Bách Lệ vẫn không nói gì. Lạc Chỉ kéo cô ấy đi về phía trước, ánh nắng ban trưa rất gắt, cô che tay trên trán, chợt nghe điện thoại trong túi có tiếng động. Là tin nhắn của Thịnh Hoài Nam.
“Có phải hôm nay mình đã đóng vai mà cậu từng đóng trong lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Dở hơi. Cô không thèm trả lời.
Lạc Chỉ cất lại điện thoại vào trong túi, nhìn Giang Bách Lệ vẫn đang cúi đầu im lặng, ánh mắt mang theo vẻ nghi ngại. Bỗng dòng suy nghĩ trong đầu cô chuyển động, cuối cùng, Lạc Chỉ lấy từ trong túi ra một túi khăn giấy.
“Cho cậu đấy.”
Bách Lệ nhận lấy, một lát sau thì ngẩng đầu lên.
“Cảm ơn.” Cô ấy nở nụ cười. Mặc dù có hơi gượng gạo, nhưng cũng đã rạng rỡ hơn nhiều.
“Sao cậu biết mình cần lau nước mắt?” Bách Lệ xấu hổ hỏi.
Lạc Chỉ cười, “Ai bảo cậu là lau nước mắt? Lau nước mũi thì sao? Nếu chỉ là nước mắt thì cậu lấy tay áo lau chút là được chứ gì, có gì đâu mà phải ngại?”
Bách Lệ nghe xong liền gào lên, đuổi theo Lạc Chỉ.
Ngồi trong KFC, Lạc Chỉ gọi kem. Bách Lệ nói không đói, nhưng cô vẫn mua cho cô ấy một phần.
“Lúc buồn ăn một chút kem, tỉnh táo lại nhanh lắm.” Lạc Chỉ đưa cho cô bạn.
Một lúc sau đó, Lạc Chỉ cứ ngồi ăn một mình, còn Bách Lệ chỉ ngồi ngẩn người trước cốc kem.
“Lạc Chỉ, cậu có thích ai không?”
Lạc Chỉ đã ăn xong, đang mút ngón tay thì nghe thấy câu hỏi của Bách Lệ. Cô không hề nghĩ ngợi, thẳng thắn nói, “Có.”
Cô và Bách Lệ rất ít khi nói chuyện, nhưng xét cho cùng thì họ khá hợp nhau, đôi bên đều thẳng thắn. Khi đối mặt với Bách Lệ, Lạc Chỉ quả thật rất ít khi nói dối.
“Là người vừa mới đi ăn cùng Qua Bích đó sao?”
Lạc Chỉ hơi ngạc nhiên rồi cũng gật đầu, “Ừ.”
“Cậu thoải mái thật đấy.”
“Mình cứ tưởng nói chuyện này sẽ rất khó, không ngờ khi nói ra lại chẳng phân vân, cũng không bối rối chút nào.” Thực ra vẫn hơi ngượng, cô chỉ cứng miệng vậy thôi.
“Thôi đi!” Bách Lệ lườm cô.
“Nhưng tại sao lại là người đó chứ? Lúc ấy vẫn còn một chàng trai nữa cùng đi với mình mà.”
Bách Lệ ngây ra, chớp mắt nghĩ lại một lúc lâu, rõ ràng là không hề có ý niệm gì về chuyện này.
Trong lòng Lạc Chỉ lặng lẽ kêu oan cho Trương Minh Thụy. Sao ông trời lại bất công thế chứ?
“Với lại, cậu vừa mới cúi gằm mặt lo cho nước mũi của cậu mà? Không ngờ vẫn còn kịp hóng hớt. Phục cậu thật đấy.”
“Cậu bớt gây sự thì sẽ chết hả?”
Lạc Chỉ cười, không trêu cô ấy nữa. “Nói thật, lúc các cậu đi đến, mình ngẩng đầu liếc qua đã trông thấy cậu ấy. Cậu ấy thực sự rất đẹp trai. Chỉ nhìn thế thôi mà mình cũng có thể nhớ đến một câu, quân tử gì gì…”
“Quân tử khiêm tốn, dịu dàng như ngọc.” Lạc Chỉ cúi đầu mỉm cười.
“Đúng rồi đúng rồi. Cậu cũng nghĩ như vậy hả?”
“Mấy câu như thế tràn lan trong ngôn tình mà. Chỉ cần là một chàng trai đẹp, không nghịch ngợm quá mức thì đều có thể được miêu tả như thế.”
“Cậu nói chuyện dễ nghe chút được không? Ngôn tình có thù oán gì với cậu chứ?” Bách Lệ trừng mắt, “Nhưng nói thật, mình chưa từng gặp chàng trai nào ngoài đời thực xứng với những lời miêu tả này.”
“Thế nên?”
“Thế nên trực giác của con gái nói cho mình biết, người cậu thích là cậu ấy.”
“Vì cậu ấy đẹp trai nên chắc chắn là mình thích cậu ấy? Đừng bảo với mình cậu thích Qua Bích là vì anh ta đẹp trai đấy nhé.”
