Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Chương 43: Chỉ cần da mặt đủ dày



Dịch: Bschien

Biên: Độc Hành

Bầu trời trong vắt, một vài đám mây trắng lững lờ soi bóng xuống mặt biển xanh thẳm.

Giống hệt như mấy ngày trước lúc mới đến Đông Hải, bây giờ cũng trên đám mây trắng to lớn xé gió bay đi vun vút, phía trên là mười sáu vị Chân Tiên, mười một tên đệ tử. Trên cao hơn nữa là mấy vị Thiên Tiên bảo vệ tứ phía. Tất cả nhằm thẳng hướng Tây Bắc lướt tới.

Hôm nay là ngày thứ ba sau trận “đại chiến” giữa Lý Trường Thọ và Ngao Ất “điên khùng”. Trừ yêu đại hội đã kết thúc thuận lợi.

Đội trưởng “giả” Lý Trường Thọ ngồi trong góc, lúc này hắn coi như đã quang vinh từ bỏ chức đội trưởng, không còn ai thèm chú ý.

Đội trưởng “thật” Hữu Cầm Huyền Nhã bởi vì trên đại hội biểu hiện quá xuất sắc, danh chấn tứ phương. Nàng thắng liên tiếp ba mươi sáu tên Luyện khí sĩ, bốn tên “đài chủ” Long Tộc, từ đó thanh danh lan truyền xa. Giờ phút này nữ đội trưởng đang được mọi người vây quanh, tập trung bảo hộ ở vị trí chính giữa đám mây.

Đối thủ của Hữu Cầm Huyền Nhã ngày đó tính cả bốn tên đệ tử Long tộc, tổng cộng có bảy tám người thực lực Quy Đạo cảnh cấp một cấp hai. Mà nàng đã chiến thắng tất cả chỉ bằng tu vi Phản Hư cấp tám.

Dựa vào tinh thần kiên cường, diệu pháp điêu luyện cùng bộ phi kiếm có uy lực và phẩm chất siêu việt tiên bảo phổ thông, Huyền Nhã đã vượt qua từng tràng ác chiến, chiến thắng từng đối thủ khó chơi.

Động lực giúp nàng chèo chống đến vinh quang hoàn toàn không phải là bốn kiện tiên bảo Long Cung ban thưởng.

Dưới ánh mắt chăm chú của vạn người xem, nàng cầm bốn kiện tiên bảo để vào trước mặt vị sư huynh trước đó “bị Long tộc ức hiếp”, rồi đi về chỗ ngồi của mình tĩnh tọa, tương đương đưa cho tất cả mọi người một đáp án rõ ràng rằng:

Ta không tranh pháp bảo, chỉ giữ uy nghiêm!

Đệ tử Độ Tiên Môn nhà ta không phải thứ tùy tiện để người khác khi dễ!

Đồng môn sư huynh của ta không phải quả hồng mềm để ai cũng có thể bóp!

Lúc ấy, có mấy vị nữ sư thúc sư bá yếu đuối cảm tính, hốc mắt đã đỏ lên rưng rưng.

Nếu như Lý Trường Thọ không phải là người bị chuyện này liên luỵ, khẳng định hắn cũng sẽ giơ ngón tay cái lên với Hữu Cầm Huyền Nhã, nói một câu “Rất đẹp gái”.

Nhưng hắn chính là kẻ “bị Long Tộc ức hiếp” kia, lại được sư muội bảo hộ ở sau lưng, cuối cùng còn vô duyên vô cớ được không bốn kiện tiên bảo “may mắn”.

Vậy sự việc lại hóa thành hơi ngượng ngập.

Bốn kiện tiên bảo này trở thành bốn củ khoai lang bỏng tay, cũng may Lý Trường Thọ phản ứng kịp thời, đưa ngay cho Tửu Cửu sư thúc tạm thời bảo quản. Tửu Cửu vốn là cùng một mạch Phá Thiên phong, sau khi về núi chuyển giao cho sư phụ của Hữu Cầm Huyền Nhã là Khương Kinh San sư bá.

