(ý nghĩa nhan đề: trò chuyện đêm khuya)
Lý Dung mơ mơ màng màng ngủ được một chốc, nàng vô thức nâng tay xoa mặt, trong lúc nửa tỉnh nửa mê bỗng nhiên nhớ đến một chuyện khiến nàng bật mạnh ngồi thẳng dậy.
Không được nàng chưa tẩy trang, nếu để nguyên thế này đi ngủ nhất định sẽ khiến da vì hầm bức mà nổi mụn.
Bị ý nghĩ này dọa một phen khiến nàng vô cùng thanh tỉnh, thêm việc đã ngủ được chốc lát nên nàng càng có tinh thần. Khi đang chuẩn bị xuống giường Lý Dung mới phát hiện bên cạnh mình có một người đang ngủ. Bùi Văn Tuyên nằm trên chăn, ngủ đến ngon lành.
Lý Dung hơi ngẩn ra, nàng chưa từng nghĩ Bùi Văn Tuyên sẽ thật sự nằm trên giường của nàng. Từ đó có thể thấy hắn vô cùng mệt mỏi, bằng không với tính tình kia, dù có bị đánh chết hắn cũng sẽ không làm ra chuyện thất lễ nhường này.
Bùi Văn Tuyên ngủ quá thoải mái, từng hơi thở thư thái của hắn lọt vào tai Lý Dung khiến nàng có chút muốn nằm ngủ tiếp. Vì thế nàng vội vã đánh lên người Bùi Văn Tuyên gọi hắn, “Bùi Văn Tuyên!”
Bùi Văn Tuyên thoắt cái ngồi bật dậy, kinh hô, “Chuyện gì?!”
Lý Dung nâng tay ôm lấy mặt hắn xoay về phía mình. Nàng nhìn chằm chằm hắn, “Chúng ta vẫn chưa tắm rửa, phòng tắm vẫn còn nước, ngươi nhanh đi tắm đi”
Bùi Văn Tuyên hơi ngẩn ra, sau vài phút hắn mới thở dài một tiếng, có chút bất lực nói, “Điện hạ, đã khuya thế này rồi, đừng hành hạ thần nữa được không?”
Lý Dung gần đây được ăn ngon ngủ khỏe, ban nãy tùy tiện nhắm mắt nghỉ một chốc cũng giúp lực chiến đấu khôi phục. Song Bùi Văn Tuyên lại khác, mấy ngày trước sau khi chia tay Lý Dung ở đình thủy tạ, hắn dường như chưa được ngủ giấc nào ra trò. Hôm nay cuối cùng tâm tình cũng được thư thái đôi chút, mới chìm vào giấc chưa bao lâu nàng lại một hai gọi hắn dậy, thế này so với không được ngủ còn khó chịu hơn.
Nhưng Lý Dung nào có để tâm hắn?
Trong đầu nàng chỉ nghĩ đến chuyện bọn họ cả ngày đều mặc lễ phục, hôm nay Bùi Văn Tuyên còn trang điểm. Nếu hiện tại không đi tắm, không chỉ toàn thân đầy mồ hôi mà mặt sẽ nổi mẩn ngứa. Nàng dung hoa nguyệt mạo, sao có thể vì chuyện này mà bị hủy đi? Bùi Văn Tuyên lại là người sau này luôn đi theo nàng, nếu gương mặt như thần tiên kia bị hủy hoại bởi mụn nhọt vậy thì thật sự quá đáng tiếc.
Vì thế nàng bóp mặt Bùi Văn Tuyên, nhìn chằm chằm hắn nói, “Bùi Văn Tuyên, ngươi có phải là nam nhân không?”
Bùi Văn Tuyên nghe nàng hỏi thể liền biết đối phương muốn hành hạ mình, nhất thời thống khổ dùng tay ôm mặt, ai oán đổ người về một bên, “Thần không phải, Điện hạ, ngày mai Người đem thần vào cung thiến đi, thần muốn ngủ…”
Chưa nói xong, hắn đã bị Lý Dung bất ngờ đá một cái, trực tiếp lăn xuống giường.
Bùi Văn Tuyên ôm chăn nằm trên đất, Lý Dung từ trên giường cao bước xuống, cúi đầu nhìn hắn nói, “Nhanh đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, trước khi ta quay lại mà còn chưa tắm xong đừng trách ta xử lý ngươi”
Bùi Văn Tuyên nghe thế chỉ ôm chăn súc thành một khối nằm trên đất, lộ ra chút ủy khuất.
