Ngụy Trang Học Tra

Chương 112



Lúc Hạ Triều nắm tay cậu, theo thói quen Tạ Du cũng nắm ngược lại, chẳng hề né tránh, cũng không có nửa phần do dự.

Sắc trời dần dần tối.

Màu đỏ tràn ngập khắp nơi, trên mặt đấy đầy rẫy những mảnh pháo vụn rơi lả tả, đèn lồng treo dọc suốt cả con đường, lúc mờ lúc tỏ.

Sóng vai chưa đi được bao xa, ngang qua một sạp hàng ven đường bán đồ chơi làm bằng đường, Hạ Triều nhìn qua, bàn tay đang nắm lấy cậu siết thật chặt, dắt cậu qua đó: “Anh mua kẹo đường cho em ăn nhé?”

Vây quanh sạp hàng là một đám nữ du khách.

Nước đường màu vàng sánh nửa trong suốt, được ánh đèn đường phía sau chiếu rọi trông càng thêm nổi bật, chủ sạp với tay nghề thành thạo, chỉ nặn hai ba lần đã cho ra một chú rồng đang giương nanh múa vuốt.

Xung quanh dấy lên những tiếng trầm trồ thán phục.

“Còn con nít đâu mà chơi thứ này,” Tạ Du không muốn chen chúc xếp hàng cho lắm, “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Hạ Triều duỗi tay chỉ, cất giọng nói: “Ông chủ, lấy cái này.”

Trước kia Hạ Triều mang kẹo theo người là để cai thuốc, sau này thành quen, dù không hay ăn nữa, nhưng lúc tới quầy bán đồ ăn vặt trong trường vẫn sẽ mua mấy cây để sẵn trong túi.

Vì thế nên sau khi chơi thân, đám Hứa Tình Tình gan lớn, thỉnh thoảng sẽ qua xin kẹo: “Triều ca, ông còn cái kẹo nào không?”

Ngày ấy Hạ Triều còn đang “nghiện game” không có thuốc chữa, vẫn là kẻ giữ vững ngai vàng đội sổ mặc cho điểm thi người khác cao thấp thế nào, cầm điện thoại không buồn để ý đến mấy cô nàng: “Đợt lát nữa đã, tôi đang đến đoạn gay cấn.”

Lúc này Tạ Du ở bên cạnh vừa mới tỉnh ngủ, gối đầu lên mặt bàn, thản nhiên vươn tay ra sờ túi của hắn.

Hứa Tình Tình ngẩn người, mấy giây sau mới kịp phản ứng, vội vàng giơ tay ra hiệu: “Lấy tôi vị dâu tây!”

Tạ Du chẳng mấy kiên nhẫn ‘Ừ’ một tiếng.

Ván game trên tay Hạ Triều nhanh chóng kết thúc, lòng cất giấu tâm tư nho nhỏ, vẫn bày dáng vẻ giả vờ như chưa hề đánh xong.

Tạ Du nhớ tới đây, nhìn kẹo đường trong tay mình, nghĩ một lát, cuối cùng vẫn cúi đầu nếm một cái.

Ngọt đến phát ngấy.

Hai người ghé sát gần nhau, kích cỡ kẹo đường chỉ lớn chừng nửa gang tay.

Hạ Triều cúi người, cắn một miếng ở phía bên kia.

Tiếng chuông cổ xưa trầm lắng vang lên phía xa.

Ngay sau tiếng chuông, ngọn đèn hai bên đường cũng lần lượt thắp sáng.

Dọc theo con đường hai người vừa đi qua, kéo dài mãi đến phía trước, cùng với ánh đèn lồng lung linh, khung cảnh hội chùa bỗng trở nên sáng bừng rực rỡ.

Ra khỏi nơi này, đi xa hơn là tới khu phố thương mại.

Tạ Du muốn mua quà về cho Cố nữ sĩ, vào mấy cửa hàng, kết quả chọn mãi chưa thấy ưng được món nào. Khăn lụa treo trên giá có rất nhiều kiểu dáng, nhưng lại rất ít kiểu hợp với Cố nữ sĩ.

Hạ Triều thì ngược lại, chọn một phát trúng luôn: “Cái này được không, Lão Hạ mà nhận được sẽ vui lắm cho xem… Đơn giản mà không tầm thường, hoài cổ nhưng vẫn thời thượng.”

Tạ Du đứng bên cạnh hắn, nghe mà thấy đau đầu.