Lúc này mọi chuyện coi như đã xử lý thỏa đáng, tiếp theo hẳn là không sinh ra thêm phiền phức dư thừa.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, được người khác bảo hộ, cảm giác có người giúp mình ra mặt cũng hơi xấu hổ đôi chút. Cũng may Lý Trường Thọ vốn mặt dày nên nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu.

Chuyến đi Đông Hải lần này, Lý Trường Thọ cũng không phải không có thu hoạch chút nào.

Sau hai ngày này, xem từng tràng Luyện khí sĩ cùng thế hệ đọ sức giúp cho hắn mở rộng không ít mạch suy nghĩ đấu pháp.

Những Luyện khí sĩ này đến từ nhiều tiên môn khác biệt, có nhiều thuật pháp chủ tu khác biệt, mặc dù đều lấy đạo pháp Ngũ Hành Âm Dương làm chủ, nhưng hình thái phong phú, phối hợp cũng hết sức phức tạp.

Lý Trường Thọ ngồi ngoài xem suốt hai ngày cũng đã học được một chút “tiểu kỹ xảo” hữu dụng mười phần, làm phong phú hệ thống chiến thuật cho người giấy.

Mở mang tầm mắt, tăng lên lịch duyệt cũng là một loại tu hành.

Bởi vì Hữu Cầm Huyền Nhã bộc phát, Độ Tiên Môn trở thành đội thắng lớn nhất đại hội lần này. Nhóm đệ tử Độ Tiên môn không chỉ lấy đi một phần ba pháp bảo, uy danh môn phái cũng bởi vậy tăng cao hơn một chút.

Lần sau đại điển khai sơn thu đồ, nói không chừng nhờ vậy mà có thể chiêu nạp mấy mầm tiên thiên tài.

Sau khi Hữu Cầm xuống đài, những đệ tử cùng thế hệ Lý Trường Thọ mặc dù cũng lục tục lên lôi đài, nhưng chiến tích tốt nhất cũng chỉ là bảy trận thắng liên tiếp.

Vị đồng môn sư huynh kia có nói muốn rửa hận cho Lý Trường Thọ, nhưng cũng chỉ đánh bốn trận thắng ba, còn chưa được nhìn mặt ấu long đài chủ.

Vừa rời khỏi phạm vi Đông Hải, Tửu Cửu vừa khôi phục thành ôn nhu tiên tử đột nhiên nghe phía trên truyền âm tới. Nàng vội vàng đạp mây bay lên cao, đi đến bên cạnh sư tôn của mình – Vong Tình thượng nhân.

Rất nhanh, Tửu Cửu liền từ không trung bay trở lại, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nét vui vẻ hài lòng.

Nàng bay xuống đám mây trắng chở toàn đội, cầm một bình đan dược đặt bên cạnh Hữu Cầm Huyền Nhã. Trước đó Hữu Cầm Huyền Nhã tiêu hao rất nhiều pháp lực, từ sau khi kết thúc đại chiến hai ngày trước vẫn tĩnh tọa điều tức.

Sau đó Tửu Cửu đi tới trước mặt Lý Trường Thọ, ngẩng đầu đánh giá vài lần tên đệ tử này, thì thầm nói:

“Kỳ quái, sư tôn ta sao lại khen ngươi còn nhiều hơn Huyền Nhã, lại còn dùng hai từ: Thượng hạng?”

Lý Trường Thọ không khỏi giật mình.

Vong Tình thượng nhân khám phá ra tu vi thật sự của hắn?

Không đúng, nếu như vậy thì lão thượng nhân nên chất vấn mình, vì sao không xuất lực làm vẻ vang môn phái, mà không phải vô duyên vô cớ khích lệ hai chữ “Thượng hạng”

“Aiz, cho ngươi cái này… Đây là phần thưởng sư tôn ta đưa riêng cho ngươi, không tính là ban thưởng của Tiên môn.”

Tửu Cửu ném một cái ngọc bài tới, sau đó ngồi xếp bằng cách Lý Trường Thọ ba thước.

