Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 37: Thiên long tự.



CHƯƠNG 037: THIÊN LONG TỰ.

-Hừm.. Trương Vô Kỵ học xong thần công còn biết chôn bí tịch võ công chôn lại, Đoàn Dự này luyện võ công xong thì chẳng để lại cái gì cả.

Tống Thanh Thư oán thầm, tình cờ lại nghĩ đến Trương Vô Kỵ, tâm tình hắn càng là không tốt.

“Hình như là trong Bắc Minh thần công, họa hình thần tiên tỷ tỷ không mảnhvải che thân, lấy thân làm mẫu từng huyệt vị, thảo nào Đoàn Dự….”

Tống Thanh Thư vừa nghĩ như thế thì hiện lên nụ cười lý giải, đều là nam nhân mà, đổi lại thành mình chắc chắn cũng mang theo giấu đi, không nỡ để cho những người khác nhìn xem.

Nếu Đoàn Dự đã luyện thành Bắc Minh thần công cùng với Lăng Ba vi bộ, không biết Lục Mạch thần kiếm gã đã học chưa?

Tống Thanh Thư không cam lòng ngàn dặm xa xôi đến đây rồi lại trở về tay không, cho nên dự định đi tới Thiên Long tự tìm hiểu xem.
Cửu Âm chân kinh có thể khiến trong việc tu luyện võ công đạt được tốc độ tiến nhanh hơn bình thường, bây giờ trên người Tống Thanh Thư đã có Cửu Âm chân kinh cùng Thần Chiếu kinh, hắn tự nghĩ nội lực có thể cũng đủ sức để triển khai Lục Mạch thần kiếm.

Nước Đại Lý lòng người hướng về phật môn, nên vừa nghe hắn muốn đi tới Thiên Long tự, người qua đường đều nhiệt tình chỉ dẫn, khi Tống Thanh Thư đi tới bên ngoài Thiên Long tự, thì sắc trời đã tối dần.

-Bây giờ võ lâm các môn luôn gìn giữ võ công bí tịch của mình vô cùng, Lục Mạch thần kiếm bất truyền cho đệ tử tục gia, thì đâu thể nào mà đưa cho mình mượn xem.

Tống Thanh Thư suy nghĩ, tuy rằng mình không thể làm một tên đầu trộm đuôi cướp, nhưng không đột nhập vào trong thì không được rồi, nếu mình không trộm lấy đi, chỉ xem qua một lần chắc là có thể, chỉ đọc sách rồi để lại thì đâu có thể tính là kẻ trộm?
Quan sát chung quanh các bức tường của Thiên Long tự, tìm một vắng lặng chỗ, hắn nhẹ nhàng nhún lên một cái, Tống Thanh Thư như chiếc lá không một tiếng động rơi vào bên trong, một đường ẩn giấu thăm dò tìm kiếm, các nơi như Dao đài, Vô thiên cảnh, Tam nguyên cung, Đâu Suất đại sĩ viện, Vũ Hoa viện, Bàn Nhược đài, đi qua mấy gian nhà bằng gỗ tùng, cùng một đường đi tới một tòa nhà vàng son lộng lẫy, Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, có lẽ đây chính là Khô Vinh đại sư diện bích.

Cẩn thận nhảy lên nóc nhà, nhẹ nhàng gỡ lấy một miếng mái ngói, lông mày Tống Thanh Thư cau lại.

Bên dưới trong phòng sáu tăng nhân phân ra ngồi ở bốn phía trên tấm bồ đoàn, thần thái an tường, hơi thở chậm dài, vừa nhìn đúng là những cao tăng chi sĩ.

-Lần này không dễ rồi…

Tống Thanh Thư không tự chủ thở ra một hơi dài.
-Sáu vị cao tăng của Thiên long tự đều tập trung ở nơi này, Cưu Ma Trí võ công như thế mà còn không có cách nào lấy được, đối với mình thì càng là vô vọng.

-Thí chủ nếu đã đại giá quang lâm, hà tất sao không hiện thân ra gặp?

