Chu Nghi Ninh chưa từng có cảm giác như bây giờ, nụ hôn của Quý Đông Dương còn dễ khiến người ta say hơn cả rượu. Như cô đã nghĩ, nụ hôn của Quý Đông Dương hoàn toàn khác biệt so với vẻ ngoài lạnh lùng không gần nữ sắc của anh mà rất nhiệt tình, và nóng bỏng hơn cả tưởng tượng của cô.
Quý Đông Dương cúi đầu ngậm môi cô, nhấp từng cái từng cái, chạm nhẹ, hơi thở phả lên mặt cô, không phải nụ hôn sâu nhưng lại khiến người ta mê đắm.
Tim Chu Nghi Ninh đập mạnh như đang đánh trận, cô mở to mắt nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, cô muốn khắc sâu ánh mắt vào lúc này của anh.
Giọng anh rất trầm: “Nhắm mắt lại.”
Cô không muốn.
Quý Đông Dương ôm eo cô lùi về sau một bước làm lưng cô dán lên tấm cửa kính lạnh lẽo, cơn lạnh làm Chu Nghi Ninh run lên, cô khẽ rên một tiếng.
Ngay sau đó, Quý Đông Dương bỗng nhiên giơ tay trùm lên đôi mắt như ánh sao của cô, tay kia ôm chặt eo nâng cô lên, cô mang giày cao gót, anh hơi cong lưng, chỉ cần cúi đầu là có thể hôn lên môi cô. Anh ngậm chặt môi cô, không hề nhẹ nhàng như lúc nãy nữa mà giống như mong muốn bị kìm nén rất lâu bỗng dưng bộc phát, không chút đắn đo, vô cùng mãnh liệt.
Chu Nghi Ninh thở hổn hển, tại sao anh không cho cô nhìn anh?
Cô nắm lấy cổ tay anh định kéo tay anh ra.
Chẳng ngoan gì cả. Quý Đông Dương đưa bàn tay đang ôm eo lên túm lấy tay cô kéo xuống thắt lưng của mình rồi giữ chặt ở đó, không cho tay cô động đậy.
Quý Đông Dương ngậm môi cô, đẩy hai cánh môi cô ra, Chu Nghi Ninh mở miệng để anh đi vào, lưỡi hai người quấn lấy nhau. Hơi thở của cô trở nên dồn dập, đôi mi dài quét qua lòng bàn tay anh, cô vẫn không chịu nhắm mắt lại. Quý Đông Dương cảm thấy không thể hiểu nổi cô, lúc nào cô cũng mong anh hôn cô, đến khi anh hôn thật thì cô chẳng phối hợp gì cả.
Anh mút mạnh môi cô như để trừng phạt, Chu Nghi Ninh không thở được, cô há miệng ra để thở lại càng khiến nụ hôn trở nên sâu hơn.
Dần dần, đôi lông mi quét nhẹ qua lòng bàn tay anh lần nữa rồi cũng rũ xuống.
Ngoan rồi.
Người cô mềm oặt như nước, chỉ có thể đứng vững nhờ sự nâng đỡ của anh và cánh cửa.
Trong lúc hai người hôn nhau quên cả đất trời, cửa đột nhiên bị đẩy vào một chút, Quý Đông Dương nhìn qua ô cửa kính thấy bên ngoài có một nhân viên phục vụ, anh nhanh chống rút bàn tay đang che mắt cô chống lên cửa, buông cô ra.
Chu Nghi Ninh thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt ngập nước ngẩng đầu nhìn anh, mắt anh rất sâu, tựa như hồ nước không đáy.
Nhân viên phục vụ đứng bên ngoài thấy lạ, lại đẩy mạnh cửa thêm một cái nhưng cửa vẫn không nhúc nhích, mà không hề biết rằng bên trong có hai người đang đè lên cánh cửa.
Bấy giờ Chu Nghi Ninh mới có cảm giác có người đẩy cửa vào, cô ôm eo anh, nói nhỏ: “Anh đừng làm gì hết, để em ra đuổi cậu ta đi, một lát nữa anh hẵng ra.”
Nếu bị người ta phát hiện ảnh đế Quý và một cô gái trốn trong phòng karaoke hôn nhau thì chắc chắn đó là sẽ tiêu đề trên trang nhất. Dương Huân và A Minh sẽ giết cô, Vạn Vi cũng sẽ mắng cô đến chết.
Quý Đông Dương mím chặt môi, bỗng bật cười, cúi đầu: “Ừm.”
Chu Nghi Ninh đi vài bước mới nhận ra chân mình mềm nhũn, hít sâu một hơi, vuốt lại tóc, đẩy một bên cửa, nhìn nhân viên phục vụ đứng bên ngoài, giọng lãnh đạm: “Chuyện gì?”
Câu lạc bộ này là của nhà Chu Thân, nhân viên phục vụ nhận ra đây là Chu Nghi Ninh – bạn của ông chủ, cậu ta hơi sửng sốt rồi hỏi: “Sao cô Chu lại ở trong đó ạ? Phòng này có người đặt rồi, họ sắp đến rồi ạ.”
