Bùi Nguyên Ca dừng bước, xoay người nhẹ nhàng nói: “Công tử còn cần loại chỉ khác, có thể nói với tiểu nhị.”
“Ta không mua chỉ thêu.” Vị công tử trẻ tuổi mỉm cười, hắn mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, càng thể hiện khí độ bất phàm, phong thái như ngọc, tao nhã lịch sự: “Ta có chuyện khác muốn nhờ cô nương giúp đỡ, không biết có tiện không?”
Bùi Nguyên Ca đắn đo không biết dụng ý của hắn, đối với chuyện mình không nắm chắc, nàng có thói quen không muốn dính dáng tới, đang định lên tiếng từ chối thì hắn lại nói: “Tại hạ Vũ Hoằng Triết, đây là biểu muội của ta Diệp Vấn Khanh, chúng ta không phải người xấu, cô nương không cần lo lắng.”
“Vũ Hoằng Triết? Không phải là ngũ điện hạ do Hoàng hậu nương nương sinh hạ sao?” Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nữ tử kinh ngạc. Ngay sau đó, bóng dáng của Bùi Nguyên Dung xuất hiện ở cửa. Nàng ta chạy đến trước quầy tính tiền, phúc thân với Vũ Hoằng Triết, trên người mặc bộ xiêm y màu hồng phấn thêu hoa lá cành sắc tím, khiến nàng ta càng thêm kiều diễm động lòng người, yểu điệu nói: “Bùi Nguyên Dung bái kiến Ngũ điện hạ.” Khó trách hôm nay nương kêu nàng phải đi theo phu nhân ra ngoài, hóa ra phu nhân bất công, an bài Bùi Nguyên Ca gặp gỡ Ngũ điện hạ ở đây. Tuy nàng tới chậm, không xuất môn cùng phu nhân, nhưng may mắn vẫn để nàng gặp được Ngũ điện hạ.
Bùi Nguyên Dung? Tại sao nàng ta lại ở đây?
Bùi Nguyên Ca thầm suy tư trong lòng, nhưng trước mắt Ngũ hoàng tử và Diệp Vấn Khanh này quan trọng hơn. Dù nàng không quan tâm chuyện hoàng thất triều đình, nhưng cũng biết nay gia tộc Hoàng hậu quyền thế lớn, rắc rối phức tạp, không ai dám trêu chọc. Vị Ngũ điện hạ này đã chủ động tiết lộ danh tính, tức là không cho phép đối phương cự tuyệt. Trong lòng thầm thở dài, nàng phúc thân nói: “Ngũ điện hạ, Diệp cô nương, vừa rồi tiểu nữ thất lễ, thỉnh hai vị thứ lỗi. Mời hai vị vào trong!” Nàng nhấc mành thêu lên, mời hai người vào trong phòng.
Biết được vị công tử trẻ tuổi này là Ngũ điện hạ, dân chúng vây xem náo nhiệt cũng ngẩn người, một lát sau mới phản ứng lại, nhao nhao quỳ xuống tham bái. Nhưng khi bọn họ ngẩng đầu lên, Vũ Hoằng Triết và Diệp Vấn Khanh đã vào trong tự bao giờ, đám đông lại bắt đầu nghị luận sôi nổi. Nhưng bất luận thế nào, việc Ngũ điện hạ đến Giản Ninh trai đã lan truyền khắp kinh thành. Giản Ninh trai miễn cường cũng gọi là phát đạt, có lẽ sau này sẽ mở ra cánh cửa mới thu hút giới quý tộc, có thể đoán được thời gian tới sẽ làm ăn cực kỳ thịnh vượng.
Lý Thành An và người áo lam cũng hết sức ngạc nhiên, dù thế nào bọn họ cũng không ngờ, mọi chuyện cuối cùng sẽ kết thúc như vậy, quá lợi cho Giản Ninh trai.