“Điện hạ, nước lạnh lắm”
“Ngươi đủ nóng rồi”, Lý Dung khoác áo ngoài, dùng ánh mắt như nhìn một đứa ngốc, chán ghét mà nhìn hắn, “Nhúng người vào không phải vừa vặn sao?”
Nói xong, Lý Dung đá nhẹ hắn một cái, “Đi nhanh lên”
Sau đó Lý Dung hất tóc ra phía sau, mở cửa ra khỏi phòng.
Nha hoàn đứng hầu ngoài cửa xách đèn tiến đến, cung kính nói, “Điện hạ”
“Bảo người chuẩn bị một chút, ta muốn đi hồ Ngự tuyền tắm gội”
Nghe thế chúng nha hoàn nhìn nhau, dường như hiểu ra gì đó mà mím môi cười, “Vâng”
Đối với chuyện Lý Dung cùng Bùi Văn Tuyên nửa đêm tỉnh dậy đi tắm, phủ Công chúa sớm đã có chuẩn bị. Trong phủ có ôn tuyền thiên nhiên nên cố ý xây thành một phòng tắm bao xung quanh đó. Lúc Lý Dung tiến vào mọi người đã an bài xong, sau khi giúp Lý Dung thay y phục liền hầu hạ nàng xuống hồ.
Lý Dung nằm trong hồ tắm nhắm mắt nghỉ ngơi. Thị nữ bên cạnh, một người giúp nàng tẩy trang, một người thì dùng xà phòng gội đầu, giúp nàng tỉ mỉ mát xa da đầu.
Lý Dung hưởng thụ nằm bên trong hồ, nghe Tịnh Mai bên cạnh đang giúp nàng tẩy trang hỏi, “Điện hạ, hôm nay cảm giác thế nào?”
“Thế nào là thế nào?”
Lý Dung nhất thời không kịp phản ứng, thấy thị nữ bên cạnh cười trộm nàng mới chợt vỡ lẽ. Lý Dung có chút bất lực, mấy thị nữ bên người của nàng tuy chưa ai xuất giá nhưng hiểu biết thật nhiều.
Nàng không thể nói ra sự thật mà chỉ có thể lấp liếm qua loa, “Rất tốt”
“Phò mã chắc rất dịu dàng ạ?”
Tịnh Lan đang giúp Lý Dung mát xa đầu, bất ngờ hỏi ra câu trên. Lý Dung có chút kì quái, “Sao các ngươi lại quan tâm đến vấn đề này?”
Nàng vừa hỏi xong, ai nấy đều bật cười.
“Điện hạ”, Tịnh Mai cười nói, “Chúng nô tỳ ban nãy luôn đứng hầu ngoài cửa, vốn nghĩ, người đến hồ Ngự tiền sẽ là phò mã. Không ngờ người bước ra lại là Người, còn phò mã thì đến phòng tắm”
Lý Dung, “…”
Lý Dung nhất thời có chút xấu hổ, nàng thật sự không biết vào lúc này nên nói thân thể Bùi Văn Tuyên không tốt hay thân thể nàng quá tốt nữa.
Cũng may tại đây đều là những tiểu cô nương chưa xuất giá, nàng khẽ ho một tiếng, tùy ý đáp, “Cũng không khoa trương như các ngươi nghĩ đâu, chỉ vì nơi này có nước ấm. Đừng hỏi nhiều nữa, mang xà phòng đến cho ta”
Một phen giấu đầu lòi đuôi này của Lý Dung đã chọc cười mọi người, song họ cũng không hỏi thêm nhiều, hầu hạ Lý Dung tắm rửa xong, nâng nàng đứng dậy lau khô thân mình liền tiễn nàng về phòng.
Khi Lý Dung trở về, Bùi Văn Tuyên cũng đã tắm xong. Hắn đã cho người đổi nước trong phòng nhưng vì hắn tắm nhanh hơn nên khi Lý Dung vào phòng, hắn đang ngồi xếp bằng trên giường lau khô tóc.
Thấy Lý Dung bước vào, hắn ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau đó chẳng nói gì, cúi đầu tiếp tục lau tóc.
Thị nữ phía sau đóng cửa phòng lại, Lý Dung tiến về phía giường, động tác của Bùi Văn Tuyên có chút cứng ngắc. Nàng uyển chuyển ngồi xuống, khi thấy Bùi Văn Tuyên vội vã định đứng dậy, Lý Dung liền nâng tay đặt trên thành giường, trực tiếp ngăn lại hành động của hắn. Nàng nhàn nhạt lên tiếng, “Ngồi xuống, ta có chuyện muốn nói với ngươi”
“Hiện tại đêm đã khuya…”
Bùi Văn Tuyên thấy sắc mặt của Lý Dung không tốt, miễn cưỡng cười cười, “Chi bằng ngủ trước đi?”
