Độc Sủng Y Phi

Chương 17



Nam tử thanh y nằm dựa vào đống rơm đằng sau, ngân nga mấy câu hát kì quái, hai mắt nhắm hờ. Nữ tử lục y ngồi cạnh gương mặt đỏ bừng hơi cúi, kéo tay áo nam tử kia lí nhí.

“Công tử, ngươi có thể ngừng hát mấy câu hát kì quái ấy được không?”

Nam tử đưa tay vắt lên trán, nhỏ giọng đáp. “Kì quái chỗ nào? Nghe cũng hay mà.”

“Nhưng…”

“Ta biết rồi. Nguyệt Hoa bây giờ ta ngủ một lát đến nơi thì muội gọi ta dậy.”

Nam tử chen lời, cựa mình quay về một vên khác, không để cho nữ tử kia có thêm cơ hội nói.

Hai người một nam một nữ ấy chính là Hứa Tiểu Lan cùng với Nguyệt Hoa. Rời khỏi Cao thôn được một tháng, cả hai cũng bắt đầu hành trình của mình – đến kinh thành tạo thế lực. Do tiền cũng đã gần hết không thuê được xe ngựa nên cả hai đành phải đi nhờ xe của lão nông dân đi chở rơm, củi về.

Xe bò đi trên đoạn đường đất gập ghềnh xóc nảy, Hứa Tiểu Lan vì vậy mà bị say xe khó khăn lắm mới có thể chợp mắt nhưng lại bị tiếng gọi khẽ của Nguyệt Hoa kéo dậy.

“Công tử, đến kinh thành rồi.”

Hứa Tiểu Lan dụi mắt, ngồi nhìn xung quanh rồi thở hắt một hơi. Nàng cúi đầu cảm ơn ông lão sau đó cùng Nguyệt Hoa đi vào trong thành.

….

Hứa gia…

Hứa gia sau khi trải qua vụ mất trộm kì quái cũng đã trở về bình thường. Nhưng đầu tóc của những vị thiếp thất kia của Hứa lão gia vẫn chẳng khá hơn chút nào. Hứa lão gia tạm gác qua đau thương mất cờn tiếp tục vực dậy gia nghiệp. Ngày hôm đó, một đám người mặc đồ lụa, trên tay cầm một cuộn vải màu vàng tiến vào trong nhà chính Hứa gia. Giọng nói the thé nam không ra nam nữ không ra nữ khiến người ta vô thức mà rùng mình một trận.

“Thánh chỉ tới, Hứa gia chủ mau ra lãnh chỉ.”

Hứa Bảo Tài, cha của Hứa Tiểu Lan vốn là một thương nhân có tiếng, ông còn mở tiệm bán đồ gỗ, mỹ nghệ, thương hội ở kinh thành. Tuy nhiên gia đình ông lại sinh sống ở nơi huyện Thành nhỏ bé này. Những món đồ xa hoa trong cung hay là việc cung cấp vật liệu để xây dựng tẩm cung, cung điện hoàng gia đều được Hứa thị đảm nhiệm.

Sau khi vị công công kia đọc xong thánh chỉ trao cho Hứa Bảo Tài liền rời đi. Mấy vị thiếp thất mừng rỡ cười nói bàn bạc về việc thu dọn đồ đạc chuần bị đến kinh thành phồn hoa. Chỉ riêng Hứa Thanh Thanh lặng im quan sát biểu cảm của Hứa Bảo Tài, dè dặt nói.

“Phụ thân, Hứa gia chúng ta được hoàng thượng coi trọng, người không vui sao?”

“Vui, ta đương nhiên vui. Nhưng nếu như Hứa gia chuyển đi rồi ngộ nhỡ tủ tủ con mà trở về không thấy nhà ta chắc sẽ…”

Hứa Thanh Thanh nghe nhắc đến Hứa Tiểu Lan, hai tay vô thức siết chặt, nở nụ cười gượng gạo. “Phụ thân, người đừng lo. Nếu như tỷ tỷ không tìm thấy thật cũng có thể nhờ mọi người trong thành chỉ đường mà. Đáng thương thay cho tỷ tỷ. Không biết bị bắt tới nơi nào.”

Nói rồi làm bộ đưa khăn tay lau nước mắt. Âm thanh nỉ non, hai vai gần run run khiến cho ai nhìn thấy cũng sinh ra cảm giác muốn che chở cho nàng ta. Hứa Bảo Tài thấy con gái đau lòng cũng không nhắc lại nữa, thở dài một hơi, nói:

“Coi như để quên hết mọi chuyện đi. Người đâu chuẩn bị thu dọn đồ đạc, vài hôm nữa sẽ lên kinh.”

…..

Hai tháng sau…

Tại một tiểu lâu trong kinh thành, khác khứa ra ra vào vào, nhưng chủ yếu là nữ tử. Nam tử tuần tú mặc y phục tiểu nhị chạy cười nói với hai nữ tử vừa vào. Cong, y nháy mắt rồi đi vào bên trong phòng bếp gọi món. Vắt chiếc khăn thô dùng thấm mồ hôi lên chiếc giá bên cạnh, y ngồi xuống thở hắt, rầu rĩ rên rỉ.

“Hài… Soái như ta đúng là một cái tội mà.”

“Haha.. Từ ngày ngươi tới đây nơi này ngày nào cũng đông khách.”

Nam tử đang chăm chú làm đồ ăn cười lớn nói. Câu này chọc đúng chỗ ngứa của Hứa Tiểu Lan, nàng tiện tay cầm chiếc màn thầu bên cạnh ném về phía người kia. Nam tử kia cũng không phải dạng dễ xơi, hắn đưa tay bắt lấy cai màn thầu, ném trở lại trúng mặt Hứa Tiểu Lan.

“Quan Thế Kiệt…” Hứa Tiểu Lan rít một hơi phi về phía Quan Tập Nguyên nhưng lại bị tiếng thúc giụ lên món của tiểu nhị ở bên ngoài, nàng ném lại cơn giận, cầm khay thức ăn đi. Trước đó còn không quên lườm Quan Tập Nguyên một cái.

“Tỷ tỷ đúng thật là…” Nguyệt Hoa che miệng cười, rồi lại chăm chú chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho Quan Tập Nguyên.

Hai tháng trước, khi mới tới nơi đây, bước đầu tiên của Hứa Tiểu Lan đó là trước tìm một chỗ đặt chân cùng tìm hiểu tin tức mình cần. Sau nàng gặp được Quan Tập Nguyên, hắn đưa hai người các nàng về nhà cho hai nàng công việc ở tửu lâu của hắn. Ban đầu, tựu lâu này chỉ là một quán nhỏ, ít khách nhưng khi Hứa Tiểu Lan đến kéo theo không ít ong bướm đến đây. Một phần là nhờ tay nghề của hai người Nguyệt Hoa và Quan Tập Nguyên. Tích được một số tiền kha khá, Quan Tập Nguyên liền cho tu sửa lại tửu lâu, thuê thêm mấy người làm. Còn Hứa Tiểu Lan ngoài mặt là tiểu nhị, nhưng thực tế công việc của nàng cũng nhẹ nhàng hơn.

“Tiểu nhị, cho một bình rượu ngon, vài món ăn kèm.”

“Được, khách quan chờ một chút, rượu cùng đồ ăn lập tức đến.” Hứa Tiểu Lan trở lại hiện thực, một bên lau bàn, một bên thuần thục trả lời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.