Hạ Triều đang cầm trong tay một cái chén đựng trà có bề ngoài xấu xí tràn ngập phong vị đồng nội. Kiểu dáng kinh điển từ những năm tám mươi của thế kỷ trước, phối màu phục cổ kinh điển xanh xanh đỏ đỏ, thân chén khắc sáu chữ lớn ‘Ba, người đã vất vả rồi’.

Tạ Du: “Anh nghiêm túc?”

Hạ Triều: “Nhìn mặt anh giống đang đùa lắm à.”

“Anh à, anh thật lợi hại.”

Tạ Du quét qua những món đồ khác bày trên kệ hàng, thật lòng thật dạ nói: “Thật sự lợi hại. Nhiều đồ đến như vậy, thế mà anh liếc mắt có thể tìm ra được cái xấu nhất.”

Hạ Triều: “…”

Tạ Du nói xong, liên tưởng đến tính cách như cùng một khuôn đúc ra của Hạ Triều với ông bố nhà hắn, nghĩ thầm không chừng phong cách chọn quà cáp của hai cha con này cũng là di truyền, thế là thử dò hỏi: “Bình thường ba anh hay tặng anh quà gì?”

Hạ Triều đặt cái chén về chỗ cũ, muốn nói rồi thôi: “Cái đó hả, chỉ hai ba câu cũng không kể hết được.”

Tạ Du nhíu mày.

Hạ Triều: “Chờ chút, để anh tìm xem.”

Tạ Du nhìn tên này lấy điện thoại ra lướt một lúc lâu, sau đó mới nhét một bên tai nghe vào tai cậu.

Tai nghe hơi lỏng, Tạ Du phải lấy tay ấn vào.

Trên màn hình di động là khung thoại Wechat của Hạ Triều cùng với ba hắn, nhìn thời gian có vẻ là vào sinh nhật năm ngoái.

[Lão Hạ]: Con trai, quà sinh nhật này.

[Lão Hạ]: [ video ].

Trong video là mười đứa bé châu Phi ăn mặc xúng xính, mấy nhóc đứng hàng trước cùng nhau nâng một tấm bảng đen, trên bảng đen đề ba hàng chữ bằng phấn: Hạ Triều, sinh nhật vui vẻ, chúc con luôn luôn mạnh khỏe, ước gì được nấy, papa mãi mãi yêu con!

Yêu con!

Có người hô trước một câu, mấy đứa nhóc kia bèn hò theo một câu. Hô xong còn tặng kèm hẳn một điệu múa quạt.

Này đúng là kích thích nặng nề cả thị giác lẫn thính giác.

“…”

Tạ Du không hề phòng bị chút nào, bị video này làm cho chấn động, mãi không thể thốt nên lời.

Cậu chưa kịp sắp xếp lại từ ngữ thích hợp, đã nghe thấy Hạ Triều cất lời: “Lúc ấy anh cảm động lắm luôn.”

Tạ Du lựa tới lựa lui, nhận ra nói cái gì cũng không thể biểu đạt hết tâm trạng của mình lúc này, cuối cùng cậu nhét cái chén trà với phẩm vị đáng ngại kia vào tay Hạ Triều, tâm phục khẩu phục: “Gen nhà anh thật sự quá ưu tú.”

Đi dạo khu phố thương mại được nửa đường tình cờ gặp bọn Hứa Tình Tình, nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ tập trung, thế là cả đám cùng nhau quay về điểm tập kết.

Hạ Triều: “Anh Tình, bà mua cái chày làm gì đấy?”

Hứa Tình Tình giơ cái gậy xoa bóp lên lắc lắc trước mặt hắn: “Này đâu phải chày! Mấy hôm nay tôi ngồi học mỏi người quá, cần phải mát xa…”

Hạ Triều cười cầm lấy chơi một lúc, trên đường đi rảnh rỗi không có gì làm bèn gõ lên lưng Tạ Du.

Gõ đến mức Tạ Du mất hết kiên nhẫn, suýt nữa thì thi triển bạo lực với hắn ngay trước mặt mọi người.

“Lớp mình đến đủ hết chưa?” Lưu Tồn Hạo đứng đầu hàng nhìn quanh, “Đừng đi lung tung nữa, để tôi đếm xem nào…”

Lưu Tồn Hạo đếm xong, vẫn thiếu mấy người.

La Văn Cường gọi qua, cúp điện thoại xong mới nói: “Tụi nó đang chạy tới đây rồi, bọn mình chờ một lúc đi, vừa hay lát nữa sẽ có bắn pháo hoa luôn.”

Biểu diễn pháo hoa kéo dài tầm khoảng mười phút, pháo hoa sẽ được bắn lên từ dọc ven hồ.