“Tóc chưa khô”, hai chân Lý Dung hơi dịch một chút khiến cả người nằm chắn ngang mép giường, lưng nàng dựa sát vào cột giường, triệt để ngăn cản đường lui của Bùi Văn Tuyên. Bùi Văn Tuyên quỳ lên, hít sâu một hơi nói, “Có thể để ta trước xuống giường rồi nói không?”
“Ta muốn cùng ngươi nói trên giường”
“Không…”, Bùi Văn Tuyên lắp bắp, “Không tốt lắm đâu”
“Ngươi cũng đã ngồi trên đây, còn có cái gì tốt hay không tốt? Ngươi căng thẳng cái gì?”, Lý Dung đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nàng rướn người sang, “Phải chăng ngươi cảm thấy bản thân làm chuyện gì có lỗi với lương tâm?”
Lý Dung rướn người sang, mang theo làn hương nhè nhẹ áp sát vào Búi Văn Tuyên khiến hắn vội vàng rụt về phía sau, ngay cả hô hấp cũng có chút gấp gáp.
Lý Dung và Bùi Văn Tuyên gần trong gang tấc, nàng nhìn chằm chằm hắn còn hắn thì lại cố ra vẻ trấn định nhìn lại nàng. Sau vài phút, Lý Dung khẽ bật cười, nụ cười ấy dưới ánh nến mông lung, ánh lên sắc hồng đỏ xung quanh, toát ra vài phần diễm lệ. Nàng dịu dàng nâng tay, giúp hắn vén lại sợi tóc đang dính trên mặt ra sau tai, “Ngươi đừng sợ”, nàng kéo dài thanh âm, trong sự kiêu ngạo hằng ngày mang theo vài phần thanh lãnh, lọt vào tai Bùi Văn Tuyên chẳng khác gì một cái móc câu. Tay nàng dừng trên mặt của hắn, trước khi Bùi Văn Tuyên ý loạn tình mê, nàng bất ngờ nhẹ nhàng vỗ lên mặt hắn nói, “Thành thật sẽ được khoan hồng, Bổn cung là người rất độ lượng”
Mấy cái tát này giúp hắn thanh tỉnh phần nào. Hắn nhanh chóng hồi thần, đoan chính quỳ lên, nghiêm túc hỏi, “Điện hạ muốn vi thần thành thật chuyện gì?”
“Chuyện Tô Dung Khanh là thế nào?”, Lý Dung nhìn chằm chằm hắn, “Đại hôn của ta, ngươi để y đến đón là muốn châm chọc ta sao?”
“Điện hạ”, Bùi Văn Tuyên mắt vẫn nhìn thẳng, “Người có thể cách xa thần một chút rồi nói chuyện không?”
“Ta cách xa một chút ngươi sẽ trả lời sao?”
Bùi Văn Tuyên trầm mặc, Lý Dung xem đó là đồng ý nên ngồi thẳng người dậy, chuyển sang một tư thế ưu nhã hơn, quỳ ngồi đối diện Bùi Văn Tuyên.
Phu thê hai người mỗi người chiếm cứ một góc giường, quỳ ngồi đối diện nhau. Lý Dung nhìn chằm chằm vào Bùi Văn Tuyên, hắn hạ mắt, sau vài phút do dự, sắp xếp từ ngữ xong hắn mới nói, “Ta cũng chỉ hy vọng cô có thể cao hứng một chút”
“Đại hôn của ta”, Lý Dung gõ mạnh quạt xuống giường, phẫn nộ nói, “Ngươi để Tô Dung Khanh đến đón là đang nhục nhã ai? Ngươi còn nghĩ muốn ta cao hứng?!”
“Cô cùng y chỉ là không có duyên phận”, Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Lý Dung, “Kiếp trước không có cơ hội thích hợp, kiếp này, cô có rồi không phải sao?”
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nói thế có chút kinh ngạc. Nàng im lặng nửa ngày, rõ ràng bản thân hiểu rõ từng chữ hắn nói nhưng lại chẳng thể hiểu được ý tứ của hắn.
“Ngươi có thể”, Lý Dung nhíu mày, “Dùng thứ ngôn ngữ mà ta có thể nghe hiểu được để giải thích cho ta cách nghĩ của ngươi không?”
“Ý của ta là, kiếp này, cô có thể cùng Tô Dung Khanh bắt đầu lại từ đầu”
“Vì sao ta phải làm thế?”, Lý Dung vô thức hỏi lại.