Chu Nghi Ninh: “Tôi biết rồi, cậu làm việc đi, tôi nghe điện thoại xong sẽ đi ngay.”
Nhân viên phục vụ gật đầu, “Phiền cô nhanh một chút ạ.”
Chu Nghi Ninh gật đầu, thấy nhân viên phục vụ đi xa mới quay đầu nhìn Quý Đông Dương đã ngồi xuống sofa không biết từ lúc nào. Anh bình tĩnh thật đấy, còn chẳng thèm sợ nhân viên phục vụ đột ngột đi vào cơ.
Nhờ ánh đèn, lúc này Chu Nghi Ninh mới chú ý căn phòng này được trang trí rất lộng lẫy và lãng mạn, không biết là ai đặt nữa, sắp mười hai giờ rồi.
“Này, em đi trước nhé.”
Quý Đông Dương nhướn mắt nhìn cô, gật nhẹ đầu: “Ừm.”
Chu Nghi Ninh sờ gương mặt nóng hổi, mấp máy đôi môi tê dại, mở cửa đi ra ngoài.
Một phút sau, Quý Đông Dương đi ra khỏi phòng, hai người lần lượt về lại căn phòng ban đầu. Alice bước tới kéo Chu Nghi Ninh, cau mày: “Cậu đi đâu mà lâu thế, có bánh kem rồi kìa, mau chuẩn bị cắt bánh sinh nhật đi.”
Dưới ánh đèn mờ, không ai nhìn thấy gương mặt ửng đỏ và đôi môi sưng mọng của Chu Nghi Ninh, cô cười: “Thì giờ có mặt rồi nè.”
Mọi người bất giác nhìn Quý Đông Dương ở đằng sau cô nhưng đều ăn ý không nói gì, chuẩn bị cắt bánh kem.
Điện thoại của Chu Nghi Ninh đột ngột vang lên, mọi người trông thấy ba chữ “Thẩm Ngôn Quân” trên màn hình thì hơi sửng sốt, đó là vị hôn phu cũ của nhân vật chính trong bữa tiệc sinh nhật hôm nay.
Quý Đông Dương thấy thế thì nheo mắt, Chu Nghi Ninh nghe máy.
Thẩm Ngôn Quân cười: “Suýt thì đến trễ, em ở phòng nào?”
Chu Nghi Ninh không hiểu mô tê gì cả, hỏi: “Gì cơ? Anh đang ở đây hả?”
Anh ta không trả lời, Chu Nghi Ninh nghe thấy anh ta nói gì đó với nhân viên phục vụ, chưa đầy mười giây sau, cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Ngôn Quân đi vào, vừa cười vừa cúp điện thoại. Chu Nghi Ninh xoay người lại nhìn chằm chằm anh ta, giọng lãnh đạm: “Sao anh lại tới đây?”
Thẩm Ngôn Quân nhìn quanh phòng, hơi nghi hoặc khi nhìn thấy Quý Đông Dương, anh ta thu hồi tầm mắt, nhìn cô: “Sinh nhật em mà, anh có công việc nên nhân tiện ghé thăm em luôn, mấy năm rồi em không tổ chức sinh nhật ở trong nước.”
Chu Nghi Ninh mới về nước năm nay, anh ta không biết sau khi ra nước ngoài hai năm, cô đã không tổ chức sinh nhật nữa.
Nhân viên phục vụ cũng đi vào, hỏi: “Anh Thẩm, phòng đối diện đã chuẩn bị xong rồi.”
Chu Thân chợt hiểu ra: “Thì ra người đặt phòng đối diện là cậu, sao đến trễ thế?”
Thẩm Ngôn Quân cười: “Thời tiết hôm nay khá xấu nên máy bay tới muộn.”
Anh ta quay đầu nói với nhân viên phục vụ, “Sẵn chơi ở bên này rồi thì chuyển đồ bên đó sang đây luôn.”
Chu Nghi Ninh chau mày, nhìn anh ta chằm chằm, chợt có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, cô vừa ngẩng đầu liền chạm vào mắt Quý Đông Dương, cô cười với anh.
Sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Ngôn Quân làm không khí trở nên lúng túng, hầu hết mười mấy người ở đây đều đã từng gặp anh, gần đây anh còn hợp tác làm ăn với Tần Sâm, nhưng chuyện Chu Nghi Ninh bỏ trốn khỏi lễ đính hôn khá tế nhị, quan trọng nhất là có vẻ như Chu Nghi Ninh và Quý Đông Dương có gì đó, hình như Thẩm Ngôn Quân vẫn chưa biết.
Nhân viên phục vụ đẩy xe rượu vào, đều là rượu đắt tiền.
Ai cũng biết Chu Nghi Ninh thích rượu, nhà Chu Thân buôn bán rượu, anh ta thường xuyên cho Chu Nghi Ninh cả tủ rượu.
Nhân viên phục vụ hỏi: “Có cần đem bánh kem qua đây không ạ?”
Thẩm Ngôn Quân: “Không cần, ở đây có rồi.”
