Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt

Chương 49: Có người tặng quà cho cô



Lúc ở văn phòng, Nguyên Ngải yêu đương rất kín đáo, mà thật ra là trong phạm vi cả trường.

Thời điểm chạy bộ buổi sáng, các giáo viên khác còn chưa tới, học sinh cũng đều đang ở ký túc xá, hai người bọn họ mới nắm tay chạy hai vòng quanh sân.

“Cô Nguyên, tôi cũng chạy nữa!” Thầy Hùng hì hục đạp xe tới, sau đó thầy ấy ném xe sang một bên rồi chạy tới chỗ bọn họ.

Thầy Hùng vốn định chen vào thế giới hai người, để cả ba tay trong tay thắm thiết, cũng may cô Ngũ kịp thời xuất hiện ngăn cản.

Nguyên Ngải chạy vài vòng rồi trở lại văn phòng, vẫn như mọi khi, cô nói đủ thứ chuyện trời đất với các giáo viên khác, phê chữa bài tập, tâm sự cùng bọn học sinh, đến trưa thì đi ăn cùng cô Ngũ thầy Hùng.

Tóm lại, cô Nguyên và thầy Phó rất đứng đắn, nhìn không giống phối ngẫu, thầy Hùng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, bọn họ chỉ nắm tay lúc sáng sớm, khi về văn phòng sẽ không làm mấy chuyện chỉ phối ngẫu mới làm.

Buổi tối, lúc tan làm, thầy Hùng đứng ngoài cổng trường đợi xe của sở thú.

Một chiếc xe máy điện phóng ra khỏi trường, chỉ thấy cô Nguyên ngồi đằng trước, thầy Phó khúm núm tay chân phía sau, đầu còn tựa lên vai cô Nguyên.

Thấy vậy, thầy Hùng chạy theo hóng hớt, mới chạy được hai bước, xe máy đã chẳng thấy đâu.

Thầy Hùng nghĩ thầm, thôi kệ, người ta là phối ngẫu của nhau, cũng không phải đang ở trong trường, muốn làm gì thì cứ làm.

Thời điểm Nguyên Ngải dừng xe, người sau lưng đã tựa lên vai cô ngủ thiếp đi.

Nguyên Ngải có chút sửng sốt, thế mà thầy Phó tựa vào người cô ngủ quên mất, dường như càng ngày anh càng thả lỏng khi ở cùng cô.

Cảm nhận sức nặng trên vai, Nguyên Ngải bỗng không muốn cử động, người này trước kia rõ ràng thật lạnh nhạt, còn chẳng thèm nhìn cô, dạo này không biết vì sao càng lúc càng dính người.

Dù bất đắc dĩ cô cũng phải gọi anh dậy: “Thầy Phó…”

Lúc bước lên khu nhà, trong lòng Nguyên Ngải vẫn còn lưu luyến. Ban ngày hai người vẫn là quan hệ đồng nghiệp, chẳng có mấy cơ hội tiếp xúc.

Bây giờ buổi tối cũng chưa ở cạnh nhau được bao lâu, người mới yêu đương dĩ nhiên sẽ luyến tiếc.

Nguyên Ngải nằm trên giường, mới vừa xa nhau một chút, cô đã bắt đầu thấy nhớ nhớ. Có phải khi yêu người ta đều sẽ thế này không?

Thầy Phó sẽ thế ư?

Phó Trăn về tới nhà, lên giường nằm một lúc, cũng không ngủ được.

Biến thành nguyên hình, vẫn không ngủ được.

Rõ ràng ban nãy khi tựa lên người Nguyên Ngải, anh thiếp đi dễ như trở bàn tay.

Phó Trăn mở to hai mắt, bên tai thoáng nghe thấy mấy âm thanh–

Đó là thanh âm của tuyết mùa đông tan chảy, cây liễu đâm chồi, muôn hoa dung nở.

Đó là thanh âm chỉ thuộc về mùa xuân.

“Bíp bíp” — tiếng điện thoại reng lên.

Nguyên Ngải cầm điện thoại lên xem, là người giao hàng gọi đến.

“Xin chào, có phải đây là số của cô Nguyên Ngải trường cấp III Thành Nam không?”

“Đúng vậy.”

“Có người gửi hàng cho cô, sáng nay tôi liên hệ với cô không được. Trường Thành Nam của cô địa chỉ là gì thế?”

“Số 302 đường Cây Du, đối diện tiệm bán đồ ăn sáng Hong Kong.” Nguyên Ngải nói.

Sáng sớm hôm sau, Nguyên Ngải thức dậy, nhanh chóng chuẩn bị ra cửa. Cô thầm nghĩ mình phải thật bận rộn, bận rộn là chuyện tốt, bởi vì khi rảnh rỗi sẽ nhớ đến Phó Trăn. Hai người vừa mới ở bên nhau, bày tỏ tình cảm quá mức nồng cháy chỉ khiến đối phương thấy áp lực.