Có mấy tên đệ tử vểnh tai hóng hớt sang bên này.

Hữu Cầm Huyền Nhã được Vong Tình thượng nhân khen thưởng đan dược, điều này tự nhiên không có gì đáng nói. Nhưng chiến tích Lý Trường Thọ chỉ là một trận chiến mà còn bị bại, tại sao lại có phần thưởng?

Trong ngọc bài kia hẳn là một loại tiên pháp cao giai nào đó à, dù sao cũng là Vong Tình thượng nhân tự mình khen thưởng.

Tửu Cửu híp mắt cười, cố tình nghiêm túc hắng giọng nói:

“Sư tôn nói ngươi nha, tại thời điểm đối mặt Long cung Thái tử ứng xử thập phần thoả đáng.

Tên Long cung nhị thái tử kia một bụng âm mưu, xác định cố ý để ngươi đánh hắn trọng thương, sau đó khiến cho Long cung thuận thế phản công Độ Tiên Môn chúng ta.

Sư tôn nói, hẳn là ngươi đã sớm nhìn thấu âm mưu, dùng dương mưu phản kích, nhận thua trước một bước. Nếu không lần này có lẽ đám chúng ta đã không thể quay về sơn môn.

Sư tôn còn nói, Ngũ sư huynh ở trước mặt sư tôn đã đề cao ngươi mấy lần, khen ngươi tâm tư kín đáo làm việc cẩn thận, hành sự thập phần ổn trọng. Lần này giao cho ngươi lĩnh đội chúng đệ tử, quả nhiên là không chọn lầm người.”

Đáy lòng Lý Trường Thọ nguyên một tảng đá lớn rơi độp xuống trong nháy mắt.

Vong Tình thượng nhân vậy mà…

… Khám phá cả một vở kịch âm mưu của Long cung!

Không hổ là tầm mắt ở độ cao Thiên Tiên, so với tầm mắt tôm tép của bọn hắn hoàn toàn khác biệt!

Mặc dù, Lý Trường Thọ trước đó trải qua phân tích kĩ càng, hắn đã suy đoán tên Long cung Thái tử kia muốn tự thua để làm nhục nhã người Long cung, từ đó thay đổi thói quen tư tưởng không tốt của Long tộc hiện tại.

Không nghĩ tới, phía sau chuyện này lại còn có logic như vậy, lại còn có tính toán ác độc như thế!

Lý Trường Thọ lập tức nghĩ lại, phát hiện mình từ đầu đến cuối đứng ở độ cao không đủ, tầm mắt hạn hẹp. Chính tư duy quan điểm cho rằng Long cung không dám chính diện đối kháng với Tam giáo Tiên tông, nhiều lắm cũng chỉ lợi dụng lôi đài để Ngao Ất giết hắn – Một tiểu đệ tử không trọng yếu – để cho đỡ tức.

Hả?

Suy nghĩ kỹ một chút, logic của Vong Tình thượng nhân này hình như cũng có rất nhiều lỗ hổng.

Được rồi được rồi, xét về kết quả thì phân tích của Vong Tình thượng nhân như vậy đối với mình là hoàn toàn có lợi.

Vị thượng nhân này…

Rất tốt bụng!

Rất ấm áp!

Rất tri kỷ!

Bọn đệ tử nghe thấy vậy, tất cả như bừng tỉnh đại ngộ, mấy vị Chân Tiên lại biểu tình như kiểu ta đã sớm biết chuyện này. Phần lớn mọi người đều quăng ánh mắt tán thưởng đến Lý Trường Thọ.

Vô duyên vô cớ lại thu hoạch một mớ hảo cảm, cái này dù sao cũng tốt hơn là bị ác cảm.

Sau khi về sơn môn, hắn đoán chừng trong môn sẽ cho thêm đôi chút phần thưởng, mặc dù trước đó Lý Trường Thọ đã sớm cầm được Vô Vi Kinh.

Lý Trường Thọ cúi đầu nhìn ngọc bài trong tay, hắn phát hiện bên trên ghi tên một môn lôi pháp cao thâm: “La Thiên Dương Lôi Chân Quyết”.

