“Cậu thật sự không biết hay là giả vờ không biết.” Phó Dư Hạc trầm giọng nói: “Tôi nói không phải chuyện này.”
Anh là ám chỉ Thẩm Dịch đột nhiên thay đổi thái độ.
Thẩm Dịch nghiêng đầu cười nhẹ: “Em không hiểu, anh Phó, nếu anh không nói rõ ràng làm sao em biết anh đang nói gì.”
Phó Dư Hạc: “…”
Anh không tin Thẩm Dịch không hiểu được anh, Thẩm Dịch rất thông minh, trước kia họp phụ huynh Thẩm Dịch chỉ cần nhìn một cái là có thể hiểu được, sao hắn có thể không hiểu được.
Hắn hiểu nhưng không muốn trả lời.
Bầu không khí yên tĩnh trong phòng làm việc có chút đông cứng, đáy mắt Phó Dư Hạc trầm xuống, Thẩm Dịch tựa hồ hoàn toàn không cảm nhận được khí tức u ám từ anh phát ra.
Phó Dư Hạc cảm thấy rõ ràng rằng thái độ của Thẩm Dịch đã khác trước, anh đi công tác trở về Thẩm Dịch dường như là một người khác.
Trước chơi trò mập mờ dính chặt ôm hôn mãnh liệt, mỗi nơi trên người đều rõ ràng bộc lộ vẻ yêu thích anh, người mỗi ngày gửi tin nhắn chào buổi sáng chúc ngủ ngon dường như đều biến mất theo chuyến công tác này.
Có chuyện gì vậy…
Những việc làm xấu xa của Thẩm Dịch ở trong tâm trí của Phó Dư Hạc hiện lên.
Có lẽ là bởi vì trầm mặc quá lâu, nụ cười trên môi Thẩm Dịch cũng nhạt đi, hắn cúi đầu nhìn bức thư tình trong tay rồi nhét vào túi áo.
“Két”—-
Ghế cọ vào mặt đất phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Thẩm Dịch ngẩng đầu nhìn thấy Phó Dư Hạc đang ở bên cạnh: “Anh Phó.”
“Tôi thật sự đánh giá thấp cậu.” Đôi môi mỏng phẳng lì của Phó Dư Hạc nhẹ nhàng tiết lộ vài chữ, hàm ý cay nghiệt.
Anh đi ngang qua hắn cùng một cơn gió lạnh.
Là Thẩm Dịch đang giở trò đùa giỡn anh sao?
Tốt lắm tốt lắm, buồn cười chính là anh nhất thời ngây ngẩn cả người mấy lần bị tâm tình của mình lay động.
Phó Dư Hạc quay lưng lại với Thẩm Dịch khuôn mặt tối sầm như mực, đôi mắt anh u ám, quai hàm giật giật, anh sải bước lớn ra khỏi thư phòng đóng sầm cửa lại.
Phòng làm việc yên tĩnh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng quần áo sột soạt, Thẩm Dịch đút hai bàn tay lạnh cóng vào trong túi quay đầu nhìn về phía cửa sổ mờ sương nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“A… tức giận.”
Phó Dư Hạc không tức giận, hắn không vui, Phó Dư Hạc tức giận, hắn cũng có chút không vui.
Tại sao lại thế này? Thẩm Dịch không hiểu.
Một lúc sau, hắn đưa tay lên vuốt tóc.
…Thật là mệt mỏi.
Bên ngoài có gió lạnh thổi qua, trên đường xe cộ tấp nập, những người ở trong các tòa nhà cao tầng đang cần mẫn bận rộn với công việc của mình.
“Trợ lý Vương!” Người phụ nữ đi giày cao gót màu đen xuyên qua các phòng làm việc, đôi giày cao gót phát ra âm thanh “lộc cộc” giòn giã, cô ngăn người đàn ông trẻ tuổi mang cà phê vào văn phòng lại, vẫn còn thở hổn hển khi cô bước đến trước mặt anh.