“Bởi vì cô yêu y”, Bùi Văn Tuyên trả lời vô cùng nghiêm túc.
“Ta… ta yêu y?”, Lý Dung bị Bùi Văn Tuyên dọa một phen khiến nàng không khỏi lắp bắp. Lý Dung nắm quạt, mờ mịt lên tiếng, “Ta… sao ta lại không biết chuyện này nhỉ?”
“Cô sống cùng y hai mươi lăm năm”, Bùi Văn Tuyên hạ mắt, “Ta đều nhìn thấy rõ. Y đối với cô rất tốt, bảo vệ cô rất cẩn thận. Khi hai người ở bên nhau đều rất vui vẻ, dù cho là kiếp này, lúc cô nhìn thấy y cũng chẳng có gì khác biệt”
Lý Dung nghe thế nhất thời cảm thấy có một sự mông lung đang trào dâng.
Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói, “Lý Dung, thật ra con người của cô, ưu điểm lớn nhất đó chính là rất biết tự lừa mình dối người. Cô không những có thể lừa người khác mà còn có thể lừa cả chính mình. Lúc còn trẻ, cô tự dối lòng bản thân không thích ta. Hiện tại, cô lại lừa mình nói không thích Tô Dung Khanh. Nhưng quan trọng không phải cô có thích hay không, cô chỉ là đang sợ hãi”
“Ta… ta sợ cái gì?”
Nghe Bùi Văn Tuyên nói thế, Lý Dung có chút căng thẳng.
Nàng thầm nghĩ, có lẽ Bùi Văn Tuyên nói đúng, lại tựa như không đúng lắm. Nàng chỉ cảm thấy mấy lời này của hắn khiến nàng vừa quẫn bách lại vừa xấu hổ, xấu hổ đến mức trong lòng xuất hiện vài phần hối hận vì sao bản thân lại hỏi vấn đề này.
Nhưng nàng lại muốn tiếp tục nghe.
Nàng muốn biết trong mắt Bùi Văn Tuyên nàng là người thế nào, có suy nghĩ ra sao.
“Cô sợ mình cùng y sẽ giống như kiếp trước, sợ tình yêu mà kiếp này y trao cho cô chẳng khác biệt, vì gia tộc luôn luôn quan trọng hơn cô, quyền thế luôn luôn cao hơn cô. Lý Dung, ngoài miệng cô luôn nói mình hiểu Tô Dung Khanh, hiểu sự lựa chọn của y nên chưa từng oán hận. Song nếu đã không hận, hà tất ban đầu chọn buông tay?”
Lý Dung ngẩn ra tại chỗ, Bùi Văn Tuyên bật cười, “Cô vẫn còn hận y. Vì y giết cô, khiến cô nhìn rõ được hai người chính là một dạng người. Cô hiểu rằng, nếu một người không chút do dự từ bỏ cô vì gia tộc, cô tình nguyện không cần thứ tình cảm ấy. Cho nên dù được sống lại một lần, biết rõ vận mệnh Tô gia sẽ có chuyển biến, bản thân lại có vô số sơ hội cùng y tái hợp và có một cuộc đời tốt hơn, song ngay từ đầu, cô vẫn lựa chọn từ bỏ”
“Cho nên ngươi nói nhiều như vậy”, Lý Dung cười khổ, “Rốt cục là muốn nói gì?”
“Nhưng Tô Dung Khanh không phải như thế”, giọng nói Bùi Văn Tuyên ngập tràn sự thành khẩn, “Cô cảm thấy, giữa thê tử và gia tộc, y nhất định sẽ chọn gia tộc. Cô cảm thấy, y sẽ không yêu ai chân thành. Nhưng cô có hiểu một Tô Dung Khanh lúc hai mươi tuổi không? Nếu trong lòng y chẳng có cô, nếu y thật sự bình tĩnh như cô nói, rằng trong cuộc đời y, tình yêu chẳng chút nào quan trọng thì ngày đó, y sẽ không đến đình thủy tạ”
“Trước khi thành hôn, ta từng hỏi qua y”, trên mặt Bùi Văn Tuyên mang theo ý cười, “Ta hỏi, giữa thê tử và gia tộc xuất hiện xung đột thì y sẽ chọn ai. Y đáp, thê tử cũng là người nhà, y sẽ chọn đạo lý. Y không phải như những gì cô tưởng tượng, y có thể cho cô một tình yêu mà cô mong muốn”
“Y có thể cho”, Lý Dung cảm thấy có chút bất lực, “Ta vì sao lại phải nhận?”