Trong lòng hơi suy tư, Lý Trường Thọ nghiêng qua nhìn Tửu Cửu bên cạnh, truyền âm nói vài câu rồi trả ngọc bài trở lại.

Tửu Cửu lập tức tỏ vẻ khiếp sợ nhìn chằm chằm Lý Trường Thọ.

Tu tiên sắp ngàn năm, nàng chưa từng nghe tới sự tình hoang đường như thế!

Trưởng bối trong môn ban cho bảo vật, vãn bối lại còn muốn đổi ba lấy bốn. Hắn vừa bảo nàng đi hỏi xem có thể đổi lôi pháp này lấy một môn pháp thuật trợ giúp tốt hơn cho luyện đan hay không.

Ối mẹ ơi hắn đòi luôn “Tam Muội Chân Hỏa thuật pháp”.

Lý Trường Thọ tự nhiên cũng biết làm như vậy hơi không ổn cho lắm, nhưng cũng hi vọng dựa dẫm vào tầng quan hệ sư đồ của Tửu Cửu này, hơn nữa hắn xác thực có nhu cầu cấp bách đối với Tam Muội Chân Hỏa.

Có thể đoạt Tam Muội Chân Hỏa tới tay, thực lực của mình có thể tăng cao cực mạnh. Vì thế, cũng chỉ có thể mặt dạn mày dày…

“Thật sự là, ta nhất định sẽ bị sư tôn mắng đến chết!”

Tửu Cửu trợn mắt một cái, chụp lấy ngọc bài, thở phì phò bay lên không trung. Nhưng nửa đường nàng liền khôi phục một bộ dáng nhu thuận.

Rất nhanh sau đó Tửu Cửu thuận lợi trở về. Nàng dùng khăn tay bao bọc hai cái ngọc bài, thừa dịp người khác không chú ý ném cho Lý Trường Thọ.

“La Thiên Dương Lôi Chân Quyết” kia Vong Tình thượng nhân cũng không thu hồi lại. Mà ngọc bài mới cho trên đó khắc lấy pháp quyết, khúc dạo đầu có bốn chữ lớn:

Tam Muội Chân Hỏa!

Lý Trường Thọ cẩn thận đọc vài câu giảng giải dạo đầu, đến đoạn “Tinh hỏa”, “Thần hỏa”, “Khí hỏa” những pháp quyết chỉ điểm tu hành, đáy lòng hắn lập tức tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

Cuối cùng thứ này cũng tới tay, chuyến này coi như thật không uổng công.

Khả năng, chuyện này sẽ lưu lại cho Vong Tình thượng nhân chút ấn tượng mình là một kẻ tham lam mặt dày…

Nhưng đáng giá!

Sau khi về núi, hắn sẽ cắm rễ trên Tiểu Quỳnh Phong thành thành thật thật tu hành. Không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng nghiên cứu Chân Hỏa Kinh!

Tam Muội Chân Hỏa cũng không phải chỉ dùng để đả thương địch thủ. Đây là một loại chân hỏa lưu truyền tương đối rộng trong đạo môn, nó lấy uy lực lớn, yêu cầu tu vi thấp mà nổi danh. Nhưng muốn thu được công pháp tu hành Tam Muội Chân hỏa thì lại không dễ.

Đợi Tam Muội Chân Hỏa tiểu thành, mình có thể làm theo phương pháp ghi trong một cổ tịch. Đó là dùng Tam Muội Chân Hỏa cường hóa thần hồn và đạo khu, lúc đối mặt thiên kiếp lại có thêm mấy phần tự tin!

Sau này, mình chỉ cần ra khỏi núi thêm một lần nữa:

Độ thiên kiếp!

Nếu có thể thuận lợi vượt qua thiên kiếp, về sau hắn có thể trốn trong sơn môn, yên bình cầu trường sinh!

Nuôi thêm cá, trồng thêm rau, sáng luyện đan chiều nghiên cứu trận pháp, nhàm chán thì trêu chọc tiểu sư muội. Rảnh rỗi có thể tìm việc, làm một chức vụ gì đó trong Thiên Đình.