Lúc trước cô cũng đã hứa hẹn, tình cảm hai người có thể chậm rãi phát triển. Hơn nữa, bọn trẻ trong trường cần cô, cô cũng không phải thiếu nữ 17 – 18 tuổi, không thể dồn hết tâm tư vào chuyện cảm tình.

Vừa lúc có chuyện cho cô bận rộn, hạt giống đã nảy mầm.

Nếu hạt giống có thể nảy mầm, chắc có lẽ sẽ trồng được cây?

Hôm sau Nguyên Ngải ôm một cây tuyết tùng cao 1 mét vào trong trường.

Lúc này đây, cô không cần làm cu li đào đất nữa, hố đất bây giờ sâu gấp đôi cái cô từng đào, mà người nào đó còn chưa đổ một giọt mồ hôi, anh còn giương mắt nhìn cô, tựa như đang khoe khoang hố mình đào tròn đẹp.

Thầy Phó khi yêu đương không lạnh lùng chút nào mà rất chân thành đáng yêu. Nguyên Ngải ôm cây bỏ vào hố, hai người cùng đắp đất, tưới nước.

Hy vọng cái cây này có thể sống sót.

Ngày hôm sau, lá cây không úa vàng.

Ngày thứ ba, lá vẫn còn xanh. Cây sống rồi!

Nguyên Ngải tìm đến chủ nhiệm Khổng trước tiên, trồng cây thôi!

“Chuyện này cần hiệu trưởng duyệt chi ngân sách.” Chủ nhiệm Khổng nói.

“Vậy hiệu trưởng sẽ đồng ý chứ?” Nguyên Ngải hỏi.

Chủ nhiệm Khổng nghĩ trong đầu, cô đã nuôi sống cây, cậu ta đương nhiên sẽ đồng ý.

Đa số yêu quái trong trường đều là động vật rừng rậm, ỷ lại vào thực vật đã là tập tính trong xương cốt.

Quả nhiên, qua một hôm, chủ nhiệm Khổng ra thông báo, trường học mua một số loại cây lớn, yêu cầu tất cả mọi người chung tay trồng cây, công việc cụ thể sẽ do cô Nguyên phụ trách.

Nguyên Ngải bắt đầu bận rộn đón tiếp các giáo viên chủ nhiệm đến lên kế hoạch trồng cây cùng học sinh lớp mình. Những mầm non bé nhỏ và cây tuyết tùng kia đã mang đến hy vọng cho mọi người, Nguyên Ngải vừa nói, các giáo viên đã lén bàn bạc với đám trẻ lớp mình–

“Lớp tôi sẽ trồng tuyết tùng, bọn nhỏ lớp tôi thích tuyết tùng lắm.”

“Được, tuyết tùng trồng ở hai bên cổng trường.”

“Lớp chúng tôi trồng cây si.”

“Cây si trồng dọc đường tới ký túc xá, cây này xum xuê cành lá, có thể che nắng mùa hè.”

“Lớp tôi trồng hoa quế.”

“Dành dành.”

“Lạp mai.”

“Lớp chúng tôi trồng tường vi.”

“Bốn loài hoa này trồng ngoài cửa phòng học, thêm cây sung xanh nữa, hương thơm sẽ ngào ngạt quanh năm.”

Cô Ngũ hào hứng không thôi: “Thơm vậy thật sao?”

“Lát nữa lạp mai được giao tới, cô sẽ ngửi thấy.”

Mùa này lạp mai đương lúc nở rộ, xe tải chở tới mấy chậu hoa đầy ắp, chậu lạp mai nằm trong góc cùng, những bông hoa vàng nhỏ toả hương thơm ngát cả cổng trường.

Bởi vì người ngoài không thể vào trường, mấy chậu hoa đặt đầy ngoài cổng.

Đám học sinh chen chúc nhau ngoài cổng, ngửi thấy mùi hương, bọn nhóc nhao nhao hồ hởi, mặt mày đỏ bừng, hai mắt sáng ngời như Tết sắp đến.

Lớp nào cũng có người chạy ra ngoài cổng, cổng trường mở toang, nhưng tất cả giống như bị thứ gì chặn lại, chỉ có thể đứng đó nhìn xem, không ai bước ra ngoài.

Nguyên Ngải đang định gọi mọi người đến phụ giúp ôm chậu cây vào trường thì có chiếc xe tải chở hàng dừng bên ngoài trường.

Tài xế ló đầu ra, thấy Nguyên Ngải, người nọ vội hô to: “Cô gì ơi, cô có biết trường cấp III Thành Nam nằm ở đâu không?”

Nguyên Ngải nhìn tên trường học to đùng trên cổng, cô có hơi kinh ngạc, rồi lại nhớ tới cuộc gọi đêm hôm qua: “Người nhận là Nguyên Ngải phải không?”

“Là cô à?” Người giao hàng dừng xe: “Tối qua tôi gọi cho cô đó.”