Vị cao tăng mặt hướng trong vách tường vừa dứt lời, ngón tay cái giương lên, một luồng kiếm khí cực nóng bắn nhanh tới, Tống Thanh Thư kinh hãi biến sắc, vận công về dưới chân, đạp phá nóc nhà tung ra, cả người mấy xoay tròn mấy vòng, nhẹ nhàng rơi xuống bên trong phòng.

-Vãn bối đêm khuya đến thăm quý tự, có nhiều có chỗ đắc tội, mong rằng các vị cao tăng bao dung.

Tống Thanh Thư chân vừa chạm đất, ung dung thi lễ một cái.

Trong phòng các vị cao tăng đã mở hai mắt ra, trận địa chuẩn bị sẵn sàng đón lấy quân địch nhìn hắn, Khô Vinh đại sư mặt vẫn cứ diện bích, cười lạnh một tiếng:
-Thí chủ trong lời nói tuy rằng nghe qua thì cung kính, nhưng hành tung không tránh khỏi lén lút, không biết thí chủ đêm khuya tới đây có việc gì?

Tống Thanh Thư hơi chần chờ, xem ra lặng lẽ đến đây đọc len kinh phổ là đã không thành, không thể làm gì khác hơn là noi theo gương của Cưu Ma Trí, mở miệng bịa chuyện nói:

-Vãn bối tuy rằng thô lậu, nhưng cũng nghe giang hồ đồn đại Lục Mạch thần kiếm của quý tự chính là kiếm pháp đệ nhất thiên hạ. Có điều lúc trước tại hạ tngẫu nhiên tại núi Hoa Sơn nhìn thấy tiền bối Phong Thanh Dương sử dụng Độc Cô cửu kiếm, thật đúng là đoạt thiên chi địa, không thể nào tưởng tượng được còn có võ công kiếm pháp nào mà so với Độc Cô Cửu Kiếm lợi hại hơn, do đó hôm nay đến quý tự, là muốn tận mắt xem qua kiếm phổ Lục Mạch thần kiếm, cùng trong ký ức với những chiêu thức của Độc Cô cửu kiếm so sánh đối chiếu, nhìn xem tột cùng kiếm pháp nào mới đúng là đệ nhất thiên hạ.
Trong phòng cao tăng nghe hắn giải thích, cũng xầm xì nghị luận, Hoa Sơn kiếm thánh Phong Thanh Dương, danh chấn giang hồ, được xưng là thiên hạ đệ nhất kiếm, kiếm pháp Độc Cô Cửu Kiếm các vị cao tăng đã say mê từ lâu, hôm nay lại nghe Tống Thanh Thư nhấc lên, cũng có không ít người nổi lên chút ít tâm tư.

Khô Vinh vẫn không nhúc nhích, giọng nói khàn khàn lành lạnh:

-Thí chủ muốn tìm hiểu kiến thức của Lục Mạch thần kiếm, thế thì tại sao cần xem kiếm phổ? Bần tăng tuy rằng võ công thấp kém, nhưng cũng có học được vài thành của Lục Mạch Thần Kiếm, mong rằng thì chủ chỉ giáo.

Xem ra tình hình các vị cao tăng trấn giữ nghiêm ngặt như thế này thì Cưu Ma Trí đã tới Thiên Long tự, Tống Thanh Thư trong lòng thở dài, chỉ thấy các vị cao tăng âm thầm đã đứng lên theo từng phương vị, vây quanh mình ở giữa, hắn cười khổ nói:
-Xem ra thì Đại luân minh vương đã bái phỏng quý tự, quả nhiên là lời đồn đại về kiếm phổ Lục Mạch Thần Kiếm quả nhiên là không giả. Vãn bối chuyến này đến quý tự tuy làm phiền nhiễu, nhưng cũng không có ý xấu, các vị cao tăng lòng dạ từ bi, mong rằng tạo thuận lợi để vãn bối rời đi.

Giữa đương trường mọi người nhìn nhau, trong lòng kinh nghi bất định, chuyện bí ẩn về Đại luân minh vương làm sao biết được? Trước là phải bảo đảm sự an nguy cho Đoàn Dự, Bảo Định đế lo lắng nói:

-Chuyện bí ẩn như vậy mà thí chủ cũng biết được, như vậy rõ ràng không tránh khỏi có can hệ với Cưu Ma Trí, kính xin thí chủ hãy lưu lại.

