Từ điện ảnh Tinh Lam đi ra, Hề Gia nói tài xế đến thẳng sân bay.
Trên đường nhàm chán, Hề Gia ngồi lướt điện thoại, hôm nay cũng không có tin bát quái nào mới, đang định thoát, cô chợt nhớ tới người mà Diệp Thu vừa nhắc khi nãy.
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, cô tìm kiếm tên Khương Thấm.
Khương Thấm lớn hơn cô vài tuổi, không phải xuất thân chính quy nghề diễn, trước đó là một vũ công, hiện tại là nghệ sĩ dưới trướng Tinh Lam, bộ phim đầu tay là do Chu Minh Khiêm đạo diễn.
Khương Thấm lúc đó diễn vai nữ hai, khi bộ phim lên sóng, vai diễn của Khương Thấm hoàn toàn lấn át vai nữ chính.
Dựa vào bộ phim này mà Khương Thấm nhận được vô số giải thưởng, thành danh sau một đêm.
Hề Gia chỉ có thể được xem là nửa người trong showbiz, nhưng mục tiêu rõ ràng, hi vọng ngày nào đó, kịch bản của chính mình được quay thành phim. Nếu tác phẩm trở thành bom tấn thì cô sẽ trở thành tỷ phú.
Còn một nguyện vọng khá là giản dị khác, đó là hợp tác cùng Chu Minh Khiêm.
Chu Minh Khiêm trẻ tuổi lại có tài, nhan sắc giá trị cao.
Đương nhiên tính tình cũng lớn.
Nghe nói ba anh ấy là người có tiền.
——
Hề Gia đến sân bay đợi không bao lâu thì chuyến bay của Mạc Dư Thâm cũng đáp xuống.
Trong lúc chờ, Hề Gia lấy chứng nhận kết hôn ra xem.
Cô nhìn chằm chằm Mạc Dư Thâm trên giấy chứng nhận nửa ngày, vẫn là không nhận biết được.
Đến giờ, cô đứng ở cổng chờ.
Không biết Mạc Dư Thâm trên giấy kết hôn và Mạc Dư Thâm ngoài đời có bao nhiêu khác biệt, dòng người đổ ra như nước thuỷ triều, che lấp cả người cô, Hề Gia đành phải đứng ra xa chỗ dễ thấy, đợi Mạc Dư Thâm đến tìm.
Hơn mười phút sau, di động vang lên một số lạ.
Bắt máy, đầu bên kia truyền đến, “Anh ra ngoài rồi, đừng chạy lung tung, anh sẽ đến chỗ em.”
Hề Gia vô ý ngẩng đầu nhìn qua, phía xa hơn 10 mét có một nhóm năm, sáu người đi ra, nam có nữ có.
Đi đầu tiên chính là Mạc Dư Thâm, tay trái cầm di động đặt lên tay.
Mạc Dư Thâm đón được ánh mắt của Hề Gia, lập tức cúp điện thoại.
Đi cạnh Mạc Dư Thâm chính là Khương Thấm, cô đeo khẩu trang và kính râm, còn đội nói, trời đang tối nên không ai nhận ra cô.
Khương Thấm và Mạc Dư Thâm đã lâu rồi không gặp, không nghĩ tới hôm nay quá cảnh ở Thượng Hải gặp được, còn về cùng một chuyến bay.
Chỗ ngồi của cô và Mạc Dư Thâm cách nhau rất xa, nếu là trước đây thì cô sẽ đổi chỗ để dễ tâm sự, nhưng hôm nay cô không có tâm trạng.
Khương Thấm cũng nhìn thấy Hề Gia, ngoại hình và nhan sắc của cô lẫn trong đám đông như là hạc giữa bầy gà.
Nếu Hề Gia bước vào giới giải trí, khẳng định sẽ nổi tiếng.
Cô rất ngạc nhiên, Hề Gia lại chủ động ra sân bay đón người.
Hề Gia cùng Mạc Dư Thâm trước khi kết hôn đã ký thoả thuận ly hôn, nửa năm sau sau sẽ ly hôn, đầu tháng sau chính là đến thời gian trong hợp đồng.
Khương Thấm chạy nhanh hai bước đến cạnh Mạc Dư Thâm, “Các cậu không phải sắp ly hôn sao, sao cô ấy còn đến sân bay đón người?”
Mạc Dư Thâm vẫn đi tiếp, không trả lời.
“Hay là Hề Gia đổi ý, không muốn ly hôn nữa?”
“Cậu trở nên nhiều chuyện từ lúc nào vậy?” Mạc Dư Thâm phản bác.
Nói cách khác, cô vượt quá ranh giới rồi.
Khương Thấm “ha ha” hai tiếng, “Tôi hiếm khi mới quan tâm chuyện của cậu.”
