Trái tim đang đập loạn nhịp vì hoảng sợ của Lạc Chỉ từ từ bình ổn lại, nhưng hơi lạnh của buổi đêm vẫn khiến cô rét run. Ánh đèn đường màu cam nghiêng nghiêng đổ xuống góc đường, phản chiếu lại cái bóng của Lạc Chỉ, rất dài rất dài, trải qua con đường nhỏ, nhẹ nhàng phủ lên thân mình Thịnh Hoài Nam.
Họ lại đối diện nhau trong bầu không khí khó xử như thế, giống hệt ngày mưa hôm đó.
Trong quá khứ, ánh mắt tràn ngập vẻ không cam lòng và oán hận của Diệp Triển Nhan khiến Lạc Chỉ không sao hiểu được.
Mà hiện giờ, trong đôi mắt của Thịnh Hoài Nam chỉ toàn nỗi thương xót dịu dàng, trộn lẫn với buồn đau.
Lạc Chỉ rất muốn cạhy đến bịt đôi mắt kia lại, cô không muốn anh nhìn mình bằng ánh mắt thương hại đó. Từ nhỏ cô đã sợ nhất là bị người khác thương hại, huống hồ người đó lại là anh.
“Tại sao?” Cô hỏi.
“Mình với ấy đàn anh bên hội học sinh cùng đi ăn. Lúc về thì đã khuya, vô tình trông thấy cậu, sợ con gái đí về một mình không an toàn nên đi theo cậu cho yên tâm.”
Mình không hỏi chuyện này. Cô lắc đầu, nhưng không muốn hỏi thêm nữa. Nhìn nét mặt của Thịnh Hoài Nam, cho dù cô ra hiệu rõ hơn, câu trả lời chắc chắn cũng chỉ là “Tại sao cái gì?”
“Vậy cảm ơn cậu.” Lạc Chỉ vừa lạnh vùa mệt mỏi. Đầu đã nóng lên rồi, cô không muốn lằng nhằng thêm nữa.
“Hỏi cậu một chuyện có được không?” Thịnh Hoài Nam lên tiếng, giọng giống như không cho người khác từ chối.
“Nói đi.”
“Cậu thích mình à?”
Lạc Chỉ ngẩng đầu, sững sờ nhìn người đối diện.
“Cậu đừng nói dối thì hơn.”
“Có ý gì?”
“Không có ý gì hết. Hẳn là cậu vẫn có những lời cần nói thật với mình, đúng không?”
Lạc Chỉ không biết sự run rẩy trong cơ thể cô hiện giờ là do gió lạnh hay là vì tức giận. Nhưng cô cũng chẳng lo lắng. Đúng là cô đã nói dối rất nhiều, chỉ không biết sao anh lại phát hiện ra.
“Rốt cuộc là cậu muốn nói gì?”
“Thực ra chúng ta không cần vòng vo nữa. Nếu cậu không thích mình, không ấp ủ hy vọng hay tình cảm nào với mình, thế thì cậu không nên tỏ vẻ đề phòng với thái độ của mình như thế. Cứ nói thẳng ra là được.”
Lạc Chỉ đứng thẳng người hơn, “Vậy nghĩa là cậu không cần nghe mình nói, tự cậu đã suy ra tất cả, cho dù chưa chắc đáp án đã đúng ý cậu?”
“Cậu…”
“Đúng.” Lạc Chỉ hít sâu một hơi, “Đúng là mình thích cậu.”
Rốt cuộc cô cũng tỏ tình rồi. Một câu “Mình thích cậu” này đã vướng bận trong lòng cô rất nhiều năm,vậy mà bây giờ, trong một đêm đầu đông gió lạnh ở Bắc Kinh, cô lại bị đối phương dùng ánh mắt lạnh lùng ép phải nói ra như thế.Lúc những lời này được nói ra, trong đôi mắt Thịnh Hoài Nam hiện lên sự nuối tiếc và nỗi thất vọng nặng nề.
“Cậu phải đoán được chứ.” Lạc Chỉ cười nhạt, “Mình mà không thích ccaju thì lúc cậu nắm tay mình, mình đã tát cho cậu một cái rồi. Nhưng mình có làm thế đâu.”
Yên lặng một lúc lâu, Thịnh Hoài Nam nhìn cô với ánh mắt phức tạp, hỏi: “Cậu… muốn làm bạn gái mình à?”
Lạc Chỉ không thể hiện bất cứ biểu cảm nào mà Thịnh Hoài Nam đã tưởng tượng. Không ngạc nhiên, không giận dữ, không hoang mang, thậm chí không mừng rỡ.
Cô chỉ hơi nhíu màu, nỗi buồn thương dâng đầy trong đôi mắt.
Chuyện quái gì thế này? Anh bỡn cợt cô. Anh đang bỡn cợt cô đấy sao?
Cô gắng gượng ngẩng lên, cười thật ngọt ngào.
“Cậu có muốn cưới mình không?” Cô hỏi.
Thịnh Hoài Nam không kịp phản ứng, “Sao mình lại muốn…”
Anh đang nói dở thì ngừng, lấy lại bình tĩnh hỏi tiếp, “Sao lại hỏi chuyện này?”
“Muốn hay không?”
“Tương lai còn xa lắm, không chắc chắn được điều gì.” Anh không nhìn cô.
“Mình hỏi cậu có ‘muốn’ cưới mình hay không chứ không hỏi có chắc là cậu sẽ cưới được mình hay không. Tương lai còn xa lắm, không chắc chắn được điều gì, quan trong là… cậu có mog muốn đó không? Có phải ý của cậu là, nếu mình thích cậu, vậy chúng ta thử hẹn hò trước, sau đó sẽ cân nhắc xem có nên ký hợp đồng chính thức không?”