“Vì cô muốn sống một cuộc đời hạnh phúc”, Bùi Văn Tuyên nhìn vào mắt nàng, “Cô không muốn phải sống như kiếp trước. Cô muốn Thái tử Điện hạ có một tương lai tốt, cô muốn có một gia đình mỹ mãn, cô muốn người cô yêu cũng yêu cô, muốn có hài tử quấn lấy mình, muốn khi về già có một người có thể bầu bạn dựa dẫm, cùng nắm tay nhau xuống hoàng tuyền, không phải sao?”
Lý Dung không thể thốt nổi một lời. Bùi Văn Tuyên hít sâu một hơi, “Tất cả những gì cô mong muốn, y có khả năng từng là người cô yêu nhất, hai người vốn có thể hạnh phúc. Khi có cơ hội bắt đầu lại, vì sao không thử giành lấy, cố gắng một lần?”
“Đừng lúc nào cũng tự nghĩ mình già rồi, hiện tại cô chỉ mới mười tám thôi, vào đúng thời khắc thanh xuân tươi đẹp nhất. Vì sao cô muốn gạt đi tất cả những khả năng? Hôm nay Tô Dung Khanh đến đón cô, lúc ấy cô chẳng lẽ chưa từng nghĩ qua nếu có một ngày, hai người các cô thành thân, cô sẽ không vui vẻ sao?”
“Ta… ta thật sự chưa từng nghĩ qua…”, thấy Bùi Văn Tuyên nói dõng dạc hùng hồn như thế, Lý Dung nhất thời có vài phần hổ thẹn vì chưa từng nghĩ đến chúng, nàng dường như thật sự cô phụ hảo ý của Bùi Văn Tuyên.
Hơn nữa những gì Bùi Văn Tuyên nói, nàng cũng cảm thấy có vài phần đạo lý. Chỉ là dù có đạo lý đấy, song chẳng hiểu vì sao, nàng không có khát vọng lập tức đi thực hiện nó.
Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung vẫn còn có ý kháng cự có chút hận sắt không thành thép, lập tức nói, “Vậy hiện tại cô nghĩ xem, thử tưởng tượng xem, nếu cô cùng y thành thân, hai người có phải sẽ sống tốt hơn không?”
“Ta… ta có chút buồn ngủ”
Lý Dung cảm thấy không thể tiếp tục thảo luận vấn đề này, nàng vội vàng nói, “Ngày mai còn có việc, chúng ta trước ngủ đi”
“Không được”, Bùi Văn Tuyên đưa tay ngăn không cho Lý Dung nằm xuống, hắn kéo nàng dậy, “Ta thật không dễ dàng mới có cơ hội cùng cô nói chuyện nghiêm túc. Chúng ta nhất định phải bàn luận vấn đề này một cách rõ ràng”
“Vấn đề gì?”, Lý Dung hoàn toàn mờ mịt, Bùi Văn Tuyên nghiêm túc nói, “Làm thế nào để cô có thể gả cho Tô Dung Khanh”
“Vẫn là ngủ đi thôi”
Lý Dung lập tức muốn nằm xuống. Bùi Văn Tuyên lần nữa ngăn cản và kéo nàng lên, “Cô đừng náo loạn, nghe ta nói, hãy nhìn thẳng vào tình cảm của cô dành cho Tô Dung Khanh, đó chính là bước đầu tiên giúp cô mở rộng lòng mình. Chỉ có học cách đối diện với bản thân, cô mới có thể sống một cuộc đời hạnh phúc”
Lý Dung nghe hắn nói thế, đầu có chút căng đau. Nàng hít sâu một hơi, ngồi xếp bằng, phủi phủi tay áo, “Được, ngươi nói, ta nghe. Ta muốn xem xem đêm nay ai sẽ ngã xuống trước. Có cái đạo lý gì to lớn, ngươi mau mau ném ra đi! Trước tiên hãy nói, nếu ta gả cho Tô Dung Khanh, ta sẽ được chỗ nào tốt?”
“Thứ nhất, cô và Tô Dung Khanh thân phận ngang hàng, suy nghĩ tương tự. Lúc ở chung có thể xem là tri kỷ, như bằng hữu tốt. Một đời cầm sắc hòa minh, thành thần tiên quyến lữ”
“Thứ hai, Tô Dung Khanh thân phận cao quý, vốn là quý tộc, cô và y sống chung có thể gọi là hổ mọc thêm cánh, tương lai Thái tử Điện hạ bất luận nghĩ thế nào, đã có Tô Dung Khanh đều thuận tiện hơn rất nhiều”
“Thứ ba, cô vốn cùng y tâm đầu ý hợp, sẵn có cảm tình …”
Bùi Văn Tuyên tận lực phát huy khả năng trên triều của mình, nói cho Lý Dung nghe từng chỗ tốt của Tô Dung Khanh, miêu tả một tương lai đẹp đẽ hoàn mỹ của hai người sau khi thành thân.
