Mật Ngọt Trong Tim Anh

Chương 16: ?



Editor: Mứt Chanh

Chu Bội thấy Giang Triệt đứng dậy thì gật đầu: “Vậy được, Giang Triệt lát nữa em giúp đỡ……”

Lời nói bị mắc lại đây, quay đầu nhìn cái tên trên bảng đen rồi tiếp tục nói: “Lâm Tri Hàn em cũng dọn bàn ghế lại đây.”

Nói xong, tiếng chuông vừa lúc vang lên, đây là tiết học cuối cùng của buổi chiều, sau đó nữa là tiết tự học buổi tối.

Chu Bội nói một tiếng tan học, cũng nhấn mạnh rằng chưa làm xong bài thì tranh thủ thời gian ăn cơm làm, tiết tự học buổi tối lát nữa sẽ giảng.

Các bạn học ngoan ngoãn đáp vâng ạ, chờ giáo viên chủ nhiệm vừa ra khỏi lớp học thì la lối om sòm kết bạn đi ra ngoài kiếm đồ ăn.

Giang Triệt đi đến chỗ Tri Hàn trên bục giảng, Ngu Vãn cũng đi theo qua đó hỏi: “Buổi tối cả hai muốn ăn gì, em mang về cho hai người.”

Từ phòng học đến chỗ phòng tổng hợp, một đi một về mất chưa đến 20 phút nên chẳng có thời gian đến căn tin mua bữa tối.

“Cơm bò sốt tiêu.” Giang Triệt nói.

Ngu Vãn lại nhìn về phía Lâm Tri Hàn: “Cậu ăn cái gì nè?”

Giữa trưa Lâm Tri Hàn có đến căn tin, cô ta nhớ rõ món rẻ nhất bên trong là cơm chiên trứng, bữa trưa cô ta đã ăn cái này.

“Cơm chiên trứng, bây giờ tôi còn chưa có phiếu cơm, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền cho cậu.” Cô ta nói, “Cảm ơn.”

Ngu Vãn ngày thường mặc kệ mang cái gì cho Giang Triệt hay Đồng Giai Nghê cũng chưa bao giờ tính toán về tiền bạc, nghe vậy cười xua tay: “Không cần chuyển đâu.”

Cô nói xong thì cùng nhau đến căn tin với Đồng Giai Nghê.

Lúc xuống lầu, Đồng Giai Nghê kéo tay Ngu Vãn hỏi một cách tò mò: “Vãn Vãn, bạn nữ này là cháu gái bạn thân trước đó của bà nội cậu sao?”

“Đúng vậy.” Ngu Vãn gật đầu.

Việc này tối hôm qua cô đã nói với Giang Triệt và Đồng Giai Nghê, hai người đều biết trong nhà cô bây giờ có một cô gái đang ở nhờ, cũng biết cô gái kia chuyển tới Minh Đức.

Nhưng cũng là bây giờ mới kết nối người kia và Lâm Tri Hàn.

“Phải rồi.” Ngu Vãn nhớ tới gì đó nên dặn dò: “Sáng nay mẹ nói với tớ rằng ở trước mặt bạn học thì nói cậu ấy là chị họ ở xa của tớ, Giai Nghê cậu cũng đừng để lộ ra nha.”

Đây là kết quả sau khi Ôn Như suy xét, nói họ hàng cũng dễ nghe hơn là ở nhờ.

Đồng Giai Nghê cười bảo đảm: “Yên tâm đi, chị không phải người miệng rộng đâu cưng.”

Bên kia, Giang Triệt cũng đến chỗ phòng tổng hợp với Lâm Tri Hàn.

Giáo viên trực ban ở khu tổng hợp nghe mục đích đến của bọn họ xong thì kéo ngăn kéo ra, lấy ra một chùm chìa khóa rồi tháo xuống một cái cho bọn họ: “Các em dọn xong bàn ghế thì nhớ rõ đem chìa khóa trả lại đây.”

“Vâng, thưa thầy.”

Số 3 được dán vào chìa khóa, cả hai đi đến cuối hành lang và dùng chìa khóa mở cửa phòng học số 3.

Phòng học này không có cửa sổ nên kín gió, khi bước vào một một mùi hỗn hợp của ẩm mốc và bụi đã xộc lên mặt

Giang Triệt bật đèn trên tường lên, phòng học rộng lớn trống trải đột nhiên sáng sủa, cậu nói: “Tôi dọn bàn, cậu lấy ghế đi.”