Đại khái như thế, hiện giờ hắn đang đạt tới giai đoạn đầu tiên trong mục tiêu sống tới chết già ở thế giới Hồng Hoang này.

Sẽ có phiền phức nào ở trên trời giáng xuống hay không?

Lý Trường Thọ liếc mắt nhìn Hữu Cầm Huyền Nhã lúc này đang được bảo hộ nghiêm ngặt, không khỏi lộ ra một nụ cười mỉm.

Hữu Độc sư muội sau khi về núi, sẽ được trưởng lão cao tầng trong môn coi trọng. Loại coi trọng này đến một trình độ nhất định cũng sẽ trở thành gông xiềng hạn chế hoạt động của nàng.

Chỉ cần sau đó giải quyết Tửu Ô sư bá, phiền phức tất nhiên không còn đường nào để tìm gặp hắn nữa.

Tiểu Quỳnh Phong cũng chắc chắn sẽ khôi phục an bình ngày thường!

Về phần Tửu Cửu sư thúc, nàng thường xuyên lui tới cũng coi như là chuyện tốt. Như vậy sau này mình thành tiên, sản xuất một số đan dược đặc thù, bố trí một số trận pháp lợi hại, những thứ ấy đều có thể nói là do sư thúc hỗ trợ…

“Ngươi đang suy nghĩ gì đấy?”

Tửu Cửu ở bên truyền âm hỏi, sau đó quệt quệt khóe môi

“Nhìn vẻ mặt cười nham nhở, hẳn là đang có ý định xấu xa gì phải không?”

Lý Trường Thọ cười giả lả:

“Cái khối Lập phương lục sắc kia sư thúc đã giải được chưa?”

Tửu Cửu lập tức đắc ý cười một tiếng, ném khối rubic gỗ đã giải thành sáu màu trở về, tươi tỉnh nói:

“Tìm ra phương pháp thì thật là đơn giản, đổi lại một món đồ chơi khác cho ta đi.”

Lý Trường Thọ cười gật gật đầu, lấy ra một viên rubic cấp năm đưa cho Tửu Cửu. Tửu Cửu hoa mắt nhìn khối lập phương đầy những màu sắc loạn xà ngầu, trên trán lập tức treo đầy hắc tuyến. Nàng vội vàng nhập định ngồi xuống, đi vào trạng thái chăm chú tu hành hiếm thấy…

Chỗ sâu dưới đáy Đông Hải, Thủy Tinh Cung được tôm binh tướng lính tiên giao binh hộ vệ nghiêm mật, còn có đại trận bao trùm…

Trong chủ điện đang ca múa không ngừng, mở tiệc vui vẻ ăn mừng Trừ yêu đại hội lần này kết thúc viên mãn.

Vì mấy thứ pháp bảo mà Long cung ném ra, những đệ tử trẻ tuổi ưu tú nhất trong các Tiên môn Đông Thắng Thần Châu xông vào nhau đánh tới đánh lui. Điều này khiến các cao thủ Long cung cảm thấy thật thoải mái dễ chịu.

Long Vương ngồi trên bảo tọa được điêu khắc bởi san hô thủy tinh, giống như là uống say, nghiêng người dựa vào nệm êm bện từ tơ tằm Cửu Sí diệu. Bên cạnh lão Long vương là mấy hải nữ xinh đẹp, động tác êm ái quạt gió, bóp vai, đấm lưng…

Cuộc sống nhàm chán như vậy, thoải mái dễ chịu mà buồn tẻ.

Văn võ đại thần Long cung nâng ly cạn chén, kể lại tình hình đệ tử nhân tộc tranh đấu, từng tên từng tên đều thập phần vui vẻ.

Bên ngoài đại điện, vừa tỉnh lại được nửa ngày, ánh mắt thiếu niên Long tộc kiên định siết chặt nắm tay…

Ta, Đông Hải Long cung nhị thái tử Ngao Ất, lại sắp làm một chuyện trọng đại!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.