Địa điểm tập trung xếp hàng cũng ở ngay bên hồ, khi Lão Đường tới nơi đã thấy Tạ Du với Hạ Triều đang ngồi sóng đôi trên hàng rào, không hề biết sợ, chống tay lên thành lan can, hai chân cách mặt đất một khoảng, hơi nghiêng người hướng về phía trước.

Đón gió.

“Waaaa, đẹp ghê.” Đám học sinh còn lại cũng bám lấy hàng rào, không kìm lòng được mà nhoài cả nửa người ra.

Có lẽ được pháo hoa chiếu rọi, trong ánh mắt mỗi đứa nhóc đều lấp lánh những tia sáng như sao trời.

“Nghiêm cấm ra ngoài vào ban đêm, đừng có nghĩ đến chuyện chơi bời gì cả, ngoan ngoãn nằm yên trong phòng mà nghỉ ngơi, các thầy bắt được là sẽ ghi vào biên bản đấy.” Trên đường về, Lão Đường không yên lòng, liên tục căn dặn, “Đã nghe rõ chưa.”

Cả lớp ồn ào: “Không cần ra ngoài cũng chơi được hết —— đại phú ông sáu chân thiếu một, có ai tham gia không. Phòng số 3009, chờ người hữu duyên.”

“Ở đây ở đây, đây có Ma sói phiên bản nâng cấp nè.”

“Tôi!”

“Cho tôi một chân với!”

Cả đám tự động bơ đẹp Tạ Du với vận may đáng sợ đến độ chẳng ai thèm thân cận, cất giọng hỏi: “Triều ca, có qua không? 3009 chờ ông đó.”

“Không qua,” Hạ Triều cười cười, nói tiếp: “Tôi với lão Tạ chơi trò khác.”

Bởi vì nhân số quá đông, lần này Nhị Trung đặt phòng ở ba khách sạn khác nhau, nơi bọn họ được phân đến nằm khá gần trung tâm thành phố, công trình xung quanh cũng gần như hoàn thiện.

Đúng là muốn hưởng thụ cuộc sống phong phú về đêm thì cũng không cần phải ra ngoài.

Tạ Du tắm rửa qua loa xong, vừa kéo cửa đi ra ngoài, đã bị Hạ Triều chặn ngay trước cửa phòng tắm.

Hạ Triều chống một tay lên tường, tay kia chậm rãi cởi từng cúc áo sơ mi, thẳng một đường xuống dưới: “Hay là, chơi cái khác nhé? Ví dụ như anh này.”

Cái tên này thật là, một ngày không giở thói lẳng lơ sẽ chết hay sao.

Tạ Du lặng thinh, rướn người về phía trước, mặc cho mái tóc vẫn còn đang ướt nước, theo tư thế này mà hôn lên hầu kết nhô ra của đối phương, sau đó chợt hé miệng, không nặng không nhẹ cắn một cái.

Nơi đó quá mẫn cảm, Hạ Triều không nhịn được “Shh” một tiếng.

Hạ Triều lén nghĩ thầm bạn nhỏ nhà mình vốn dĩ luôn như vậy, nhìn im ỉm vậy thôi, thế nhưng chỉ cần cậu muốn ghẹo lại thì không ai bì kịp.

Sau khi Tạ Du giở chút xíu thủ đoạn nho nhỏ ấy, chuyện xảy ra tiếp theo đã không thể ngăn cản.

Chờ cậu kịp phản ứng, quần áo vừa mới mặc chưa được bao lâu đã bị lột ra gần hết.

Tạ Du ngả người nằm tựa lưng vào đầu giường, mấy ngón tay vốn đang nhẹ luồn vào mái tóc của Hạ Triều, nhưng nửa người dưới được ai đó hầu hạ, ngón tay cong lên, chẳng thể kìm nổi mà dùng sức thêm mấy phần.

Vì lo cách âm của khách sạn không tốt, Tạ Du đành phải vùi nửa mặt vào cổ Hạ Triều, không dám lên tiếng.

Bỗng chợt nhấc tay lên định che miệng, nhưng lại không tự giác được mà tự cắn đầu ngón tay của mình.

Trên ngón tay của cậu thiếu niên in một loạt dấu răng mờ ám đến tột cùng, nhưng vẫn không thể ức chế nổi mà khẽ bật ra những tiếng rên rỉ trầm thấp. Cuối cùng bị ‘làm’ quá hung ác, âm cuối chợt ngân dài, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn: “Anh, khốn kiếp… Đệt.”

“Đừng cắn.”

Hạ Triều cúi xuống hôn một cái lên khớp ngón tay cậu, khàn giọng thì thầm: “… Nghe lời anh.”