“Được.” Lâm Tri Hàn đồng ý, đi đến bên những chiếc ghế xếp chồng lên nhau, đang định nhấc lên thì bất thình lình một con nhện không biết bò ra từ góc nào.

Một con nhện khá lớn, 8 cái chân hẹp dài, tốc độ có thể gọi là mạnh mẽ, soạt soạt soạt mấy lần rồi bò từ mặt đất lên bức tường bên kia.

Sắc mặt của Lâm Tri Hàn chẳng khác gì, đặc biệt bình tĩnh cầm lấy một cái ghế rồi đi ra ngoài.
Ngược lại Giang Triệt sợ run lên, mấy giây sau đã dời cái bàn trong mấy bước, bước theo sau cô ta đi ra ngoài.

Trả chìa khóa xong, cả hai đi dọc theo con đường rợp bóng cây để đến khu nhà dạy học.

Giang Triệt nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh, không nhịn được nên hỏi: “Vừa rồi cậu không sợ con nhện kia ư? Tôi còn tưởng rằng con gái đều sẽ sợ côn trùng. Nếu là bạn của tôi, nhìn thấy con nhện lớn như vậy thì đoán chừng sẽ bị dọa giật mình.”

Cậu nhớ rõ Ngu Vãn rất sợ côn trùng, nhất là những con có rất nhiều chân, giống như mấy con rết con nhện vậy.

Lúc còn học tiểu học, cô còn bị một bạn nam giỡn ác cầm một con gián đùa giỡn dọa cho khóc thét.

Lâm Tri Hàn chẳng để ý, giọng nói vô cùng hờ hững: “Có gì mà phải sợ, 7 tuổi tôi đã xuống ao bắt cá chạch giúp ông, những con cá chạch kia giống như rắn vậy, sờ vào tay cũng trơn tuồn tuột giống hệt như sờ vào rắn.”
“Vào mùa hè, trên đường từ ao trở về, thỉnh thoảng có một con chồn đột ngột lao ra, những thứ này còn đáng sợ hơn con nhện vừa nãy nhiều.”

Giang Triệt nghe vậy thì tần ngần.

Lâm Tri Hàn nghiêng đầu nhìn sang cậu: “Người bạn mà cậu từng kể và cô gái bị bác sĩ bôi thuốc sẽ khóc là Ngu Vãn đúng không?”

Vào chiều hôm qua, Giang Triệt đưa cô ta đến bệnh viện bôi thuốc, lúc y tá xử lí miệng vết thương cho cô ta thì cô ta cũng chỉ nhíu mày lại, ngay cả đau cũng chẳng kêu la một tiếng.

Sau đó Giang Triệt nói mình có một người bạn cũng là con gái, té trầy đầu gối được bác sĩ trong trường bôi oxy già khử trùng cũng khóc rất thảm.

Giang Triệt không ngờ cô ta sẽ đoán được.

Người con gái bình thường cậu tiếp xúc nhiều nhất chính là Ngu Vãn, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, hai lần ở cạnh Lâm Tri Hàn cậu đều theo bản năng so sánh cô ta với Ngu Vãn.
Cậu cười nói: “Đúng, là em ấy. Em ấy nhát gan lắm, sợ côn trùng sợ quỷ còn sợ tối, duyên dáng tao nhã. Nhưng em ấy rất hiền lành tính cách cũng tốt, có lẽ các cậu ở cạnh nhau cũng rất hòa hợp.”

Vốn chỉ là một câu bùi ngùi ngẫu nhiên không cần gì đáp lại, Giang triệt chẳng nghe thấy cô ta nói gì cũng chẳng lưu tâm.

Cả hai tiếp tục đi về phía trước, lúc đến sân bóng rổ, cậu nghe thấy cô ta nói: “Xuất thân và gia đình của cậu ấy như thế, cậu ấy quả thực có vốn liếng để yếu đuối nhưng tôi thì không có.”

Giọng điệu của cô ta rất bình tĩnh nhưng Giang Triệt nghe thấy thì trong lòng bỗng nhiên kích động, sinh ra một cảm xúc thương tiếc.

Đây là cảm giác mà cậu chưa từng có với Ngu Vãn.