Lý Dung trợn tròn hai mắt, thẳng lăng lăng nhìn vào Bùi Văn Tuyên.
Nàng không thể tin được, ban nãy Bùi Văn Tuyên còn than buồn ngủ, bây giờ một chút vật vã cũng không còn.
Tuy Bùi Văn Tuyên đã biết rõ ý đồ của Lý Dung nhưng con người của hắn vốn quen lấy cứng đối cứng. Lý Dung muốn hắn vì buồn ngủ mà ngã xuống trước, hắn tuyệt đối sẽ không để Lý Dung toại nguyện.
Vì thế hắn lấy hết tinh thần, nhìn thẳng vào Lý Dung, vặn hết trí óc nói ra từng điều một, biện luận chứng minh sự cần thiết của việc Lý Dung phải gả cho Tô Dung Khanh.
Tài ăn nói của Bùi Văn Tuyên hơn người, hắn một người một sân, chầm chậm nói đến tận lúc gà trống gáy. Lý Dung dùng tay đỡ đầu gật gựa, nghe âm thanh như ma quỷ của Bùi Văn Tuyên rót vào tai.
Trái lại, Bùi Văn Tuyên càng nói càng hăng say, nhìn Lý Dung có ý định nằm xuống lập tức lay nàng tỉnh dậy, chân thành hỏi, “Điện hạ, Người đã suy xét xong chưa?”
Lý Dung giật mình, nhanh chóng thanh tỉnh lại, nàng nghiêm túc đề ra một vấn đề, “Tạm thời không nói đến tính chân thực của những khả năng này, mà cho dù có đúng là thế thì hiện tại chúng ta đã thành thân, ta làm sao có thể gả cho y?”
“Chuyện này ta đã nghĩ giúp Điện hạ rồi”, Bùi Văn Tuyên đáp, lập tức bước xuống giường. Lý Dung thấy hắn chạy đi mới thở phào một hơi, đang định nằm vật xuống thì Bùi Văn Tuyên đã quay lại, cung kính trình lên một cuốn sổ con, “Đây là phương án giả thiết ta làm cho Điện hạ. Ta nghĩ qua, nếu muốn để Điện hạ cùng Tô Dung Khanh nối lại tiền duyên, chúng ta cần phân ra thành nhiều bước, Bước thứ nhất chính là ‘Biết mình’. Điện hạ cần hiểu rõ lòng mình, cởi bỏ phòng bị ở kiếp trước và nghiêm túc nhận thức Tô Dung Khanh”
Lý Dung nhận lấy cuốn sổ, trong đêm tối nàng lắng nghe giọng nói của Bùi Văn Tuyên, chấn kinh mở ra nhìn phương án phân tích tỉ mỉ về việc nàng làm thế nào gả cho Tô Dung Khanh. Cuốn sổ chỉ to bằng lòng bàn tay của Lý Dung, nàng mượn ánh trăng nhìn những hàng chữ chi chít dày đặc bên trong, tiếp tục nghe Bùi Văn Tuyên nói, “Bước thứ hai chính là ‘Biết người’. Chúng ta cần phải tìm hiểu xem cảm giác của Tô Dung Khanh hiện tại với Điện hạ, với tình cảm là thế nào. Điểm này cứ giao cho ta”, Bùi Văn Tuyên đặt tay trước ngực, thần sắc nghiêm túc khiến người ta vô cùng yên tâm, “Ta trước tiên sẽ tạo mối quan hệ tốt với Tô Dung Khanh, xác định tâm tư của y đối với Điện hạ”
“Sau khi xác định tâm tư của Tô Dung Khanh, chúng ta sẽ tiến hành bước thứ ba, ‘tiết lộ’. Bước này cũng sẽ do ta làm, chủ yếu là để Tô Dung Khanh biết, giữa ta và Điện hạ chỉ là quan hệ đồng minh, y thật ra vẫn còn cơ hội”
“Bước thứ tư, ‘bắt người’. Sau khi Tô Dung Khanh có cơ hội, chúng ta sẽ tạo ra thêm nhiều cơ hội khác, giúp Điện hạ cùng Tô Dung Khanh thường xuyên qua lại. Với khả năng của Điện hạ, nếu muốn nắm lấy Tô Dung Khanh thì quá đơn giản, y nhất định sẽ phải quỳ dưới váy của Người. Đến lúc đó Điện hạ cùng y lại lần nữa hoàn thành ước hẹn”
“Ngươi…”, Lý Dung nghe đến độ trừng mắt há hốc miệng, “Ngươi… có phải đặt quá nhiều niềm tin vào ta không vậy?”