Trợ lý Vương quay sang đưa khăn giấy cho cô, người phụ nữ nhận lấy nói “cảm ơn” rồi hỏi: “Phó tổng nói gì về cuộc họp vừa rồi? Sự chuẩn bị của chúng ta có gì đó không ổn sao?”
Lúc nãy trong cuộc họp, Phó tổng khó hiểu ngồi ở chỗ đó không nói chuyện nhưng tràn đầy cảm giác hiện diện, người phụ trách dưới áp lực giới thiệu kế hoạch lần này của bọn họ, cuối cùng Phó tổng cũng không nói gì chỉ nói: ” cuộc họp kết thúc”.
“Phó tổng tạm thời không đưa ra yêu cầu gì, cô yên tâm” Trợ lý Vương mỉm cười trấn an cô.
Sau khi đuổi người phụ nữ vừa hỏi, Trợ lý Vương bưng ly cà phê mở cửa văn phòng.
“Phó tổng” Anh đem cà phê trong tay đặt trên bàn làm việc của Phó Dư Hạc, “Cà phê của ngài.”
Phó Dư Hạc vẻ mặt bình tĩnh, nhấp một ngụm cà phê hơi cau mày: “Đắng.” “
“Để tôi đi pha một ly khác cho ngài” trợ lý Vương dựa theo khẩu vị thường ngày của Phó Dư Hạc mà pha nhưng Phó Dư Hạc nói đắng, vừa định vươn tay đi lấy thì nghe thấy Phó Dư Hạc nói: “Quên đi “.
Hai ngày qua, tâm trạng của Phó tổng dường như đặc biệt tồi tệ thậm chí anh cũng không nói nhiều. Mặc dù hiệu quả công việc vẫn cao hơn bao giờ hết nhưng áp suất không khí xung quanh cơ thể anh giảm rõ rệt.
“Phó tổng– ngài…” Trợ lý Vương dừng lại một chút sau đó đổi lời “Cậu Phó gọi điện đến quầy lễ tân nói cậu ấy muốn gặp ngài. “
” Loại chuyện này, anh giải quyết đi. ” Phó Dư Hạc lặng lẽ nói “Đừng hỏi tôi. “
Trợ lý Vương ngay lập tức dừng lại nói: “Vâng.”
Trạng thái căng thẳng và áp lực cao của Phó Dư Hạc kéo dài cho đến tận lúc anh tan làm, khi anh đi thang máy liếc nhìn đồng hồ, hẳn là lúc này bọn Phó Trừng đã về đến nhà.
Thang máy chưa xuống lầu một đã mở ra, bên ngoài là giờ tan tầm ở công ty, nhân viên nhìn thấy Phó Dư Hạc đều gọi “Phó tổng”, Phó Dư Hạc gật đầu trợ lý bên cạnh cho nhân viên vào
Bầu không khí vui vẻ vừa rồi ở bên ngoài ngưng đọng, thang máy cực kỳ yên tĩnh, chuyển động nhỏ của lông mày và mắt đều không có. Bầu không khí căng thẳng đến từ khí chất của vị tổng tài trẻ tuổi của họ. Thang máy đến tầng một các nhân viên giải tán sau khi nói lời tạm biệt.
Phó Dư Hạc ngồi xe về đến nhà, trong nhà không có người, anh tiện tay mua đồ ăn vặt cho Phó Trừng gõ cửa nhưng bên trong không có tiếng trả lời, mở cửa cũng không thấy Phó Trừng, anh ngồi trong phòng khách nghe điện thoại “bíp bíp” cho đến khi một giọng nữ nói: “Xin lỗi, người bạn gọi đang bận, vui lòng gọi lại sau…”
Phó Dư Hạc cúp điện thoại dựa vào ghế sô pha.
Đã đi đâu?
Phó Trừng hiếm khi về muộn nhưng có một biến số bên cạnh cậu.
Phó Dư Hạc châm một điếu thuốc bỏ vào miệng.
Sự tức giận sau khi bị lừa lấp đầy trái tim anh. Đã hai ngày kể từ khi chuyện đó xảy ra nhưng thời gian không thể làm lu mờ cảm xúc tồi tệ của anh về chuyện đó—còn có cái tên côn đồ ngứa răng mà mọi người ghét cay ghét đắng đó.