“Đúng là thế mà. Tất nhiên cũng không hoàn toàn là như vậy, nếu không thì cũng quá nông cạn rồi. Nhưng nếu không phải vì đẹp thì cậu thích cậu ấy vì lý do gì?”
Sự điềm đạm và mong đợi trong mắt Bách Lệ khiến Lạc Chỉ không muốn trả lời linh tinh.
“Chuyện của mình dài lắm, với lại cũng chẳng có tình tiết gì. Mình không giải thích được.” Lạc Chỉ lắc đầu.
“Hai người thực sự rất đẹp đôi. Khí chất cũng xứng. Mình nghĩ, có thể cậu ấy cũng thích cậu đấy.”
Lạc Chỉ gượng cười, “Mình thực sự không thích từ “có thể” này.”
Năm lớp 11, trong trường từng có lời đồn về một đôi trai tài gái sắc không quen biết nhau. Trước giờ Lạc Chỉ rất ghét mấy từ ngữ hoa mỹ này, nhưng khi cô ngồi bên cửa sổ ngắm mặt hồ phẳng lặng, biết nhân vật chính trong câu chuyện của họ là Lạc Chỉ của ban khoa học xã hội và Thịnh Hoài Nam của ban khoa học tự nhiên, khóe miệng cô chợt lấp lánh một nụ cười mỉm. Nụ cười ấy từ mặt kính của cửa sổ phản chiếu lại vào đôi mắt cô, hiện ra một chút hy vọng mơ hồ. Nhưng đó cũng là chút hy vọng khiến cô sau này phải nhận đả kích.
Không muốn nói tiếp về vấn đề này, cô hỏi Bách Lệ: “Cãi nhau à?”
“Chút xích mích nhỏ mà thôi. Mình nhắc lại chuyện cũ, anh ấy khó chịu.”
“Cụ thể đi?”
“Thực ra, thời trung học anh ấy cũng không thích mình?”
Cũng? Lạc Chỉ cười buồn. Giang Bách Lệ nói câu này chẳng khác nào đâm vào tim cô một nhát dao.
“Lúc đó mình đã nói rất nhiều chuyện, cảm giác càng nói càng hèn mọn, càng nói càng không ổn. Dù sao anh ấy cũng biết cả. Dù sao anh cũng chẳng thèm bận tâm đến mình đâu. Thế nhưng sau này chúng mình thực sự hẹn hò với nhau. Mình bắt đầu cảm thấy, ở trước mặt anh ấy mình sẽ không thể ngẩng đầu lên được, vì những việc ngày xưa mình từng làm mất mặt vô cùng, sợ anh ấy chê cười, sợ người khác nghĩ hai đứa hẹn hò là vì anh ấy thương hại mình. Cho nên đến bạn học cấp Ba mình cũng không dám gặp, cũng không tham gia họp lớp. Tất nhiên là việc không tham gia họp lớp cũng một phần vì anh ấy nữa. Mình sợ nhìn thấy cô gái mà khi xưa anh ấy thích. Mình thực sự không biết phải làm sao.” “Bách Lệ à…”
“Nhưng ý nghĩ này chỉ xuất hiện khi hai đứa mình cãi nhau thôi. Mặc dù đúng là thỉnh thoảng cũng mơ hồ nghĩ đến, nhưng mình chẳng bao giờ thể hiện ra ngoài. Vốn đã thất bại lắm rồi, mình không muốn đánh mất chút tự tôn cuối cùng đâu. Nhưng dù che giấu kỹ đến đâu, dù giả bộ đến đâu cũng không có ích. Anh ấy vẫn nhớ, anh ấy biết hết cả, trước mặt mình lúc nào anh cũng có ưu thế hơn. Anh ấy biết mình yêu anh thật lòng – đáng sợ nhất là anh ấy biết mình đã yêu thật lòng.”
Trong đôi mắt Bách Lệ lấp lánh ánh nước. Lạc Chỉ trông thấy, vội vàng lấy khăn, nhưng Bách Lệ lại chặn tay cô lại.
“Cho nên biết rõ tình cảm này chẳng có gì tốt đẹp, nhưng mình vẫn không chịu từ bỏ. Vừa nghĩ đến chuyện chia tay là mình khóc. Lần nào mình cũng là người nói lời chia tay, nhưng anh ấy chỉ cần gọi một câu, mình sẽ lập tức quay lại. Sao mà mình hèn mọn thế chứ.”
Bao nhiêu lời an ủi của Lạc Chỉ đều tắc lại nơi cổ họng, nghẹn đến mức khóe mắt cũng cay cay.
Bách Lệ không đủ xinh đẹp, không đủ mạnh mẽ những cũng không đến mức đáng yêu. Nếu không có một bạn cùng phòng hờ hững như Lạc Chỉ, hai người chắc đã cãi nhau đánh nhau từ lâu rồi. Nhưng mỗi khi Lạc Chỉ nhớ tới dáng vẻ của một cô gái cái gì cũng học theo tiểu thuyết, luôn giả vờ như chuyện gì cũng chẳng quan tâm và yêu một chàng trai đến độ quên mất cả bản thân mình, thì cô lại chẳng thể cười nhạo sự ngốc nghếch của Bách Lệ.