Có lẽ là do gia cảnh của Ngu Vãn khá tốt, từ nhỏ được ba mẹ yêu thương mà trưởng thành, thành tích hay bề ngoài cũng đỉnh của chóp, không có chỗ nào cần cậu phải thương tiếc cả.
Thậm chí hồi tiểu học, cậu bạn cầm gián đùa giỡn dọa cô cũng chỉ vì thích, muốn thu hút sự chú ý của cô.

Lúc này, một quả bóng rổ trên không bay đến, kèm theo đó là tiếng gió và tiếng gào hét của một cậu bạn…

“Này này, mấy cậu cẩn thận.”

Giang Triệt phản xạ nhanh, lập tức đặt cái bàn đang khiêng xuống lập tức kéo lấy Lâm Tri Hàn, dưới tình thế cấp bách, động tác của cậu vừa nhanh vừa mãnh liệt.

Cổ tay Lâm Tri Hàn bị túm lấy, chiếc ghế trong tay rơi xuống nền xi măng, cả người cô ta gần như bị Giang Triệt kéo vào trong lòng.

Cả hai đều hơi đờ người ra.

Cái ôm này kéo dài mấy chục giây, mãi cho đến khi một chàng trai vội vã chạy đến xin lỗi: “Thật ngại quá, tôi ném dùng sức quá, hai bạn không sao chứ?”

“Không sao cả.” Giang Triệt vội nới lỏng tay rồi nói với anh bạn kia.
Lâm Tri Hàn đỏ mặt chỉ trong chớp mắt, nhanh chóng kết thúc, cô ta cầm cái ghế dưới đất lên rồi kiểm tra một chút, không bị hỏng.

Giang Triệt rất xấu hổ, mặt cũng hơi đỏ lên.

Quan hệ của cậu và Ngu Vãn quá thân thiết, từ nhỏ đã nắm tay nhau chạy khắp nơi cho nên bây giờ lớn rồi, thi thoảng cậu vẫn xoa bóp mặt cô hoặc sờ đầu cô.

Những động tác thân mật như vậy sớm đã thành thói quen nên lúc làm cũng không có cảm giác gì đặc biệt.

Nhưng vừa nãy, khoảnh khắc ôm lấy Lâm Tri Hàn, Giang Triệt rõ ràng cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn rất nhiều.

“Vừa nãy tôi quá gấp, chứ không phải cố ý mạo phạm cậu.” Cậu giải thích, giọng nói hơi gấp cứ như là sợ bị hiểu lầm.

Lâm Tri Hàn lắc đầu: “Không sao.”

Cô ta không quan tâm mấy chuyện đó, chỉ là bước nhanh hơn về khu dạy học, giáo viên đã nói tiết tự học buổi tối sẽ giảng đề vật lí, cô ta còn chưa kịp viết đề.
Bên kia sân bóng rổ.

Chàng trai nhai kẹo cao su, một tay đút túi quần, một tay khác cầm chai nước suối không nặng không nhẹ, anh nghiêng người tựa vào lan can, nhìn một màn này từ xa.

Một lúc sau, Tôn Nhất Dương xách theo một túi đồ ăn vặt vượt qua giáo viên, bên cạnh cậu là Dương Chí Hoằng, trong tay cầm một hộp oden đã nấu.

“Anh Thức, chúng ta đi ra net đi.”

Hai người đi đến bên cạnh chàng trai, Lục Thức rời mắt nhìn về phía cửa bên hông trường học, là một bức tường có thể dễ dàng leo qua.

*

Ngu Vãn đi đến cửa sổ bán cơm bò sốt tiêu.

Cô quẹt thẻ: “Một phần cơm bò sốt tiêu, ít hành ít gừng không tỏi ạ, con cảm ơn chú.”

Đây là khẩu vị của Giang Triệt, cho đến bây giờ cô đều nhớ rõ.

“Được.” Người đàn ông cầm lấy xẻng xào thức ăn bắt đầu xào tại chỗ.
Ngu Vãn lại đi mua cơm chiên trứng, không có thời gian đi xếp hàng nữa, cô cũng dứt khoát mua cho mình một phần y vậy.

Xách theo hai hộp cơm chiên trứng, cũng vừa lúc làm xong cơm bò sốt tiêu, trên tay cô lại nhiều thêm một phần.

