Cuồng Nhiệt Theo Đuổi

Chương 16: Cặn bã của xã hội



Đường Tiểu Nhu buồn cười trước suy nghĩ này của Nam Cung Cảnh, nhưng cô rất kiên nhẫn trả lời hắn:

“Ừm. Ngủ ngon.”

Cô không rõ có ẩn ý gì đằng sau câu nói kia, chỉ thấy Nam Cung Cảnh quả thật vẫn còn trẻ người non dạ, không phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn trai của cô.

Đường Tiểu Nhu tắt điện thoại đặt sang bên cạnh, chuẩn bị đi ngủ để sáng mai dậy sớm. Cô vừa là sinh viên vừa theo đuổi tốc độ, làm việc cùng đoàn đua chuyên nghiệp, bình thường không có nhiều thời gian lắm. Trước và sau cuộc đua toàn quốc cô đều bận đến nỗi chân không chạm đất.

Thời tiết về đêm se lạnh khiến da thịt Đường Tiểu Nhu hơi ửng hồng, cô không bật lò sưởi mà trèo lên giường trùm chăn dày lên người, cảm giác mềm mềm ấm áp thật dễ chịu, vừa nằm một lát đã chìm vào giấc ngủ.

Đúng năm giờ sáng, đồng hồ báo thức mini ở góc bàn reo lên ầm ĩ. Đường Tiểu Nhu đưa một cánh tay ra khỏi chăn, tắt đi, sau đó tiếp tục nằm thêm năm phút rồi mới cố gắng bò ra khỏi giường, vươn vai vài lần để tỉnh táo hơn.

Nhiệm vụ của Đường Tiểu Nhu là nấu bữa sáng cho bố mẹ, sau đó chuẩn bị bài vở rồi đến trường. Chỉ còn thêm một thời gian nữa thôi cô sẽ tốt nghiệp đại học, đến lúc đó muốn làm gì cũng được. Mẹ biết cô không yêu thích việc làm văn phòng nên ít khi đặt nặng kỳ vọng lên vai cô, bố thì luôn ủng hộ chuyện cô trở thành tay đua.

Đường Tiểu Nhu làm bữa sáng đơn giản nhưng cũng mất gần bốn mươi phút, cô ăn trước rồi ôm cặp rời khỏi nhà. Vừa bước chân ra ngoài, cô lập tức khựng lại.

Trước cổng, một người đàn ông mặc áo măng tô dài chấm gối đang đứng tựa vào tường chờ đợi, khi nhìn thấy cô, anh ta có vẻ áy náy tiến tới.

“Anh vẫn còn mặt mũi mà đến tìm tôi à?” Đường Tiểu Nhu lạnh nhạt quay đầu, định đi lướt qua người nọ.

Châu Kha vội vàng đuổi theo bước chân của cô, vươn tay ra định túm lấy cô và nói:

“Em nghe anh giải thích được không?”

Đường Tiểu Nhu nhanh tay lẹ mắt nghiêng người tránh được, sau đó dừng chân, ghét bỏ đáp:

“Xin lỗi, không cần thiết.”

“Em tình nguyện nghe theo một thằng nhóc mới quen biết mà không tin tưởng anh à? Chúng ta đã quen biết lâu như vậy rồi…”

“Thì sao?” Đường Tiểu Nhu cắt ngang. “Anh cảm thấy giữa một người thay tôi trừng trị những kẻ có ý nghĩ dơ bẩn và một người vui vẻ cùng chúng nói xấu về tôi, tôi nên tin ai?”

Trên mặt Châu Kha thoáng qua một chút dữ tợn, anh ta tức giận nhưng không biết nên đáp thế nào. Từ nửa đêm hôm qua anh ta đã tỉnh lại trong bệnh viện và nghe được người bên cạnh nói về vụ việc, quản lý của Loyal thả Nam Cung Cảnh mà không đưa ra bất kỳ hình phạt nào, hơn nữa Đường Tiểu Nhu còn đi cùng hắn!