“Không”, Bùi Văn Tuyên chân thành đáp, “Đây là những nhận định tổng hợp mà ta làm cho Điện hạ. Với dung mạo, thủ đoạn, tính tình của Người, nếu có cơ hội thích hợp, nam tử trong thiên hạ này, ai sẽ không khuynh mộ? Điện hạ không cần tự xem nhẹ bản thân”
“Ngươi nói dễ nghe như thế…”, Lý Dung lầm bầm, “Ta cũng sắp tin là thật”
“Điện hạ ý là không tin tưởng ta?”
Nhìn bộ dáng văn thần liều chết khuyên can của Bùi Văn Tuyên, Lý Dung không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Nàng nghe thấy tiếng gà trống gáy bên ngoài, cầm lấy cuốn sổ, bỗng nhiên ý thức được, tất thảy đều được Bùi Văn Tuyên chuẩn bị từ trước. E rằng trận “quyết đấu” này, nàng thắng không nổi rồi.
Lý Dung hít sâu một hơi, quyết định tương kế tựu kế, lấy gậy ông đập lưng ông để Bùi Văn Tuyên thể nghiệm được cảm giác của nàng hiện tại. Vì thế nàng gật đầu lên tiếng, “Bùi đại nhân nói rất có lý giúp Bổn cung bừng tỉnh đại ngộ, thấu hiểu chân lý được sống lại lần nữa chính là dùng để bù đắp cho những hối hận đã qua. Bùi đại nhân đã vì Bổn cung nghĩ nhiều như vậy, Bổn cung vô cùng cảm kích. Để báo đáp tấm chân tình của ngài, nhân duyên của ngài cứ để ta lo liệu đi”
Bùi Văn Tuyên ngẩn ra tại chỗ, lặp lại những gì nàng nói, “Nhân duyên của ta?”
“Đúng”, Lý Dung nghiêm túc gật đầu, “Bùi đại nhân cùng Tần nhị tiểu thư năm đó là trời cao tác thành. Hiện nay sống lại một đời, Tần nhị tiểu thư vẫn chưa nhập cung, Bùi đại nhân nên lấy hết dũng khí, nỗ lực truy đuổi”
“Không… không cần”, Bùi Văn Tuyên vừa nghe Lý Dung nhắc đến Tần Chân Chân, nhất thời có chút đứng ngồi không yên, “Chúng ta đang nói về Điện hạ…”
“Không được…”, Lý Dung vỗ vai Bùi Văn Tuyên, thành khẩn nói, “Bùi đại nhân một mực nghĩ cho ta thế này, ta sao có thể không nghĩ cho Bùi đại nhân? Ngài không cần thoái thác, nếu ngài một mực thoái thác, Bổn cung thật không hiểu được, cớ gì ngài nhất định phải tính toán cho nhân duyên giữa ta cùng Tô Dung Khanh”
Vừa nghe thế, Bùi Văn Tuyên nhất thời cứng đờ. Sau vài phút, hắn cắn răng nói, “Điện hạ nói đúng chỉ là nhiệm vụ cấp bách hiện nay là Tô đại nhân, Tần nhị tiểu thư không vội”
“Thật ra chuyện Tô đại nhân cũng không quá gấp đâu”
Nói đến đây, hai người đều trầm mặc. Bùi Văn Tuyên hít sâu một hơi, “Điện hạ yên tâm, chuyện Tô đại nhân cứ giao cho vi thần, thần nhất định sẽ làm thỏa đáng giúp Người”
“Bùi đại nhân yên tâm”, Lý Dung lập tức nói, “Chuyện của Tần nhị tiểu thư cử để Bổn cung lo, nhất định ta sẽ giúp Bùi đại nhân hết mình”
Bùi Văn Tuyên, “…”
Lý Dung, “…”
Gà trống lại lần nữa gáy vang, Bùi Văn Tuyên do dự hỏi, “Nếu Điện hạ đã đồng ý chuyện này, chi bằng… chúng ta đi ngủ thôi?”
Lý Dung gật gật đầu, hai người nhanh chóng rúc vào ổ chăn, tranh thủ thời gian để ngủ.