Đồng Giai Nghê mua một tô miến tiết vịt, nhiều nước lèo, không tiện mang về lớp học ăn cho lắm nên cô ấy ngồi trong căn tin ăn luôn.

Ngu Vãn xách theo ba phần cơm hộp, chạy một mạch từ căn tin về lớp học, đợi đến khi cô về tới lớp cũng vừa lúc Giang Triệt và Lâm Tri Hàn cũng vừa dọn bàn ghế trở lại.

Cô đưa hai phần cơm hộp cho bọn họ rồi mới cầm phần của mình trở về chỗ ngồi.

Trời quá nóng, chạy một mạch về, leo liên tiếp năm tầng khiến Ngu Vãn hơi mệt.

Cô còn chưa kịp thở thì đã uống một chút nước, ngồi nghỉ ngơi một lát rồi mới cầm muỗng lên bắt đầu ăn.
Ăn được một nửa, các bạn học đã lục tục trở về phòng học ngồi xuống. Cô thấy sắp vào học rồi nên lấy điện thoại ra xem đồng hồ.

Cách tiết tự học buổi tối còn 3 phút, có một tin nhắn chưa đọc trong WeChat, cô nhấn vào để đọc

[Lâm Tri Hàn: Chuyển khoản 8 tệ.]

Chuông tự học buổi tối còn chưa vang lên, Chu Bội đã vào lớp, bật máy tính lên và bắt đầu điều chỉnh máy chiếu.

Ngu Vãn nhanh chóng cho tất cả hộp cơm còn dang dở, đũa và khăn ăn vào túi ni lông trắng, buộc chặt rồi bước đến thùng rác bên ngoài lớp học và ném chúng đi.

Trở lại chỗ ngồi một lần nữa, cô cầm điện thoại ngón tay chần chừ trên màn hình vài giây, cuối cùng vẫn ấn vào bao lì xì nhận lấy 8 tệ.

Có lẽ phải đợi họ chung sống với nhau một thời gian nữa thì mối quan hệ mới trở nên quen thuộc.
*

Quán net nhỏ không có giấy phép kinh doanh ngoài trường học, hiệu ứng âm thanh của các trò chơi khác nhau được trộn lẫn với âm thanh của tiếng chửi bới cáu kỉnh, hò hét ầm ĩ.

Điện thoại trên bàn bắt đầu tút tút tút rung lên, màn hình cũng phát sáng lên, phản chiếu ánh sáng trắng của màn hình LCD.

Tôn Nhất Dương vừa bị một phát súng bắn chết, còn đang chờ hồi sinh, nghiêng đầu, ánh mắt tùy ý quét qua.

Điện thoại của Lục Thức, không phải cuộc gọi đến mà là đồng hồ báo thức đã được cài đặt.

Tôn Nhất Dương: ???

Đặt đồng hồ báo thức lúc 8:20 tối, điều đáng ngạc nhiên là mỗi buổi sáng còn có thể không đến muộn.

Lục Thức cũng chú ý đến điện thoại rung lên, anh kéo tai nghe xuống rồi đứng lên: “Tôi về đây.”

Tôn Nhất Dương cố gắng giữ lại: “Vẫn còn sớm mà, ăn gà một ván nữa đi.”
Chung Hạo cũng nói: “Đúng đó anh Thức, chúng ta mới ra đây mà, khó khăn biết bao, coi như không chơi suốt đêm thì cũng phải chơi nhiều thêm một lát chứ?”

“Không được, còn có việc.”

Lục Thức cầm lấy điện thoại trên bàn, ấn tắt đồng hồ báo thức rồi cầm cặp xách treo trên ghế bước ra ngoài.

Tiết tự học kết thúc lúc 8h30, anh đi từ quán net tới cổng trường mất gần mười phút.

Đã có học sinh tốp năm tốp ba đeo cặp đi ra khỏi cổng trường, Lục Thức đi đến chiếc xe Bentley màu đen, ngồi vào chỗ ghế phụ bên cạnh tài xế.

Anh không chung lớp với Ngu Vãn, thời gian ở chung vốn cũng không nhiều, anh muốn được về nhà chung với cô.

Không lâu sau, cửa sau cũng được kéo ra, Lục Thức nhìn qua gương chiếu hậu, không nhìn thấy Ngu Vãn nhưng lại nhìn thấy một cô gái khác.
Là người anh nhìn thấy ở sân bóng rổ.