Hề Gia bình thường kiêu ngạo như vậy, thế mà lại tới sân bay đón người, cô như thấy một con người khác. Tất cả mọi người đều nói Hề Gia cao ngạo, cô cảm thấy đó là điều đương nhiên.
Nhưng trong vài mối quan hệ, ít ai biết được Hề Gia cũng là một người khiêm tốn.
“Lần này tôi xuất ngoại không phải đi du lịch cũng không có công việc gì.” Khương Thấm nhìn Mạc Dư Thấm ở phía trước nói.
Như là đang nói một mình.
“Tôi đã chia tay anh ta rồi.” Cô đi vãn hồi quá khứ, nhưng kết quả vẫn luôn như vậy.
Mạc Dư Thâm đã từng gặp qua người bạn trai kia của Khương Thấm, là người ngoài giới, năng lực và bối cảnh cũng không tệ, lúc Khương Thấm tiến vào giới giải trí thì hai người đã ở bên nhau, thoáng cái đã năm năm trôi qua.
Khương Thấm thấy anh không nói một tiếng nào, tức giận rống lên: “Mẹ nó, tôi vừa mới thất tình mà cậu một hai câu an ủi cũng không nói ra được à!”
Vì cô thất tình nên Mạc Dư Thâm cũng không so đo gì với cô, “Hẳn là bác Khương đã nhờ đầu bếp chuẩn bị cho cậu một bàn sơn hào mỹ vị rồi, ăn nhiều một chút.”
Khương Thấm kém chút nữa là bị nghẹn chết rồi, nếu không phải là người của công chúng, cô đã sớm đem túi đánh Mạc Dư Thâm.
Mạc Dư Thâm cũng không biết cách an ủi người khác, bao nhiêu năm qua cũng chưa an ủi ai bao giờ.
Suy nghĩ một chút, anh liền nói: “Tôi sẽ bàn bạc với Chu Minh Khiêm bên kia, bộ phim sắp tới sẽ cho cậu một suất xuất hiện trước ống kính.”
Khương Thấm không nói gì nữa, cùng trợ lý bên này bước nhanh qua Mạc Dư Thâm, kéo dài khoảng cách.
Mạc Dư Thâm cách Hề Gia mấy bước, cô bất động thanh sắc dò xét người đàn ông trước mặt, rốt cuộc cô cũng biết, vì cái gì mà cô đồng ý liên hôn.
Tám chín phần là do sắc đẹp dụ dỗ.
Mạc Dư Thâm xoay người lấy vali từ tay của thư ký.
Khương Thấm cùng trợ lý bên cạnh đi ngang qua, Hề Gia dùng ánh mắt còn lại liếc nhìn, nhưng Khương Thấm trang bị đầy đủ quá, cô nhận không ra.
Lập tức, cô chuyển ánh mắt sang Mạc Dư Thâm.
Đối mặt với người chồng xa lạ này, cô cũng có chút xấu hổ, bất quá nghĩ đến vừa rồi anh đối xử với cô rất quen thuộc nên cô tận lực nói chuyện một cách tự nhiên nhất có thể: ” Anh đi công tác mất bao lâu?”
“Một tuần.”
Hai người vừa đi vừa sóng vai trò chuyện.
Đoạn đường ra cửa không dài không ngắn, hai người cũng nói câu được câu không, hầu hết đều là Hề Gia hỏi, Mạc Dư Thâm trả lời.
Hề Gia lên xe kéo tay vịn xuống nắm, chống cằm lên khuỷu tay, hững hờ nhìn qua cửa kính phía trước, thỉnh thoảng còn liếc sang Mạc Dư Thâm.
Ô tô di chuyển trơn tru, tạp âm bên ngoài đều bị ngăn cách, tronh xe thỉnh thoảng vang lên tiếng lật văn kiện “soạt” của Mạc Dư Thâm.
Âm thanh thanh thuý.
Mạc Dư Thâm đã sớm cảm nhận được ánh mắt dò xét của Hề Gia, đọc xong trang văn kiện cuối cùng, anh mở bút ký tên, “Có lời cứ nói.”
Hề Gia: “Không có gì muốn nói.” Cô nửa đùa nửa thật nói: “Nhìn anh nhiều một chút, không thôi hai ngày sau liền quên mất anh là ai.”
Mạc Dư Thâm đóng bút lại, anh có nghe ba vợ nói rằng cô đem kịch bản của mình nộp cho bên điện ảnh Tinh Lam, không biết kết quả như nào.
Anh quan tâm: “Kịch bản trúng tuyển?”
Hề Gia ho nhẹ hai tiếng, nửa đùa nửa thật nói: “Em cảm thấy đạo diễn có ý nghĩ khác với em, cố tình từ chối để thu hút sự chú ý của em.”
