Bữa cơm trưa, Khả Ái vào bếp nấu tới rất nhiều món. Có cả sườn chua ngọt cô thích, phụ nữ vào bếp món nào cũng như nhà hàng mà.
Bốn người quây quần bên bữa cơm, vui vẻ nói chuyện từ nhà hàng xóm đến cái bát cơm, hay từ cái quyển sách lây lan qua chính trị. Cuối cùng vẫn là mờ mờ ám ám về chuyện Tiêu Dạ có bạn gái hay không?
Bạc Hạ Cửu hết cách với Khả Ái, đại thần Tiêu Dạ như này đào đâu chẳng kiêm người tự nhận làm bạn gái anh, có khi còn chẳng ngại ngừng xưng hai chữ lão công.
Khả Ái cứ ám muội xoay quanh một chuyện Tiêu Dạ cũng không nhịn được chỉ nói “Có rồi, con không nói đâu” Khả Ái lén nhìn qua Bạc Hạ Cửu biết tỏng con trai suy nghĩ gì
“…” Không nói cái đầu con, nghĩ mẹ còn không hiểu tính con sao.
Bữa cơm kết thúc trong sự tiếc nuối của Khả Ái, đào chân tường mãi mà vẫn không thấy con mình nói thêm, còn Bạc Hạ Cửu giả câm ăn thật nhanh.
Xong bữa cơm, cô muốn chào hỏi mau chóng quay về. Khả Ái nào muốn, khăng khăng muốn giữ người. Bạc Hạ Cửu hết cách đành hứa hẹn đến đêm gia thừa sẽ qua. Khả Ái đồng ý, buông bỏ người, sai Tiêu Dạ đưa cô về mới yên tâm.
Tiêu Dạ cũng nghe lệnh đưa cô về. Đỗ trước tòa nhà cao tầng, Bạc Hạ Cửu bước xuống, anh cũng bước xuống trả tiền taxi cho cô.
Bạc Hạ Cửu đi vào đại sảnh, bấm thang máy. Tiêu Dạ cũng không vội bước theo sau, cùng đi vào thang máy. Bạc Hạ Cửu khó hiểu nhìn anh “Cậu vào đây làm gì, không về đi”
“Tôi ở đây”
“Tôi đâu nhớ cậu thuê nhà của tôi, tôi là bà chủ đó”
“Vậy từ giờ tôi thuê, có căn tôi chọn sẵn rồi” Tiêu Dạ nhìn xuống, gương mặt của Bạc Hạ Cửu tươi cười như vớ được đại gia.
“Ai da, Tiêu thiếu định căn nào. Bà chủ tôi chắc chắn giảm cho cậu 20% tiền nhà” kiếm được tiền ai mà chả không vui, nhất là ôm đùi được một đại thiếu gia tiền tiêu không hết.
“Được” Tiêu Dạ khóe môi hơi nhếch lên một chút, có vẻ là đang vui.
Cửa thang máy mở ra, cả hai cùng bước vào nhà thay dép đi trong nhà. Bạc Hạ Cửu chạy vào phòng đi tìm chùm chìa khóa các phòng còn trống rồi chạy ra ngoài đòi đưa anh đi xem phòng anh muốn.
Tiêu Dạ chỉ cười nói “Tôi muốn ở đây”
“Hả?” Bạc Hạ Cửu nhất thời ngơ ra, tiếp theo chỉ nghe thấy anh nói “Tôi chọn ở đây, cùng em”
“…..” em cái mẹ cậu.
Bạc Hạ Cửu đẩy Tiêu Dạ ra thang máy, đẩy mãi vẫn không nhúc nhích, kéo càng chẳng ăn thua. Người nhìn ốm yếu mà sức trâu bò thế đẩy đi không được.
Tiêu Dạ tự nhiên bước từng bước vào nhà, dù phía sau Bạc Hạ Cửu kéo tay như nào cũng không lùi xuống một bước. Anh ngồi lì trên sofa, tay bắt lấy cổ tay cô kéo xuống.
Mất trọng lực thêm việc mất sức với Tiêu Dạ, Bạc Hạ Cửu chỉ biết chới với ngã xuống. Có cái gì đó, rất cứng đi “!!!”
“….” anh im lặng nhìn bàn tay của Bạc Hạ Cửu.
Cô mau rút tay về, chỉ trách bản thân ngu ngốc, đặt ngay đó thì bét thật rồi. Bạc Hạ Cửu lắp bắp nói “Không cố ý, không phải do tôi” chứa cháy thế này cũng ngăn sao được đám cháy to đùng này.
Tiêu Dạ lại không nhịn được nữa rồi, dẫu vậy trên mặt vẫn không đổi sắc. Cô càng nhìn càng sợ liệu không phải là làm cái trò “cấm trẻ em dưới 18 tuổi” đó chứ.
“Cái đó… A, này”
Khuôn mặt siêu cấp đẹp trai này lại phóng to trước mắt rồi. Cậu nhóc, xin cầu tiết chế ham muốn của cậu đi, tôi ngạt thở mất.
Cuồng bạo. Tiêu Dạ như muốn phát tiết hết ra vậy, cả người Bạc Hạ Cửu đều run rẩy muốn nhũn hết ra. Lực nắm lấy cổ tay càng bị siết chặt hơn, tay cô lúc này vừa đau vừa tê.
Anh luồn tay ra sau lưng cô, chiếc áo lót lại rơi xuống. Hôm qua sao ngu ngục mặc chiếc không có dây cố định cơ chứ. Bàn tay to lớn cứ thế nhào nặn đồi núi nhấp nhô thành đủ hình dạng, nhũ hoa cũng bị kéo căng đến cứng lên.
“Tiêu Dạ, đừng có xằng bậy” càng chống cự vùng vằng thì đàn ông càng ghét nhưng ai mà biết càng vậy Tiêu Dạ càng hứng chứ. Loại người nào anh cũng “xơi” được à?
“Tôi không nhịn được nữa” Tiêu Dạ cũng ướt đẫm mồ hôi sau lưng, khuôn mặt cũng ướt lấy chút mồ hôi.
“Không nhịn được vậy chặt bỏ đi” cô bị kích tình rồi, như vậy chỉ khiến cô muốn mắng anh thôi. Tại tên nhóc vắt mũi chưa sạch này hại cô thành như này.