“Đây là anh họ của tôi.” Giang Triệt giới thiệu xong lại nhìn về phía Lục Thức: “Cậu ấy là Lâm Tri Hàn, hôm nay mới chuyển đến trường của chúng ta. Đúng rồi, cậu ấy là chị họ ở xa của Vãn Vãn, bây giờ đang sống ở nhà em ấy, sau này sẽ đi học cùng với chúng ta.”

Lục Thức không quan tâm chuyện này, thậm chí cũng chẳng thèm nhìn Lâm Tri Hàn mà chỉ hỏi: “Ngu Vãn đâu?”

“Hôm nay em ấy trực nhật, còn đang dọn vệ sinh trong lớp học, chắc phải một lúc nữa mới xuống.”

Lục Thức quay lên, lấy điện thoại ra, đeo tai nghe vào chơi game, ngay cả câu chào hỏi bắt chuyện cũng chẳng làm với Lâm Tri Hàn.

Giang Triệt sợ Lâm Tri Hàn sẽ xấu hổ nên vội vàng lấy đề thi ra, tiếp tục giảng về những câu còn dang dở trên đường.
“Câu hỏi này được thiết kế để bắt kịp vấn đề, sẽ dễ dàng hơn nhiều khi cậu sử dụng công thức về vận tốc bằng nhau. Khi tốc độ của ô tô là V1 và tốc độ V2 do chính cậu đo được…”

Cậu giảng bài rất chuyên tâm, Lâm Tri Hàn cũng chăm chú lắng nghe, đã giảng được hơn phân nửa bài thi nhưng hai người vẫn còn chìm đắm trong biển đề thi vật lí.

Chẳng ai chú ý đến thời gian đã trôi qua lâu như vậy mà Ngu Vãn còn chưa xuống.

Lục Thức cầm điện thoại nhìn một chút, đã hai mươi phút trôi qua, anh bực bội nhíu mày, đẩy cửa xe bước ra ngoài.

*

Ngu Vãn giẫm lên ghế, cầm giẻ lau chùi bảng đen.

Bạn nữ phụ trách quét rác đã quét xong, đặt cây chổi ki hốt rác ở góc cuối lớp học rồi bước về chỗ ngồi cầm cặp sách.

“Vãn Vãn, mình về trước đây, hẹn gặp lại.”
Ngu Vãn quay đầu, mỉm cười vẫy tay với cô bạn kia: “Ngày mai gặp nha.”

Cô là người duy nhất còn lại trong lớp học, sau khi lau bảng đen, cô giặt giẻ một lần nữa, sau đó đi lau bục giảng, nhân tiện, cô thu dọn bài thi và phấn trên đó cho ngay ngắn.

Có vẻ như thời tiết sắp thay đổi, nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống trong giờ tự học buổi tối, bây giờ bên ngoài đang nổi gió, rèm cửa màu xanh lam cũng bị thổi tán loạn.

Ngu Vãn sợ buổi tối trời mưa, nước mưa tạt vào sẽ làm ướt sách vở của các bạn trong lớp bên cửa sổ nên bước tới và đóng cửa sổ lại.

Đến khi đóng một cánh cửa cuối cùng, gió còn thổi mạnh hơn, một tiếng loảng xoảng nặng nề, cửa sau của lớp học đóng lại kèm theo một cơn gió mạnh.

Ngu Vãn thầm nghĩ không ổn nên vội vàng chạy tới vặn chốt cửa, nhưng kết quả là vặn mấy lần, quả nhiên không vặn ra.
Lúc chiều đã có bạn học phát hiện cửa này xảy ra chút vấn đề, một khi đóng lại sẽ tự động khóa trái.

Lớp phó lao động đã phản hồi với giáo viên ở phòng hậu cần rồi nhưng ngày mai mới đến sửa được.

Lúc cô bạn kia rời đi thì thuận tay đóng cửa trước lớp học lại, cửa sau lại không mở được, Ngu Vãn chỉ có thể lấy điện thoại ra khỏi cặp sách và gọi cho Giang Triệt.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”

Một lần, hai lầm.

Chờ đến lần thứ ba, điện thoại còn chưa kết nối thì điện thoại tự động tắt vì hết pin.

Cầm con dế màn hình đen thui trong tay, cô hơi chán nản, nhịn không được buông tiếng thở dài, vận may của mình hôm nay quá tệ.