Nhìn thấy Châu Kha khó chịu nhăn mày, Đường Tiểu Nhu bật cười:

“Tôi đoán anh không biết là những gì anh và bạn anh nói đã bị thu âm lại đúng không?”

“Cái gì?” Châu Kha hơi giật mình. “Thu âm?”

Anh ta không biết thật sao? Đường Tiểu Nhu hừ một tiếng, nhớ đến chuyện đêm qua là bực bội. Dám bàn luận về cơ thể cô và nói mấy câu ghê tởm kia, cô chưa khiến anh ta bẽ mặt trước toàn bộ người ở bữa tiệc đã rất nể tình rồi.

Châu Kha ấp úng một lát mới nói:

“Cho dù là vậy thì sao? Anh không hề nói gì bậy về em cả!”

Đường Tiểu Nhu cứng rắn không tha cho Châu Kha, quyết định tuyệt giao với anh ta:

“Không cần phải biện minh, sau này đừng đến tìm tôi nữa, tôi không muốn thấy anh.”

Coi như cô đã nhìn nhầm người, phải xui xẻo lắm mới đụng trúng Châu Kha. Đường Tiểu Nhu là người quyết đoán, có tiêu chuẩn chọn bạn riêng, nếu đối phương không tôn trọng cô thì không nhất thiết phải giả vờ giả vịt làm gì, cắt đứt liên lạc là xong.

Tầm sáu giờ sáng mà Châu Kha đã đứng trước cổng nhà cô chờ đợi, quả thật cũng rất có tâm ý, nhưng sau vụ việc hôm qua, cô không hề cảm động chút nào mà còn thấy phản cảm.

Châu Kha đứng đực ra ở đó, hai tay siết chặt lại thành nắm đấm rồi lớn tiếng chất vấn:

“Từ trước đến giờ anh đối xử với em không đủ tốt à? Chỉ vì mấy câu nói đùa với bạn bè mà em trơ mắt nhìn anh bị người ta đánh nhập viện? Còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh?”

Giọng anh ta đột nhiên tăng lên cả quãng rưỡi làm Đường Tiểu Nhu hơi giật mình:

“Anh nói nhỏ tiếng một chút thì chết à?”

Cô hít sâu một hơi, sương sớm có chút lạnh làm mũi cô khó chịu, cô đưa tay sờ mũi rồi nói:

“Vậy để tôi cho anh biết điều này. Nếu anh nghĩ bạn bè với nhau có thể tùy tiện bàn về việc lên giường với một người con gái, bình phẩm thân hình của cô ấy, còn có ý định dùng tới thuốc để thỏa mãn dục vọng của bản thân, thì anh không xứng làm đàn ông.”

Mà là cặn bã của xã hội.

Đường Tiểu Nhu phải kiềm chế lắm mới không thốt lên mấy chữ kia, vì nể tình trước đây Châu Kha từng giúp cô vài việc, nể tình anh ta từng dẫn dắt cô trên đường đua Cô muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho kẻ này!

Câu nói của cô thật sự khiến Châu Kha mất mặt, may mắn là xung quanh chỉ có hai người bọn họ, không còn người nào khác. Anh ta chơi với cô lâu nên biết được thói quen dậy sớm và đi học sớm của cô, cố tình chờ ở đây tạo sự bất ngờ, tìm chút thương cảm, kết quả… Cô mắng anh ta không xứng làm đàn ông!

Sắc mặt Châu Kha lúc đỏ lúc trắng, Đường Tiểu Nhu nhìn lướt qua rồi vẫy tay, sau đó đi thẳng. Cô rút điện thoại ra, tìm số điện thoại của anh ta và kéo vào danh sách chặn.

Châu Kha nghĩ cũng hay thật, những lời nói đó mà là đùa giỡn giữa bạn bè với nhau ư? Còn muốn cô nằm dưới thân của họ? Đến lúc đó cô chắc chắn sẽ rút dao ra cắt cái thứ trời sinh dư thừa giữa hai chân họ đi! Mấy người bạn của Châu Kha xem thường con gái quá mức!

 

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.