“Hồi cấp Ba anh ấy thích bạn thân của mình. Cậu đừng nghĩ anh ấy đào hoa, lăng nhăng. Thực ra anh ấy vẫn thích cô ấy đấy.”
Một câu trần thuật đơn giản nhẹ nhàng, lại khiến người nghe đau lòng khôn xiết.
Trần Mặc Hàm là cô gái xinh đẹp nhất mà Bách Lệ từng gặp trong đời. Là con gái của phó thị trưởng, là thanh mai trúc mã của Qua Bích, hai bên gia đình môn đăng hộ đối. Giang Bách Lệ đọc phải đến cả trăm quyển tiểu thuyết ngôn tình, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng bạn cùng bàn của mình lại chính là kiểu nhân vật như thế.
Nhưng lúc đó cô ấy còn chưa biết rằng, đó chưa phải chuyện khốn nạn nhất, mà khốn nạn nhất là bản thân mình lại trở thành một nhân vật then chốt trong câu chuyện đó. Phải lên sân khấu vô số lần, liên tục thúc đẩy nội dung vở kịch phát triển, nhưng về bản chất thì cô chẳng liên quan gì đến cốt truyện chính.
Hai người đang yêu nhau, vì một lý do không rõ ràng mà phải chia lìa, sau đó nhân vật nữ phụ xấu xa là cô sẽ ở bên nam chính. Nam nữ chính trải qua quãng thời gian dài chia xa và chờ đợi, sau đó giải quyết được hiểu lầm, xóa bỏ khúc mắc lúc trước, nối lại mối duyên xưa.
Giang Bách Lệ không hy vọng gì xa xôi vào tương lai, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy cam chịu.
Hồi lớp Mười, cô với Trần Mặc Hàm là bạn cùng bàn. Giang Bách Lệ đi từ thị trấn nhỏ đến ký túc xá của trường trọng điểm trong thành phố, ngay từ ngày đầu tiên cô đã có chút hoảng hốt vì nhiều sự khác biệt. Bách Lệ luôn tự nói với mình, đây là trường trọng điểm của thành phố, không hề giống với trường trung học nhỏ bé tồi tàn khi trước. Những điều khiến cô cảm thấy thích thú và mới mẻ bao gồm bàn học mới toanh, song cửa sổ làm bằng inox, tiếng chuông hết giờ nghe vui tai hệt như trong phim hoạt hình Nhóc Maruko, nhà vệ sinh sạch sẽ, có bồn rửa tay, máy sấy, chỗ treo giấy vệ sinh, còn có cả gương… Và cả cô bạn cùng bàn thú vị tên Trần Mặc Hàm.
Bách Lệ mở ví, lấy ra một tấm ảnh. Trông thấy Lạc Chỉ bất ngờ đến ngẩn người, cô lại càng thêm hoảng hốt. Trần Mặc Hàm là cô gái xinh đẹp nhất mà cô từng thấy trong suốt hai mươi năm sống trên đời. Cô gái trong ảnh mới học lớp Mười một, nhưng mái tóc vừa dài vừa dày lượn sóng, làn da trắng muốt, gió thổi vạt áo đen và chiếc khăn quàng cổ màu đỏ của cô ấy bay bay. Cô ấy bước đi nhanh trong rừng bạch dương, ngẩng cao đầu, trên môi là nụ cười thoải mái, đẹp không sao tả xiết.
“Cậu xem đi, quả là đáng kinh ngạc nhỉ? Đến cậu mà cũng có vẻ mặt đấy.” Bách Lệ miễn cưỡng cười.
“Điều khiến mình kinh ngạc là cậu lại đi để ảnh của tình địch trong ví suốt bao nhiêu năm. Cậu đúng là có cá tính.”
Bách Lệ trừng mắt nhìn Lạc Chỉ, sau đó thủng thẳng nói, “Cô ấy là nỗi vướng mắc trong lòng mình.”
Lạc Chỉ tỏ vẻ coi thường đối với cách nói sến sẩm của cô bạn, “Nhưng chẳng trách mà cậu bảo cô ấy không có bạn bè.”
“Là sao?”
“Cô ấy không kiêu căng thì cũng không thể có bạn gái thân thiết. Schopenhauer* từng nói, một cô gái thực sự xinh đẹp sẽ không bao giờ có được một người bạn cùng giới chân thành. Mà thực ra mình cũng không rõ câu này có phải do Schopenhauer nói không nữa.”
(*Arthur Schopenhauer là một nhà triết học người Đức, nổi tiếng nhất với tác phẩm “The World as Will and Representation“.)
Thế cho nên, tội gì mà không ngẩng cao đầu, ngạo nghễ bước đi?
Bách Lệ tỏ vẻ kinh ngạc. Lạc Chỉ không hề biết rằng một câu nói của cô đã đâm vào lòng Bách Lệ, chỉ rõ ra sự ghen tị trong lòng tất cả các nữ sinh trung học hồi đó.
-Hết