Mạc Dư Thâm: “Hề Gia.”
“Hả?”
“Khiêm tốn là một đức tính tốt.”
Hề Gia giả lả cười, “Em cũng nghĩ như vậy.”
Hề Gia chỉ tay vào cái vali phía sau: “Ở trong cái vali đó có hơn bốn mươi bộ kịch bản, em chính là vì quá khiêm tốn, không dám để cho người khác biết được tài năng cao siêu của mình, nên mới không để họ làm thành phim.”
Mạc Dư Thâm: “…”
Anh nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sâu sắc cạn lời.
Hề Gia bật cười, đem kịch bản trong tay đưa anh, “Này, đây là cái kịch bản bị từ chối.”
Kịch bản từ trên đùi Mạc Dư Thâm trượt xuống, rơi bên chân.
Anh khom lưng nhặt lên, lật ra nhìn vài trang, anh là người ngoài nghề, xem không hiểu.
Tiêu đề là <Lưu luyến ngôi sao của đại dương> nghe có vẻ không đáng xem.
Mạc Dư Thâm không nhiều lời, đưa ra ý kiến: “Đổi tên đi.”
Hề Gia: “Không đổi.” Cô lấy lại kịch bản từ tay anh, nghiêng qua, “Làm như anh hiểu nó lắm, tiêu đề này có gì không tốt.”
Mạc Dư Thâm chưa từng tranh luận cùng phụ nữ, cô nói không đổi thì anh cũng không lên tiếng nữa.
Hơn một tiếng sau, ô tô dừng trước sân biệt thự.
Hề Gia đẩy cửa xuống xe, nhìn xung quanh, có cảm giác quen thuộc.
“Em ở đây bao lâu rồi?” Cô xoay mặt hỏi Mạc Dư Thâm.
Mạc Dư Thâm: “Thỉnh thoảng đến ở.”
Hai cái vali phía sau cốp xe được lấy ra, một cái của Mạc Dư Thâm, cái nhỏ hơn của Hề Gia, bên trong không có vật dụng tuỳ thân gì mà tất cả đều là “chất xám đầy tài năng cao siêu” của cô.
Lái xe đẩy vali của Mạc Dư Thâm, còn anh thì xách cái vali nhỏ kia đến thang máy ở biệt thự, lái xe nhấn tầng hai, anh nhấn tầng ba.
Chớp mắt, thang máy dừng lại ở tầng hai.
Tài xế đẩy rương hành lý ra ngoài, Hề Gia cũng muốn ra theo thì bị Mạc Dư Thâm ngăn lại, “Chúng ta lên tầng ba.”
“Em ở tầng ba?”
Mạc Dư Thâm gật đầu: “Ừm.”
Anh đem vali của cô đặt cạnh cửa, định quay người rời đi, Hề Gia nhìn anh: “Buổi tối có xã giao không?”
Mạc Dư Thâm: “Không có.”
Hề Gia biết cô cùng Mạc Dư Thâm là liên hôn, không có tình cảm, thì ra hai người không chỉ không có cảm tình mà cưới xong còn tách ra ở riêng.
Cô nghi hoặc: “Vậy tại sao còn cưới em?”
Mạc Dư Thâm không trả lời vấn đề không có chút hàm lượng dinh dưỡng này. Anh nhìn đồng hồ đeo tay, chút nữa còn có việc, “Có chuyện gì thì tìm quản gia hoặc dì giúp việc, phương thức liên lạc đều dán ở đầu giường.”
Hề Gia nhìn bóng lưng đang dần xa của anh nói: “Không định ly hôn với em à?”
Cô sớm đã quên cái thoả thuận ly hôn kia.
Bước chân của Mạc Dư Thâm có chút đình trệ, lập tức bước tiếp, rẽ ngoặt đi xuống lầu.
Hề Gia nằm trên ghé sô pha suy nghĩ một hồi, có một số việc mãi vẫn chưa thông suốt.
Dưới lầu, Mạc Dư Thâm vừa kết thúc cuộc họp video, vừa định xử lý công chuyện khác thì điện thoại liền vang lên, là bạn anh, Trình Duy Mặc.
“Đang làm gì đấy?”
Mạc Dư Thâm: “Nghe điện thoại.”
Trình Duy Mặc hiện tại không còn tâm tư cùng Mạc Dư Thâm nói chuyện tào lao, “Cậu đến đây một chuyến đi, Khương Thấm đang muốn tìm đường chết, uống rượu đỏ một chai hai chai, ai cũng không ngăn được.”
Mạc Dư Thâm: “Gọi điện cho bác Khương đi.”
Trình Duy Mặc thở dài: “Chúng ta cứ áp chế như vậy, cô ấy sẽ càng nổi điên hơn.”