Chu Nghi Ninh mím chặt môi, cô biết tình cảm của Thẩm Ngôn Quân dành cho mình, nhưng vì chuyện hồi nhỏ mà cô kháng cự lại tất cả những gì do Chu Lợi Huy sắp đặt, trong đó có Thẩm Ngôn Quân, cô sẽ không bao giờ thích anh, anh cũng hiểu điều đó.
Cô nghĩ hai người đã nói rõ ràng với nhau rồi.
Alice cắm hai mươi ba cây nến lên bánh, vừa cười vừa nhìn Chu Nghi Ninh: “Cục cưng Nghi Ninh, chuẩn bị cầu nguyện nào.”
Cô ấy vỗ tay hát bài chúc mừng sinh nhật, mọi người cũng bắt đầu hát theo, Chu Nghi Ninh nhắm mắt cầu nguyện, ánh nến hắt lên gương mặt mịn màng xinh đẹp của cô, đôi mi khép hờ, mềm mại động lòng người.
Quý Đông Dương nhìn sườn mặt cô, tay từ từ nắm chặt, nghiêng đầu nhìn Thẩm Ngôn Quân.
Thẩm Ngôn Quân cũng đang nhìn anh.
Giữa đàn ông luôn có một sự kết nối gì đó mà chỉ cần nhìn nhau thì sẽ hiểu.
Chu Nghi Ninh mở mắt, thổi nến, Alice hét to: “Còn ba phút nữa là mười hai giờ, mau ăn bánh thôi.”
Chu Nghi Ninh lấy ngón tay quệt kem rồi bôi lên mặt cô ấy, “Nào, mời cậu ăn bánh.”
Alice trừng cô, cầm miếng bánh định bôi lên mặt cô. Chu Nghi Ninh nhanh nhẹn né tránh, trốn đằng sau Quý Đông Dương, Alice không kịp thu tay lại, thế là miếng bánh bị quẹt lên vai Quý Đông Dương. Cô ấy la lên một tiếng, vội nói: “Sorry, sorry…”
Quý Đông Dương lãnh đạm: “Không sao.”
Chu Nghi Ninh thò đầu ra, trợn mắt với Alice, Alice cũng thè lưỡi với cô, cô ấy không cố ý mà.
Mười hai giờ đã điểm.
Nhân viên phục vụ mở hé cửa, đúng lúc nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đếm ngược: “3, 2, 1…”
“Chúc mừng năm mới!”
Chu Nghi Ninh lặng lẽ nhét tay mình vào tay Quý Đông Dương, lúc định rút lại thì bị anh nắm chặt đưa ra phía sau, không để ai nhìn thấy.
Tim cô lại trật nhịp, cười, “Chúc mừng năm mới.”
Chỉ ba giây, tay hai người tách ra.
Cuộc vui chính thức bắt đầu.
Đây là lần đầu tiên Quý Đông Dương thấy cô hoang dại đến thế. Anh chẳng bao ngờ nghĩ mình sẽ hẹn hò với một cô gái như vậy.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tất cả mọi người đều chơi hết mình.
Quý Đông Dương không uống rượu, anh chỉ ngồi ở một góc trên sofa, giữa không gian hào nhoáng, chỉ có anh không chìm vào thế giới ồn ào này.
Chu Nghi Ninh chơi đến mệt rũ cả người, khi nhìn thấy anh vẫn ngồi đó mới cảm thấy yên tâm.
Gần hai giờ sáng, có vài người đã về trước, Chu Nghi Ninh nhìn Quý Đông Dương đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cô hơi say rồi. Thẩm Ngôn Quân thấy mọi người đều say cả rồi thì nói: “Muộn lắm rồi, mọi người giải tán thôi.”
Chu Nghi Ninh lảo đảo đi về phía Quý Đông Dương nhưng bị Thẩm Ngôn Quân kéo lại. Anh ta chăm chú nhìn cô: “Anh đưa em về.”
Quý Đông Dương đứng lên đi qua, lạnh nhạt nhìn cổ tay của Chu Nghi Ninh rồi ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngôn Quân, “Cô ấy say rồi, để tôi dẫn cô ấy về.”
Một người là đưa, một người là dẫn.
Thẩm Ngôn Quân sửng sốt nhìn chằm chằm Chu Nghi Ninh, Chu Nghi Ninh rút tay ra, “Anh ấy là hàng xóm của em.”
Tim Thẩm Ngôn Quân chùng xuống, cau mày nhìn cô.
Chu Nghi Ninh cười vô tư, “Em về đây, anh cũng về khách sạn nghỉ ngơi đi.”
Quý Đông Dương ôm cô, khi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô thì nhíu mày, Chu Nghi Ninh hất tay anh ra, cố gắng giữ bản thân tỉnh táo, “Anh đi xuống trước đi, chúng ta không thể đi cùng nhau được, Alice và Trương Hội sẽ đưa em xuống.”
Quý Đông Dương nhìn Alice, Alice vội nói: “Vâng, bọn em sẽ đưa cậu ấy xuống.”