Vẻ cười cợt của cô khiến Thịnh Hoài Nam nổi giận. Anh lạnh lùng lên tiếng, “Được, mình không muốn cưới cậu. Rồi sao nữa?”
Lạc Chỉ vẫn cười. Kể từ khi Thịnh Hoài Nam quen cô đến nay, đó là lần đầu tiên Lạc Chỉ mặc sức cười như vậy.
“Thịnh Hoài Nam, cậu biết không, chủ tịch Mao Trạch Đông đã nói, tất cả những kẻ không coi hôn nhân là mục đích của việc yêu đương đều là kẻ lưu manh.”
Đồ lưu manh.
Cô nói xong lập tức quay người bỏ đi.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Bách Lệ hoảng hốt ngồi dậy. Ánh đèn phơn phớt trên hành lang chiếu vào khuôn mặt của Lạc Chỉ. Khuôn mặt đầy vệt nước mắt của cô đúng lúc đối diện với gương mặt cũng đầy vệt nước mắt của Bách Lệ.
Bách Lệ bất ngờ đến há hốc miệng. Lạc Chỉ rất ít khi về muốn, lại càng ít khi khóc. Nhưng cô cũng không nói gì thêm, chỉ nằm xuống, vừa tiếp tục khóc vừa cố gắng đi vào giấc ngủ. Những tiếng đônh xung quanh dần dần trở nên mơ hồ.
Lạc Chỉ ốm nặng một trận.
Ký ức luôn trở nên sống động vào những đêm khuya vắng lặng. Đêm đó cô bị cảm lạnh, phát sốt, đồng thời lại bắt đầu mất ngủ.
Lạc Chỉ phá vỡ hết thời gian biểu ngủ nghỉ trước kia của mình. Nửa đêm không ngủ được là dậy học bài, đóc sách, nghe nhạc, ban ngày vẫn đi học bình thường.
Bách Lệ khuyên cô đừng học bán mạng như vậy, cô chỉ cười nói, “Ban ngày mình ngủ rồi mà. Cậu đã gặp ai liên tục không ngủ mà vẫn sống được chưa? Mình có ngủ thật đấy.”
“Nhưng ban ngày cậu vẫn đi học mà, ngủ lúc nào được chứ?”
“Có thời gian rảnh là mình ngủ thôi. Mệt thì ngủ, không mệt thì thức.”
“Lạc Chỉ… Cậu có chuyện gì không vui à?”
“Ừ, mình rất không vui.”
Cô dứt khoát trả lời, vẻ lạnh lùng trên gương mặt lại khiến Bách Lệ không dám hỏi gì thêm nữa.
Chưa chống đỡ được mấy ngày đã ốm rồi. Lạc Chỉ mơ màng nằm trên giường, cả người rã rời, cổ họng khô đắng không nói được, cứ lăn qua lăn lại, đến thở thôi cũng thấy khó khăn.
Cô thường mơ về thời Trung học. Lúc tỉnh dậy, gối luôn ướt đẫm nước mắt.
Hoá ra cô đã khóc trong mơ thật, khóc đến mức phơi mãi mà gối cũng không khô.
Quãng thời gian đó vốn có thể được mài giũa thành một câu chuyện xinh đẹp, để đến khi về già, Lạc Chỉ có thể bình tâm mà gom góp và cất giữ trong tim mình hình ảnh xinh đẹp của một cô gái trắng trẻo, tóc đuôi ngựa buộc cao trong nhiều năm về trước. Tình yêu thầm kín của cô có một nửa xuất phát từ cảm giác tự ti, nửa còn lại hoàn toàn là sự kiêu ngạo. Những năm tháng đó, cô gái ấy lặng lẽ đi sau người con trai kia, đi xuyên qua những vệt nắng ban mai đan cài vào nhau trải đầy trên hành lang lớp học… Cô vốn có thể nắm giữ một đoạn ký ức thanh cuân đã được biên tập hoàn hảo như thế.
Dù chuyện của cô ngoài mặt không được tốt đẹp và đơn thuần như vậy, nhưng ít ra cô cũng không làm chính mình phải thất vọng. Dẫu không quá vui vẻ, nhưng khi đã ấp ủ tình yêu thuần khiết tuyệt đối dành cho một người nhu thế, ít nhất cô cũng có thể vuốt ve nó vào những đêm khuya chợt bừng tỉnh, có thể dùng lý trí tưởng tượng và những ký ức vụn vặt tạo ra chút sắc màu rực rỡ, tự sưởi ấm cho mình.
Nhưng giờ đây, tình yêu thầm kín cố chấp mà vô hại đó dường như đang vỡ thành nhiều mảnh vụn, khiến cô không đành lòng nhớ lại ba tháng gặp gỡ vừa qua, vì nhớ đến tim sẽ đau đến không thở nổi. Chẳng có nguyên do, không có kết quả, tình cảm của cô bỗng dưng bị tổn thương thê thảm đến thế.
Tốt thật, cuối cùng cô cũng đã thổ lộ. Cô không phải Lạc Chỉ của thời thiếu nữ, không còn là người con gái đã từng leo sáu tầng học mệt đến hụt hơi chỉ để đứng ở của lớp số ba nữa rồi.
Cô đứng trong làn gió lạnh, đối mặt với ánh mắt thiếu kiên nhẫn của đối phương mà thừa nhận, đúng vậy, đúng là mình thích cậu.
Đó không phải thổ lộ. Đó là bị ép khai báo.
Nửa đêm tỉnh giấc, Lạc Chỉ ho dữ dội, ho đến không thở nỗi, mãi mới có thể đứng dậy đi uống nước, nhưng cổ tay lại mềm nhũn nên làm rơi vỡ cả cốc.
Nước đổ khó hốt, gương vỡ khó lành.
-Hết