Nói xong ngón áp út chỉ tới, Quan Trùng Kiếm lập tức bắn tới.

Tống Thanh Thư lúc này cũng muốn tự đánh mình một cái tát, cáo từ thì cứ cáo đi, còn bày đặt tinh tướng cảm thán một hồi, lần này là tự mình bị bị sét đánh..
Trong lòng tuy rằng ảo não, nhưng thân hình thì không chậm, lắc người một cái liền tránh thoát chiêu kiếm khí của Bảo Định đế, trong phòng chúng tăng thấy Bảo Định đế động thủ, tất cả đều cùng ra tay, lúc này trong phòng kiếm khí ngang dọc, tiếng xé gió còn như sấm rền.

Tống Thanh Thư bị kiếm khí bức ép vô cùng chật vật, Lục Mạch thần kiếm tuy rằng vô hình vô tướng, có điều may cho hắn là có thể nhìn từ những ngón tay của các vị cao tăng sử dụng kiếm khí cũng ít nhiều đoán ra được..

Tống Thanh Thư chú ý tới lúc mỗi người sử dụng kiếm khi ngón tay đưa ra có góc độ đại thể có thể sẽ biết từ vị trí nào bắn tới Lục Mạch thần kiếm, bởi vậy tuy rằng trên đất lăn lộn tránh né vô cùng khó khăn, nhưng cũng coi như là hữu kinh vô hiểm….

-Hảo thân pháp!

Vẫn chưa ra tay xuất chiêu Khô Vinh đại sư tán thưởng, bất chợt hai tay ngón tay cái cùng lúc giương lên, Thiểu Thương kiếm pháp lập tức xuất ra.
Khô Vinh đại sư tu vi quả nhiên so với ngũ tăng còn lại cao một bậc, ngũ tăng tuy rằng đánh ra kiếm khí ngang dọc, nhưng Tống Thanh Thư sử dụng Cửu Âm chân kinh Xà hình phiên ly thân pháp thoát được, không có chiêu kiếm khí nào thương tổn đến Tống Thanh Thư mảy may.

Khô Vinh tuy rằng vẫn diện bích không quay đầu lại, nhưng hai luồng kiếm khí này đánh trúng vào nơi sơ hở của Tống Thanh Thư, bởi vì đang né tránh kiếm khí của ngũ tăng, Tống Thanh Thư bị hai luồng kiếm khí của Khô Vinh phong tỏa, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là mạo hiểm mà phi thân bay lên cao.

Khô Vinh khẽ mỉm cười, đã có dự liệu trước, hai luồng kiếm khi, phóng ra ngay lúc Tống Thanh Thư đang lơ lững ở giữa không trung, đã mất điểm tựa, nếu trúng kiếm khí tất nhiên là sẽ bị trọng thương.

Tống Thanh Thư biểu hiện rất bình tĩnh, hoảng mà không loạn, mũi chân chân trái dẫm lên mu bàn chân phải, thân hình vọt lên thêm hơn trượng, vừa vặn thoát được hai luồng kiếm khí của Khô Vinh. Hắn biết rõ ở bên dưới mọi người vẫn tiếp tục xuất chiêu, cứ tránh né như thế này, thì chính mình trúng kiếm khí là chuyện sớm hay muộn mà thôi, vì thế vội vã triển khai phản kích.
Tay trái vạch ra một nửa vòng tròn, tay phải một chưởng đẩy ra, chính là chiêu “Kháng long hữu hối” của Hàng long thập bát chưởng, đại sự Khô Vinh cảm nhận được một luồng sóng khí hùng hồn mãnh liệt tạt đến, ông mới vừa phóng ra kiếm khí, nội lực vẫn còn chưa có kịp điều tức đầy đủ, nên cũng không dám đón đỡ, liền vội vàng đứng lên vọt qua một bên, chỉ thấy cái bồ đoàn bị chưởng phong đánh trúng tan nát tứ tán, ông kinh hãi đến biến sắc:

-Hàng Long Thập Bát Chưởng?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.