Nguyên Ngải thường nhận hàng chuyển phát nhanh, bạn thân gửi, hoặc cha mẹ gửi. Nhưng bình thường bọn họ đều sẽ gửi đến nhà cho cô.

Lần này tuy gửi đến trường học, Nguyên Ngải cũng không nghĩ nhiều mà nhanh chóng ký nhận.

Hộp đựng hàng tương đối nhỏ, cô cầm hộp đi về trường, chuẩn bị bảo các bạn nhỏ ra lấy cây vào.

Nguyên Ngải đọc thông tin phiếu gửi hàng trên hộp, chỉ thấy ở mục người gửi ghi là —

“Trung tâm nghiên cứu chống **”, hai chữ cuối còn bị làm mờ.

Nguyên Ngải thấy lạ, vừa đi vừa mở hộp, bên trong có một tờ ghi chú nhỏ, chữ in, rõ ràng là người mua nhờ chỗ bán in giúp.

Bởi vì tên người gửi nhìn qua cũng biết là chỗ buôn bán.

“Từ nay về sau, mấy năm ân oán của tôi và cô đã thanh toán xong, không ai nợ ai, nước sông không phạm nước giếng.”

Sao nghe cứ như ai đó có thù oán gút mắt gì với cô sâu đậm lắm?

Rốt cuộc là ai gửi nhỉ?

Nguyên Ngải ngẫm lại tất cả những người mình quen trong đầu, nhưng không nghĩ ra được ai sẽ gửi cô món quà ly biệt như thế này.

Người có thể xem như có ân oán với cô chỉ có mỗi chủ nhiệm Thu của sở giáo dục, nhưng đối phương không giống như sẽ mua cho cô cái gì.

“Thầy Hùng cố lên! Thầy Hùng cố lên!” Âm thanh hô hào ở cổng trường kéo suy nghĩ của Nguyên Ngải về thực tại.

Bên kia, thầy Hùng đang cùng thầy Phó chuyển cây vào trường. Thầy Hùng khiêng một cây si cao 10 mét, cành lá xanh um, đám học sinh đang cổ vũ nhiệt tình.

Thân cây cao lớn như vậy thông thường phải 4 người trưởng thành mới khiêng nổi, vậy mới nói, trước khi trở thành quốc bảo, gấu trúc vẫn sống sót bằng thực lực.

Thầy Phó bên cạnh ôm một cây si cao lớn hơn, bọn nhóc hò reo cũng rất nhiệt tình.

Nguyên Ngải nhìn thầy Phó, ước chừng cái cây kia phải bảy tám người mới khiêng nổi.

Cô khẽ nhíu mày, có những lúc cô thật sự không vờ như không thấy gì được.

Cùng lúc, thầy Nhiếp nhận được một tin nhắn —

“Nhớ nhắc cô Nguyên nhận hàng chuyển phát.”

Thầy Nhiếp: “Anh gửi cô Nguyên cái gì vậy? Là đồ công nghệ cao lần trước anh nói à?”

“Tóm lại là thứ tốt, giúp cô ta biết nguồn cơn dị ứng mà tránh.”

Nhiếp Bá Thiên còn nhắn thêm: “Thứ anh cho cô Nguyên quý giá chẳng khác gì thẻ căn cước của chúng ta, xem như hoàn trả ân tình, sau này không ai nợ ai.”

Thầy Nhiếp nghĩ thầm, cô Nguyên đã nói gì đâu, anh tự diễn một mình đó chứ.

Nhưng rốt cuộc món đồ đó là gì?

Phần ghi chú ghi rằng là mắt kính.

Có người tặng cho cô một cặp kính.

Nguyên Ngải lấy kính ra xem thử, gọng kính làm bằng chất liệu gần như trong suốt, cảm giác như kính không gọng.

Nguyên Ngải chẳng hiểu ra sao, cô đâu có bị cận, sao lại tặng cho cô mắt kính? Có phải có nhầm lẫn gì rồi không?

Nhưng thông tin, địa chỉ, số điện thoại đều đúng, rõ ràng là gửi cho cô.

Nhìn kỹ mới thấy, tròng kính này phẳng, tức không phải là kính cận.

Vậy lại càng kỳ quặc, tặng cô một cặp kính không độ làm gì?

“Cô Nguyên!” Đàm Việt ở cổng trường gọi cô: “Cô Nguyên, cô lấy giúp em cái xẻng với! Bọn em muốn đào đất!”

Cái xẻng chỉ nằm ngoài cổng một chút, gần tới nỗi Đàm Việt với tay ra là lấy được.

Nguyên Ngải định thần lại: “Đợi cô chút.”

Cô cầm cặp kính trên tay, bọn nhỏ đều đang đứng ở cổng, tốp năm tốp ba vận chuyển mấy chậu cây mà thầy Phó, thầy Hùng bưng vào trong trường.

Mắt kính chẳng biết để đâu, cầm trên tay mãi củng bất tiện, dù sao cũng không có độ, Nguyên Ngải cứ thế đeo luôn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.