Thế là Tạ Du rũ tay xuống, túm lấy ga trải giường dưới thân, màu da cậu vốn rất trắng, sợi dây đỏ nổi bật nơi cổ tay kia càng thêm chói mắt.

Xong xuôi tới phòng tắm tắm rửa lần nữa, chân Tạ Du đã hơi mềm nhũn.

Dưới chân là đống quần áo bừa bộn.

Hạ Triều đang định nói “Để anh giặt cho em”, nhưng chưa dứt câu, bạn nhỏ nào đó vừa xuống giường lập tức trở mặt, chỉ ném lại hai chữ: “Lăn đi.”

Tạ Du vịn vách tường, nhặt quần áo lên, để chân trần đi vào phòng tắm.

Tạ Du chỉ xối lại người, vừa đóng vòi hoa sen, tiếng nước nhỏ dần, chợt nghe một tràng tiếng gõ cửa bên ngoài.

“Đại ca, hai người có ở đây không!”

“Phải phòng này không nhỉ? Đúng rồi đấy.”

“Có ai không?”

“Cái gì đấy,” Lúc Hạ Triều mở cửa vẫn chưa mặc quần áo lại cho tử tế, nhìn từ cổ áo phanh rộng kia, có thể loáng thoáng trông thấy mấy vết cào trên người: “Mấy đứa mất ngủ à?”

Vạn Đạt tò mò ngó vào trong phòng: “Du ca đâu rồi?”

Hạ Triều “Chậc” một tiếng, thẳng thừng ấn đầu cậu chàng về: “Đừng nhìn lung tung, cậu ấy đang tắm. Muốn gì nói coi nào.”

“Là thế này… Hai người có hứng thú tham gia chuyến mạo hiểm dành cho phái mạnh cùng tụi này không?”

Đám Vạn Đạt chơi bài chán chê, sau đó kích động không ngủ được, mới nhớ ra lúc trước ở trên xe đã thám thính tình hình xung quanh một hồi, khám phá ngay cạnh khách sạn có một cái công viên. Nghe đồn rằng trong công viên này có một hồ ước nguyện rất nổi tiếng.

La Văn Cường tiếp lời: “Đúng đúng đúng, đọc đánh giá có vẻ rất linh nghiệm, bọn tôi tính ra đó thử xem sao.”

Hạ Triều: “Mấy ông lấy đâu ra lắm tâm tư mơ mộng giống đám nữ sinh vậy.”

La Văn Cường muốn nói thêm gì đó, đúng lúc này trông thấy Tạ Du ra khỏi phòng tắm.

Tạ Du mặc một cái áo thun màu đen, cả người toát lên vẻ lạnh lùng, khóe mắt hơi ửng đó như thể vừa mới khóc, nhưng cũng có vẻ không giống lắm: “Hồ ước nguyện gì?”

Tin tức lén tới hồ ước nguyện vào lúc nửa đêm từ một đồn mười, chưa được chục phút đã lan truyền khắp cả lớp.

Người tập trung ngoài hành lang càng lúc càng đông, Tạ Du dứt khoát ngồi luôn trên mặt thảm ngoài hành lang, mới nhận ra rõ ràng đám người này vốn dĩ không thèm quan tâm hồ ước nguyện là cái gì, bầu không khí hân hoan được vi phạm kỷ luật, nửa đêm chuồn ra ngoài làm chút chuyện xấu mới chính là trọng điểm.

“Vạch kế hoạch trước đã nhé.”

“Đi thang máy xuống dưới, sau đó cứ ba người một nhóm.”

“Chú ý, đại sảnh có camera giám sát, nhưng mà chẳng còn cách nào, chỉ đành để camera ghi lại bằng chứng phạm tội của chúng ta thôi!”

“…”

Hứa Tình Tình là người đầu tiên vung nắm đấm đánh người: “Có phải ông bị chập mạch không hả Chuột, cái kế hoạch khỉ gió gì thế này.”

Gần tới mười hai giờ, trời tối đen như mực.

Công viên thực sự không hề xa, đi qua đường cái là đến. Chỉ có điều khuôn viên hồ ước nguyện đã bị đóng lại không mở cửa cho người ngoài, còn mỗi cách trộm trèo qua hàng rào để vào mà thôi.

Xung quanh chỉ toàn tiếng ve kêu.

Mười mấy người như ăn trộm, Tạ Du cảm thấy thật mất mặt, bèn lấy khẩu trang ra đeo lên.

“Tối mịt thế này, ai thấy rõ mặt em chứ,” Hạ Triều cười lấy tay ngoắc ngoắc dây khẩu trang đang đeo trên tai cậu, “Bạn nhỏ à, em để ý mặt mũi quá đấy.”