Áo sơ mi vô tội của anh cũng không may mắn thoát được móng vuốt của cô.
Bọn họ hù doạ cô là nhân vật của công chúng, uống say sẽ phá hoại hình tượng, nào ngờ cô liền nói một câu: “Bà đây không quan tâm, tôi uống rượu của tôi, không làm phiền ai cả.”
Trình Duy Mặc hỏi thăm: “Tiểu nha đầu này thật sự thất tình rồi?”
“Ừm.”
“Khó trách.”
An tĩnh một giây, Trình Duy Mặc vẫn đề nghị, “Hay là cậu cứ đến đây một chuyến đi, cô ấy biến thành như vậy rồi, nếu chúng ta còn hù doạ nữa thì có phải hơi vô nhân đạo không?”
Uống say như vậy là muốn tìm chết.
Khương Thấm vốn có một chút kiêng kị Mạc Dư Thâm, anh nói cái gì, cô cũng đành miễn cưỡng làm theo.
Mạc Dư Thâm bỏ việc trong tay xuống, cầm chìa khoá xe ra ngoài.
Đến dưới hội sở, đúng lúc gặp Trình Duy Mặc.
Trình Duy Mặc thấy Mạc Dư Thâm ở bên ghế lái thì không khỏi nhíu mày, “Sao cậu lại lái xe, chút nữa làm sao uống rượu?”
“Không uống, chút về còn có việc.”
Trình Duy Mặc thay một cái áo sơ mi khác rồi mới xuống lầu, cái vừa nãy bị Khương Thấm đổ rượu vào rồi, đây là cái áo thứ hai trong đêm nay.
Đến phòng, tất cả mọi người đều yên tĩnh uống rượu, chỉ có Khương Thấm ngồi bên kia vừa khóc vừa mắng người.
“Đàn ông các người… mẹ nó, đầu không phải là người tốt!”
“Có mới nới cũ, lòng lang dạ sói!”
“Các người… vì sao không ai lên tiếng đi, có phải đều chột dạ hết rồi không?!”
Mọi người thấy Mạc Dư Thâm như thấy cứu tinh.
Mạc Dư Thâm đi đến chỗ Khương Thấm đoạt lấy ly rượu trong tay cô, “Đừng náo nữa, về nhà.”
Khương Thấm ôm đầu, lau nước mắt, “Liên quan gì tới cậu.”
Cô chỉ tim mình, “Nơi này đau lắm, cậu có biết hay không?!”
“Tình cảm năm năm, mới đầu tuần còn tốt, cuối tuần liền chia tay! Năm năm chứ không phải năm ngày, cũng không phải như cậu với người vợ bên nhau mới được năm tháng kia!”
Trình Duy Mặc vỗ vỗ vai Mạc Dư Thâm, “Cô ấy say rồi, cậu cứ kệ cô ấy, đừng để trong lòng.”
Không có ly uống rượu, Khương Thấm trực tiếp cầm cái chai rượu lên ngửa đầu uống.
“Khương Thấm.” Âm thanh của Mạc Dư Thâm không lớn nhưng lại lạnh thấu xương.
Khương Thấm uống vài ngụm, thiếu chút nữa là nghẹn.
Mạc Dư Thâm nhìn Khương Thấm, lời khuyên căn bản không cần dùng tới.
“Bây giờ nếu cậu về nhà thì tôi sẽ xem như không có chuyện ngày hôm nay.” Anh cố ý dừng lại nửa giây, “Đương nhiên, cậu cũng có thể tiếp tục uống rượu, nhưng những người ngồi ở đây sẽ không bận tâm đến cậu nữa.”
Khương Thấm bây giờ đã rơi vào trạng thái chuếnh choáng, ý thức cũng không còn nhiều nữa.
Nước mắt chuẩn bị rơi xuống liền bị âm thanh lạnh lùng của Mạc Dư Thâm kéo trở về.
Cô trừng mắt, đem chai rượu để lại chỗ cũ.
Sau đó không nhịn được nữa, nước mắt tuông như mưa, chảy xuống khoé miệng.
Dạ dày cuồn cuộn khó chịu, cô dùng tay nắm lại.
Mạc Dư Thâm ngữ khí hoà nhã lại: “Cầm túi lên, đi bệnh viện.”
Khương Thấm cứng cổ, hai mắt đẫm lệ: “Không thèm cậu quản!”
Bầu không khí giằng co trong chốc lát, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ trầm mặc.
Mạc Dư Thâm lấy điện thoại, thấy số gọi đến rồi nhấn trả lời.
Hề Gia: “Anh không ở nhà à?”
Mạc Dư Thâm: “Đang ở ngoài, đừng chạy lung tung, anh sẽ về ngay.
*
#07032020