Trong lòng anh như có lửa đốt.
Rất hiếm khi Phó Dư Hạc có ký ức sâu sắc về một người như vậy, các loại tâm trạng thất thường cho thấy rằng anh có tình cảm dành cho Thẩm Dịch.
Làn khói che khuất khuôn mặt anh, biểu cảm trên khuôn mặt ngày càng trở nên khó hiểu.
Mãi cho đến khi bên ngoài trời đã tối mới có tiếng mở cửa, Phó Trừng thay giày ở cửa bước vào, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng nói mà không nhìn thấy ai.
“Em về rồi.” Phó Dư Hạc thanh âm khàn khàn.
Phó Trừng giật mình khi nhìn thấy bóng lưng của anh trai mình đang ngồi trên ghế sofa.
“Anh?”
Phòng khách không bật đèn, ánh sáng mờ mịt, Phó Dư Hạc gạt tàn thuốc gấp notebook lại đem điếu thuốc bỏ vào trong gạt tàn.
“Em đã đi đâu?” anh hỏi.
Phó Trừng: “Em không đi đâu cả.”
Vào buổi sáng của hai ngày trước, Phó Dư Hạc gọi Thẩm Dịch đến thư phòng. Khi anh xuống dưới bước chân vội vàng xung quanh tản ra áp suất trầm thấp, Phó Trừng đều có thể cảm nhận được hết thảy, sau lại hỏi Thẩm Dịch hắn nói anh trai cậu chỉ là đưa thư tình cho hắn.
Phó Trừng tất nhiên là tin Thẩm Dịch nói nhưng cậu biết anh trai đối với sự tồn tại của Thẩm Dịch luôn khó chịu, thái độ khi tốt khi xấu, rõ ràng là vào hôm sinh nhật lần trước cũng đã hòa hoãn rất nhiều.
Cậu nghĩ không thể để anh trai biết cậu cùng Thẩm Dịch ở quán cà phê mèo hai tiếng bằng không anh đang ghét Thẩm Dịch mà hơn nữa còn ghét cả mèo, cả hai cái đáng ghét chồng lên nhau hậu quả… Sẽ là rất nghiêm trọng đi.
Dù sao thì hai ngày nay tâm trạng của anh trai cũng không được tốt.
Phó Dư Hạc: “Sao em về muộn thế?”
“Em…” Phó Trừng lúng túng, “Anh ơi, anh có thể đừng hỏi nữa được không?”
Phó Dư Hạc ngước mắt nhìn sang: “Hả?”
Phó Trừng: ” Em nói anh lại không vui không bằng anh đừng hỏi nữa?”
Phó Dư Hạc: “…”
Phó Trừng: “Anh ơi, em lên trước.”
Lòng bàn chân của Phó Trừng như bôi dầu cậu chạy nhanh đến nỗi Phó Dư Hạc nheo mắt, đáy mắt toát ra ánh sáng nguy hiểm.
Liên tiếp mấy ngày Phó Trừng về nhà rất muộn, Phó Dư Hạc cũng không như ngày đầu tiên hỏi thăm cậu.
Thứ sáu.
Trời chiều âm u như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ đổ mưa to, quán trà sữa bên ngoài trường học sau khi học sinh tan học liền náo nhiệt, trong quán không có bao nhiêu chỗ trống, hai người mặt đối mặt ngồi cái bàn gần cửa.
Thẩm Dịch ngồi quay lưng lại với cửa kính xoay khối Rubik trong tay, đối mặt Thẩm Mi Nguyệt với mái tóc đuôi ngựa, Phó Trừng đang gọi món.
Cả Thẩm Mi Nguyệt và Phó Trừng đều thích mèo, một lần khi Thẩm Mi Nguyệt biết họ đến quán cà phê mèo sau giờ học cặp đôi của Thẩm Dịch và Phó Trừng đã trở thành một bộ ba.