Trong phòng, Thư Tuyết Ngọc đã sớm chú ý động tĩnh bên ngoài, thấy hai người tiến vào, khom mình hành lễ nói: “Thiếp thân bái kiến Ngũ điện hạ.” Sau lại gật đầu với Diệp Vấn Khanh, đúng mực nói: “Chào Diệp cô nương!”
Vũ Hoằng Triết thấy vậy, đoán rằng vị phu nhân đối diện này nhất định có cáo mệnh, nên hỏi: “Phu nhân là —— “
“Cha ta là Hình bộ thượng thư Bùi Chư Thành, vị này là mẫu thân của ta Bùi phu nhân, còn ta là Bùi Nguyên Dung.” Bùi Nguyên Dung giành trước đáp, một lần nữa nói tên mình, để Ngũ điện hạ ấn tượng càng sâu. Nàng cố ý gọi Thư Tuyết Ngọc là mẫu thân, để tránh cho Vũ Hoằng Triết khinh thị nàng là thứ nữ, cuối cùng lại kéo Bùi Nguyên Ca qua nói: “Đây là tứ muội của ta, Bùi Nguyên Ca, vốn có hôn ước với Thế tử Trấn Quốc Hầu phủ An Trác Nhiên, đáng tiếc sau đó bị từ hôn.” Nàng ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “từ hôn”, lấy địa vị tôn quý của ngũ điện hạ, chắc chắn sẽ không coi trọng một nữ tử bị từng bị từ hôn!
Thủ đoạn chẳng ăn nhập ngữ cảnh này, ngoại trừ biểu hiện sự nông cạn ngu xuẩn của nàng ta ra ngoài thì chẳng có tác dụng gì. Bởi vậy, Bùi Nguyên Ca cũng không vạch trần.
Vũ Hoằng Triết biết Bùi Chư Thành, nhưng không hiểu tình cảnh Bùi phủ nhiều lắm, chỉ nghe nói Bùi đại tiểu thư Bùi Nguyên Hoa cực kỳ xuất sắc, thanh danh vang dội. Còn vị Bùi tứ tiểu thư này thì… Vũ Hoằng Triết đánh giá nàng, thấy nàng vẫn trầm tĩnh như nước, u nhã hờ hững, lại nhớ tới trận đấu kỳ ở Giám Hiên kỳ huyên náo gần đây, và cả lần nhanh trí cắt từ làm thơ trong Hoa yến của Liễu quý phi, trong lòng càng tán thưởng: “An Trác Nhiên phản hứa thoái hôn, là nhân phẩm hắn không tốt. Tứ tiểu thư băng tuyết trí tuệ, ngày sau nhất định có người xứng đôi, không cần vì vậy mà lo lắng.”
Về phần Bùi Nguyên Dung kia, nông cạn lỗ mãng, không giống phong phạm của tiểu thư khuê các… Đợi chút, Bùi Nguyên Dung? Vũ Hoằng Triết nghĩ lại, bỗng nhiên nhớ tới chuyện ngắm hoa yến của Liễu quý phi, chẳng lẽ chính là người hãm hại muội muội, Bùi Nguyên Dung sao?
Diệp Vấn Khanh bĩu môi nói: “Con mắt của nha đầu Diệp Vấn Quân kia từ trước đến giờ đã không tốt, giờ lại đi coi trọng loại người như An Trác Nhiên!”
Diệp Vấn Quân và An Trác Nhiên…. Bùi Nguyên Ca cuối cùng cũng hiểu, vì sao trong hoàng cung Diệp Vấn Quân luôn nhằm vào nàng, hóa ra nàng ta phải lòng An Trác Nhiên. Nói như vậy, Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, chẳng lẽ biết trước tin tức phụ thân sẽ bị thuyên chuyển, cho rằng Bùi phủ sắp thất thế, cho nên đá Bùi phủ sang một bên, muốn mượn gia tộc của Diệp Vấn Quân cũng chính là hoàng hậu để leo lên cao? Nhưng mà, nhìn bộ dáng này của Ngũ hoàng tử và Diệp Vấn Khanh, rõ ràng rất xem thường Diệp Vấn Quân. E rằng Trấn Quốc Hầu phủ tính toán nhầm rồi…
Có điều, kiếp trước Bùi Nguyên Dung có nói, Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn là do Chương Vân và Vạn Quan Hiểu dở trò, vậy rốt cuộc chi tiết bên trong chuyện này là thế nào?
