này, như thế cũng quá lãng phí cơ hội được trùng sinh này: “Vân Kỳ, chị rất bận, tắt đây.”
Nghe đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh máy bận, Hàn Vân Kỳ hoàn toàn sững sờ.
Chị gái bị làm sao vậy?
Làm sao lại trở nên lạnh lùng như vậy? Điều này khiến cô ta không khỏi hoảng loạn, cũng không còn tức giận vì chị ấy đã đem khuyên tai đưa cho Khương Mạt Lỵ, ngược lại có chút không biết làm sao, đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì mà cô ta không biết ư?
* * *
Tất nhiên Hoắc Tự Hàn cũng nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của Khương Mạt Lỵ. Anh ngồi nghĩ nửa ngày mới nhớ tới chị Nguyệt mà cô nói hẳn là Hàn Vân Nguyệt, thế nhưng mà.. Từ lúc nào quan hệ của cô và Hàn Vân Nguyệt lại trở nên tốt như vậy? Anh không thể hiểu.
Trên thực tế ở Cảnh Thành, người đang có đầy dấu chấm hỏi không chỉ có mình Hoắc Tự Hàn, còn có rất nhiều người khác, chẳng hạn như đám chị em plastic bằng mặt không bằng lòng của Khương Mạt Lỵ.
Từ khi nào mà Khương Mạt Lỵ đã dựa vào Hàn Vân Nguyệt rồi?
Phản ứng đầu tiên của Hoắc Tự Hàn chính là gọi điện thoại cho Úc Phàm, để cậu đi hỏi Tiết Vũ Huyên một chút xem đây là có chuyện gì.
Ở nước ngoài xa xôi, Úc Phàm trợn trắng mắt, không chút khách khí nói: “Chuyện này làm sao mà tớ có thể hỏi được chứ, lão đại à, chẳng lẽ cho tới hôm nay cậu mới biết được thuộc tính của Mạt Lỵ sao? Cô ấy chính là một cao nhân trong việc xã giao đó nha, bên trong vòng tròn này có người nào mà cô ấy không quen sao?”
“Nói thật, nếu ngày mai cô ấy có trở thành bạn tốt, thành tri kỷ của ba cậu thì tôi cũng không cảm thấy kinh ngạc đâu. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chắc là Mạt Lỵ không có Wechat của ba cậu đâu nhỉ?”
[Editor Huệ Lê Thị: Phàm ca à, tui phục trí tưởng tượng của anh quá J]
Úc Phàm bội phục nhất hai điểm ở Khương Mạt Lỵ.
Một là có thể đem Hoắc Tự Hàn quăng* mà còn toàn thân lui ra, sống càng tiêu sái, thậm chí còn khiến Hoắc Tự Hàn nhớ mãi không quên.
Hai, chính là phần năng lực xã giao này, cậu thật sự khâm phục.
Hoắc Tự Hàn: “…”
*Quăng: Cũng tương tự từ ‘đá’, ở đây ý nói Khương Mạt Lỵ là người nói lời chia tay.