Tính cách của Thẩm Dịch có thể nói chuyện với bất kỳ ai sau khi tiếp xúc nhiều với họ, dần dần Thẩm Mi Nguyệt và Thẩm Dịch hướng nội cũng trở nên quen biết với nhau.
“Cậu có chuyện gì sao?” Thẩm Mỹ Nguyệt cầm trên tay một ly trà sữa ấm áp hỏi.
Thẩm Dịch xoay khối Rubik, phân tâm: “Cái gì?”
Thẩm Mi Nguyệt mỉm cười nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nay cậu luôn mất tập trung. Lúc đầu ngồi trong quán cà phê mèo luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi tưởng đó là do cậu không có hứng thú với mèo nhưng có vẻ như không phải vậy, cậu gần như đã giải quyết được khối Rubik lại xoay nó lung tung cả lên, vậy vừa rồi là cậu đang ngẩn người. ” Tâm tư con gái luôn tinh tế hơn.
Tay xoay khối Rubik của Thẩm Dịch dừng lại ngẩng đầu lên mỉm cười với Thẩm Mi Nguyệt: “Không, tôi chỉ gặp phải một vấn đề khó không thể giải quyết. Tôi đang suy nghĩ về nó.”
“À…” Thẩm Mi Nguyệt dễ dàng đỏ mặt, lúc này bộ dáng cúi đầu đỏ mặt ở trong mắt người khác chính là đang thẹn thùng.
Một chiếc ô tô đậu đối diện quán trà sữa, Phó Dư Hạc ngồi trong xe nhìn cảnh này với vẻ mặt vô hồn — đôi trai gái trẻ nhìn nhau cười, quá trình nảy mầm của tình yêu chồi non có vẻ ngây thơ lại ngây ngô.
Phó Dư Hạc nhận ra bóng người từ phía sau là Thẩm Dịch.
Dáng người mảnh khảnh, gáy lộ ra phía trên cổ áo, mái tóc đen rối bù sau gáy, tất cả đều lộ ra cho anh một cảm giác quen thuộc — tất cả đều không thể nhận ra rõ ràng hơn.
Một lúc sau, anh khẽ kéo khóe môi.
Cảnh tượng này đối với trợ lý ngồi ở ghế phụ lái phía trước nhìn có vẻ kỳ quái, tâm tình trong mắt lão đại rõ ràng là không vui lại còn nhếch môi cười, mức độ quỷ dị có thể so sánh với lão đại phản diện trong phim kinh dị.
Phó Dư Hạc đẩy cửa xe ra, đôi giày da của anh giẫm lên lá khô màu cam bên cạnh xe phát ra tiếng rắc rắc khe khẽ, Phó Dư Hạc chậm rãi đi đến cửa quán trà sữa, khi anh mở cửa bước vào nhìn thấy Phó Trừng đang xếp hàng để gọi món, anh lại lùi ra ngoài.
Điện thoại di động của Thẩm Dịch- người đang nói chuyện với Thẩm Mi Nguyệt đổ chuông.
Hắn lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác ra, nhìn ID người gọi trên đó nói: “Tôi đi nói chuyện điện thoại.”
Trong tiệm trà sữa có chút ồn ào, hắn đứng dậy để lại khối Rubik lên bàn đi ra ngoài, khi mở cửa đi ra ngoài ngay lập tức hắn nhìn thấy bóng người trong góc khuất bên kia.
Hai người đứng trên cùng một con đường, ở giữa nhìn nhau từ xa.
Sắc mặt Phó Dư Hạc vẫn như thường, thanh âm trầm thấp kiên định: “Tôi có chuyện muốn tìm em, cầm đồ đi theo tôi.”
Không biết vì sao, Thẩm Dịch có thể nghe được một chút bình tĩnh trước giông bão.
Hắn nhướng mày hỏi: “Một mình em sao? Không cần đón Phó Trừng? Cậu ấy cũng ở đó “
“Ừ” thanh âm của Phó Dư Hạc cực nhẹ “Chỉ có em thôi”
Dường như gió thổi qua liền tan, anh truyền lời nhẹ nhàng mà mang ý nghĩa sâu xa.