“Ngũ điện hạ vừa nói có việc…” Bùi Nguyên Ca chuyển chủ đề.
“À, là như vậy, biểu muội ta muốn thêu một bức Tuyết Liệp đồ, mới nghe nói Bùi tiểu thư tinh thông thêu thùa, nhất định là cao thủ, không biết có thể hiệp trợ biểu muội ta hoàn thành bức tranh này không? Ta sẽ vô cùng cảm kích.” Lời Vũ Hoằng Triết mặc dù khiêm tốn, nhưng cũng trực tiếp lấy trong tay áo ra một cuốn tranh, đưa tới: “Bản vẽ ở đây, phiền tứ tiểu thư rồi!” Bộ dáng hiển nhiên không cho người khác cự tuyệt.
Nói là hiệp trợ, nhưng nhìn bộ dáng của hắn, căn bản là muốn nàng tự tay thêu mới đúng.
Bùi Nguyên Ca không muốn dây dưa quá nhiều với hoàng thất, nhưng lại không dám đắc tội họ. Đang lúc do dự thì Thư Tuyết Ngọc bỗng nhiên nói: “Đa tạ Ngũ điện hạ coi trọng, có điều tiểu nữ từng bị từ hôn, thanh danh có trở ngại. Nếu chuyện thêu thùa nơi khuê phòng bị truyền ra ngoài, chỉ sợ…Xin Ngũ điện hạ lượng thứ tiểu nữ có chỗ khó xử.” Thư Tuyết Ngọc mở miệng cự tuyệt thay cho Bùi Nguyên Ca.
“Điều này…” Vũ Hoằng Triết vốn nghĩ, tay nghề thêu thùa của Diệp Vấn Khanh không tính là kém, nhưng cũng không thể nói là tốt, chẳng bằng thỉnh Bùi Nguyên Ca hỗ trợ. Thứ nhất, mượn chuyện này kết giao với Bùi phủ, thứ hai có thêm nhiều cơ hội tiếp xúc với Bùi Nguyên Ca. Hắn thân phận tôn quý, dung mạo anh tuấn, xưa nay luôn là đối tượng được nữ nhi kinh thành ái mộ muốn với tới, nghĩ rằng nói ra lời này, Bùi Nguyên Ca nhất định sẽ đáp ứng, không ngờ Bùi phu nhân lấy thanh danh nữ tử làm lý do từ chối.
Thấy Vũ Hoằng Triết chỉ để ý tới Bùi Nguyên Ca, không liếc nhìn nàng một cái, Bùi Nguyên Dung lòng như lửa đốt, tận dụng lúc đó xen vào: “Ngũ điện hạ, tay nghề thêu thùa của ta không kém tứ muội, không bằng để ta hoàn thành bức Tuyết Liệp đồ này đi!” Chỉ cần nàng có thể thêu thật đẹp bức tranh này, chẳng những có thể lấy lòng Diệp Vấn Khanh, đồng thời có thể biểu diễn tay nghề của mình cho Vũ Hoằng Triết xem, để hắn sinh thêm hảo cảm với nàng. Nhất thời lúc đó, nàng ta quên đi sự thật kỹ thuật thêu vụng về của mình.
Mọi người trong phòng đồng loạt liếc mắt nhìn, Bùi phu nhân đã nói chuyện thêu thùa nơi khuê phòng bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới thanh danh, vậy mà vị tam tiểu thư này còn ôm vào người, có phải là rất không biết xấu hổ không?