Giang Triệt biết hôm nay cô trực nhật, trước kia năm sáu phút là cô đã dọn vệ sinh xong, nếu rất lâu mà cô vẫn không xuống, cậu nhất định sẽ lên tìm cô.
Ngu Vãn an ủi mình như thế rồi ngồi vào chỗ của mình

Phòng học lúc này vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng, bên ngoài là đêm đen như mực, gió thổi qua cửa sổ tạo ra tiếng vù vù.

Cô hơi sợ hãi, hồi còn nhỏ bị Giang Triệt lôi kéo xem chung mấy bộ phim kinh dị mà bộ phim khiến cô có ấn tượng sâu nhất chính là bộ phim xảy ra trong lớp học.

Tên của bộ phim ma đó cô vẫn còn nhớ rõ, trong đó có một cảnh cực kì kinh dị, cô gái treo cổ chết trên quạt trần, mái tóc dài xõa tung với dáng vẻ dữ tợn.

Khi đó cô sợ tới mức không dám ngủ một mình mấy đêm, đêm nào cũng vác chăn gối của mình đi gõ cửa phòng ba mẹ.

Ngu Vãn lấy sách ngữ văn ra từ trong cặp, lật ra đại một trang, cố gắng chuyển dời sự chú ý.

Nhưng mỗi khi đọc được mấy dòng lại nhịn không được liếc nhìn về phía cửa sổ, mong đợi một giây tiếp theo Giang Triệt có thể xuất hiện mang cô đi ra ngoài.
Nhưng chờ đến lúc đứng ngồi không yên, không một chút phòng bị, đột nhiên tất cả đèn trong phòng học đều tắt, trước mắt chỉ còn lại một màu đen kịt.

Ngay lúc đó, Ngu Vãn thật sự bị dọa ngốc.

Ý thức trống rỗng rất lâu mới chậm rãi tìm trở lại, chỉ là tim vẫn còn đang đập nhanh cực nhanh, lòng bàn tay đang siết chặt cũng ra một lớp mồ hôi lạnh.

Cô nhớ rằng vào lúc chín giờ, toàn bộ khu nhà dạy học sẽ tự động được ngắt điện.

Sở dĩ trường học làm vậy là bởi vì có một lần tan học, có học sinh một lớp không chịu ra về, dùng máy chiếu để xem phim không phù hợp với trẻ em trong lớp, trùng hợp bị bảo vệ tuần tra phát hiện.

Cô chủ nhiệm đã từng nói về việc này, Ngu Vãn cũng biết nhưng hôm nay là trải nghiệm lần đầu của cô, nhất thời quên mất.

Hóa ra bây giờ đã là chín giờ rồi.
Đã trôi qua nửa tiếng sao anh Giang Triệt còn chưa đến tìm cô? Đêm nay cô sẽ không thể quay về ư?.

Ánh trăng sáng lạnh lẽo và thê lương chiếu vào, gió thổi vù vù, hiệu ứng âm thanh và ánh sáng rất giống cảnh trong phim kinh dị.

Ngu Vãn cắn môi, trong đầu không kìm được mà nghĩ đến bộ phim kinh dị mình từng xem.

Càng nghĩ càng sợ, cô liều mình cưỡng ép bản thân đừng nghĩ về bộ phim ma đó nữa.

Nhưng một chút tác dụng cũng chẳng có, cảnh đó cứ lởn vởn trong đầu, ngay cả việc nhỏ không đáng kể cũng càng ngày càng trở nên xúc động.

Ngu Vãn nằm sấp trên bàn, hận không thể cuộn tròn người lại, cả người không ngừng run rẩy.

Cô biết trên thế giới này không có ma quỷ, cũng biết mình đã mười sáu tuổi, không nên nhát gan như thế nhưng kiểu tâm trạng sợ hãi này không có cách nào để khống chế.
Thậm chí cô còn không dám ngẩng đầu nhìn lên chiếc quạt của lớp học.

Một tiếng “rầm”, cánh cửa sổ dựa vào hành lang trực tiếp bị ai đó kéo ra.

Tiếng động lúc này cũng không nhỏ, cô bé đang trong trạng thái chim sợ cành cong bị giật nảy mình, nhưng ngay giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn quen thuộc của chàng trai:

“Ngu Vãn, có phải em còn đang trong lớp đúng không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.