Nói là hồ ước nguyện, thực ra chỉ là ao nước nhỏ, đáy ao phủ một lớp tiền xu thật dày.

Lưu Tồn Hạo vô cùng thành kính, thiếu điều quỳ xuống: “Cầu mong tất cả chúng ta có thể đạt được điểm thi đại học thật cao.”

La Văn Cường: “Hy vọng rằng Chuột con có thể đạt được ước nguyện của mình.”

Vạn Đạt: “Cộng một.”

Tay Tạ Du sờ phải một hòn đá nhỏ, cậu nhặt lên ném vào trong hồ, tạo thành từng vòng bọt nước loang dần, không nhịn được cười: “Cộng một?”

Hạ Triều để ý La Văn Cường vẫn luôn một mực xách theo cái túi trong tay, huých cậu ta một cái: “Ông cầm gì đấy.”

“Pháo hoa nhỏ mua trong hội chùa đó,” La Văn Cường quyết tâm thỏa nguyện tâm hồn thiếu nữ tới cùng: “Như thế này mới có không khí chứ…”

Đám còn lại nghe vậy lập tức nhao lên như ong vỡ tổ: “Pháo hoa á?”

Tạ Du lùi về sau mấy bước, ngồi trên bậc thang cách đó không xa nhìn mấy đứa kia nghiên cứu xem làm thế nào để đốt pháo.

Hạ Triều đi qua, hai người ngồi sóng vai nhau.

Một lúc sau, Tạ Du nghe thấy Hạ Triều gọi mình: “Tạ Du.”

Hạ Triều thò tay vào túi áo mò mẫm, cuối cùng móc ra thứ gì đó đưa cho cậu.

Là một lá thư.

Mượn ánh đèn đường yếu ớt, Tạ Du có thể lờ mờ trông thấy mấy chữ lớn đề trên đó: Gửi bạn nhỏ nhà chúng ta.

Tạ Du vuốt ve mép phong thư, ngẩn người.

Bên trong chẳng hề viết dài dòng, chỉ có hai câu ngắn gọn.

—— Cùng đi nhé. Tới những nơi xa hơn.

“Sau khi đốt pháo mọi người phải tranh thủ thời gian chuồn lẹ đấy.”

“Tôi đếm ba hai một, đốt!”

“Chờ một lát, sao tôi thấy hình dáng mớ pháo hoa này cứ sai sai thế nào ấy nhỉ…”

Ngay sau đó là một tiếng ‘ĐÙNG’ thật lớn.

Tạ Du bị tiếng pháo nổ rung chuyển trời đất này chấn động đau hết cả màng nhĩ: “…”

“Đậu má thứ gì thế này!”

Lưu Tồn Hạo là người chạy sau cùng, bị tụt lại, cảm giác cái mông mình bị một luồng sóng xung kích khủng bố ập đến: “Văn Cường, ông giải thích đi chứ, đây mà là pháo hoa à? Ông đùa tôi đúng không, này rõ ràng là pháo nổ cỡ đại!”

Tiếng nổ long trời lở đất, khiến toàn bộ công viên cũng như rung chuyển theo.

Cả đám chưa kịp lo liệu xong ‘hậu sự’, nhóm bảo vệ của công viên nghe thấy tiếng động lập tức chạy đến, ánh đèn pin sáng rực từ xa lia thẳng về phía hồ ước nguyện: “—— Ai đang ở đó, làm gì đấy, đứng lại đừng có chạy!”

Xung quanh ầm ĩ nhốn nháo, cả lớp 3 liều mạng chạy về phía trước, lúc chạy trốn vẫn không quên trào dâng cảm giác áy náy từ tận đáy lòng: “Thật xin lỗi!”

Những gì còn sót lại trong đầu Tạ Du hiện giờ chỉ còn đúng một câu ‘Tới những nơi xa hơn’ kia đang không ngừng lặp lại.

Cậu chẳng kịp phản ứng, cổ tay bỗng bị ai đó nắm chặt, sau đó cậu nghe thấy Hạ Triều gọi mình: “Lão Tạ, chạy đi —— “

Mấy bậc cầu thang không cao, cả hai dứt khoát nhảy luôn xuống.

Chỉ trong chớp mắt bước chân bỗng trở nên nhẹ bẫng.

Đón cơn gió ùa vào mặt, trời sao lấp lánh, cùng con đường trước mắt như kéo dài đến vô tận, tới nơi ánh sáng thật xa phía chân trời.

.

.

.

[HẾT]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.