Sau khi nhắm mắt, Lý Dung không cầm được lại lên tiếng, “Bùi Văn Tuyên”
“Hả?”
“Ngươi nói ngươi làm những điều này nhằm mục đích gì?”
Bùi Văn Tuyên không đáp, Lý Dung suy nghĩ, thật ra không cần Bùi Văn Tuyên nói, nàng cũng có thể đoán được. Hắn thật sự là muốn tốt cho nàng, có lẽ phương thức không đúng lắm nhưng trong lòng Bùi Văn Tuyên, hắn thật sự mong nàng có cuộc sống tốt.
Trong đêm tối, nàng không nhịn bật cười không thành tiếng, “Ngươi nói xem quan hệ của chúng ta, phu thê không phải phu thê, đồng minh cũng không phải cái dạng thuần túy đồng minh. Ba mươi năm phong ba bão táp đều cùng nhau trải qua, một mặt muốn dìm chết đối phương, mặt khác lại muốn họ sống tốt. Thành thân rồi, còn giúp đối phương tính toán nhân duyên với người khác. Đây rốt cục là quan hệ gì?”
Bùi Văn Tuyên trầm mặc, khi nghe Lý Dung nói như thế, trong lòng bất giác có một sự bức bối khó diễn tả thành lời. Hắn quay lưng về phía Lý Dung, thấp giọng nói, “Nếu cô xem trọng ta, có thể xem ta như ca ca”
“Vậy miễn đi”, Lý Dung lập tức phủ định, “Ta không có sở thích tìm ca ca”
“Vậy tùy cô”
Bùi Văn Tuyên cũng lười quan tâm nàng. Lý Dung suy nghĩ một hồi bất ngờ quay người lại, nhích gần đến Bùi Văn Tuyên, cao hứng nói, “Ngươi có thể xem là bạn bè thân thiết chốn khuê phòng của ta không nhỉ?”
“Cách xa ta một chút”, Bùi Văn Tuyên súc người lại, “Đừng có qua đây, cô đang dọa ta đó”
Lý Dung bật cười thành tiếng, nàng xoay người đi cách hắn xa một chút. Nàng không biết vì sao, dường như đột nhiên tìm ra một từ ngữ mới định nghĩa cho mối quan hệ của hai người họ.
“Bùi Văn Tuyên”, Lý Dung dùng tay chọc vào lưng hắn, “Ta cảm thấy có từ này rất hợp với ngươi. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là khuê mật* của ta”
(*chỉ người bạn chốn khuê phòng của phái nữ)
“Vậy ta xem cô là gì? Thủ túc huynh đệ à?”
Bùi Văn Tuyên phản kích, Lý Dung nhất thời bật cười thành tiếng, cơn buồn ngủ cũng bay mất, tiếp tục lải nhải, “Hiện tại ngươi đang ở trong khuê phòng của ta, ngươi…”
“Aiyo, bà cô của ta”, Bùi Văn Tuyên không nhịn được nữa, hắn quay người lại, nâng tay bịt miệng nàng, nghiêm túc nói, “Ngủ đi, được không?”
Lý Dung chớp chớp mắt, Bùi Văn Tuyên hít sâu một hơi, “Được rồi, ta là khuê mật của cô, ngủ được chưa?”
Lý Dung cười nhắm mắt lại, tỏ ý vô cùng hài lòng.
Thấy Lý Dung đã nhắm mắt, Bùi Văn Tuyên mới thở phào một hơi, hắn thế nhưng quay người lại, cứ thế cùng nàng mặt đối mặt mà ngủ.
Nhưng trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, hắn thầm nghĩ…
Ngày mai phải tìm thêm vài tấm đệm trải giường, trước khi trải xuống đất phải làm ấm chút.
Nếu cứ tiếp tục chịu đựng thế này, hắn e rằng phải chết trẻ mất.
♪Góc tám nhảm♪
Đọc xong chương này chỉ than trong lòng, anh Tuyên à, nhiều năm sau anh nhất định sẽ muốn tát chính mình vì “sự tận tâm” đêm nay của anh.
Khuyến mãi thêm câu của Khanh Khanh nhá
“Đại ca, đệ yêu Bình Lạc Điện hạ”, khi nói ra câu này, Tô Dung Khanh nhìn chằm chằm vào Tô Dung Hoa, “Nhưng đệ cũng có giới hạn cuối cùng của mình”
Vâng giới hạn cuối cùng nên càng đi càng xa, tác giả gần hoàn thành truyện rồi nhá, cùng mong chờ kết cục nào ?