Mật Ngọt Trong Tim Anh

Chương 3: ?



Editor: Mứt Chanh

Ngày mùng 1 tháng 9 khai giảng, cũng là thời gian Ngu Vãn từ cấp 2 thăng lên cấp 3.

6h30 sáng, tiếng chuông báo thức reng reng phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi sáng. Lúc Ngu Vãn tỉnh lại thì còn hơi buồn ngủ.

Cô không có ngủ nướng, ngáp một cái, vừa dùng tay nhỏ xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ vừa ngồi dậy từ trên giường.

Sau đó cầm điện thoại để cạnh gối, mở khóa và click vào một đoạn âm thanh tiếng Anh của VOA.

Cô đeo tai nghe Bluetooth lên rồi bước vào phòng tắm đâu vào đấy bắt đầu đánh răng, rửa mặt và thay quần áo.

Đồng phục học sinh của trường cấp ba Minh Đức đã sớm được gửi lại đây, kiểu dáng đẹp hơn so với các trường bình thường. Áo đồng phục học sinh là áo tay ngắn màu trắng, phía dưới là váy dài màu đen, phối hợp với một đôi giày da bò mũi tròn.

Ngu Vãn đang đứng trước chiếc gương to, tóc buộc thành đuôi ngựa cao cao, phối thêm bộ đồng phục học sinh này trông cô trong sáng và đáng yêu, hết sức có chí hướng.

Sau khi thu dọn đồ đạc, cô mang cặp đi xuống lầu. Ngu Yến Thanh đang ngồi ở trước bàn ăn, lật xem tờ báo kinh tế tài chính trong ngày.

Ôn Như gần đây không biểu diễn trong dàn nhạc nên không cần dậy sớm, bây giờ vẫn còn đang ngủ trong phòng ngủ của mình cho một giấc mơ đẹp.

Ngu Vãn kéo ghế ngồi xuống, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào: “Ba ơi, chào buổi sáng.”

Người đàn ông ngẩng đầu, khuôn mặt cương nghị trở nên yêu thương và dịu dàng khi nhìn thấy cô con gái cưng của mình: “Vãn Vãn buổi sáng tốt lành.”

Không bao lâu, dì giúp việc đã làm xong bữa sáng rồi mang sang đặt trên bàn.

Ngu Vãn từ nhỏ ăn cái gì tốc độ cũng hơi chậm, nửa tiếng sau mới ăn xong một cái sandwich thịt xông khói.

Cô lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng cầm cốc lên, một hơi ừng ực uống cạn nửa cốc sữa còn lại.

Sau đó trên miệng lập tức xuất hiện một vòng ria mép màu trắng đáng yêu.

Ba Ngu thấy buồn cười: “Thời gian còn sớm, không cần phải gấp đâu con.”

“Con mới nhìn thấy tin nhắn WeChat, anh Giang Triệt nói anh ấy đã chờ con ở trong xe rồi.”

Ngu Vãn và Giang Triệt học cùng trường từ khi họ còn học mẫu giáo, hai nhà sống cạnh nhau rất thân thiết. Ôn Như và Lục Thi Âm thương lượng dứt khoát để hai đứa trẻ đi học cùng nhau, như vậy trên đường cũng có cái bạn.

Ngu Vãn lấy khăn giấy lau miệng rồi cầm cặp sách trên ghế chạy bịch bịch ra ngoài rồi vẫy vẫy bàn tay nhỏ với người đàn ông phía sau: “Ba ơi con đi học đây tạm biệt ba!”

Chiếc Bentley màu đen đã ngừng ở cửa nhà.

Ngu Vãn kéo cửa sau của xe, cúi đầu rồi dịch người vào trong: “Anh Giang Triệt, kết quả cuộc thi dương cầm mà tuần trước em tham gia đã ra……”

Cô gấp không chờ nổi muốn chia sẻ tin tức tốt của mình, giọng nói trong trẻo lại lưu loát như là chim hoàng oanh vào sáng sớm.

Cửa xe đóng lại, Ngu Vãn ngồi xuống, chỉ là lời còn chưa nói xong đã nhìn thấy trên ghế phụ trống không từ trước đến giờ hiện tại có một người đang ngồi.

Người nọ cũng mặc đồng phục của Minh Đức.

Ngu Vãn ngẩn người, sau khi mờ mịt thì lập tức quay đầu nhìn về phía Giang Triệt.

Giang Triệt hơi không biết phải nói làm sao nên gãi đầu, suy nghĩ một lát rồi giới thiệu với cô: “Vãn Vãn, đây là anh họ của anh Lục Thức, anh ấy học chung trường cấp ba với chúng ta, sau này sẽ đi học chung với chúng ta.”
Ngu Vãn đột nhiên nhớ tới những lời hôm trước lúc đi ra ngoài chơi với Đồng Giai Nghê.

Cho nên chàng trai trước mặt này chính là đứa con trai khác của chú Lục đó sao?

Ngu Vãn theo bản năng ngước mắt lên và nhìn vào gương chiếu hậu phía trên xe.

Chàng trai có mái tóc đen ngắn, mặt mày lạnh lùng, đôi môi mỏng mím lại, trên lỗ tai bên phải mang một cái máy trợ thính.

Ngu Vãn càng nhìn càng cảm thấy quen mặt, hình như trước đó mình đã từng gặp ở nơi nào rồi thì phải?

Nghĩ rồi lại nghĩ, cô cuối cùng cũng nhớ ra rồi, người này chính là chàng trai hung dữ tối hôm trước cô gặp được ở cửa nhà kia.

Tình nguyện dầm mưa cũng muốn đẩy chiếc ô của cô ra, còn dùng sức đẩy đến như vậy.

Sau khi trở về nhà vào đêm hôm đó, Ngu Vãn nhớ đến việc này là trong lòng có chút tức giận, cảm thấy người này hơi không có lễ độ.
Nhưng bây giờ.

Biết thân phận của anh, lại thấy được máy trợ thính trên tai anh thì cảm giác thương cảm và đồng tình chiếm thượng phong, cô lại…… Không thể nào tức giận được nữa.

Không ai trong xe lên tiếng nữa, bầu không khí chìm vào im lặng một lúc.

Giang Triệt nhớ tới gì đó mà quay đầu hỏi Ngu Vãn: “Vừa rồi không phải em nói đã có kết quả cuộc thi dương cầm rồi sao, thế nào?”

Suy nghĩ phiêu xa của Ngu Vãn bị giọng cậu kéo lại, vẫn còn một chút ngoài vùng phủ sóng.

Ngây ngốc vài giây mới phản ứng lại cậu hỏi vấn đề gì.

“Em được hạng nhất nha.”

Bởi vì đột nhiên nhiều thêm một người, cô hơi không quen nên giọng nói không tự giác cũng nhỏ đi rất nhiều, nghe vào cũng thấy mất đi vẻ tung tăng tựa chim sẻ như mới vừa rồi.

Giang Triệt ồ lên một tiếng rồi cười rộ lên, giơ tay sờ lên đầu nhỏ của cô: “Vãn Vãn thật giỏi.”
Cái sờ đầu thân mật này cậu làm vô cùng tự nhiên, hai người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, quan hệ thật sự là quá quen thuộc.

Ngu Vãn kêu một tiếng “Ui da” rồi dùng bàn tay nhỏ đẩy cánh tay cậu ra: “Tóc sắp bị anh làm rối rồi.”

Lời nói tuy có vẻ oán trách nhưng trên mặt lại không lộ ra chút xíu bực bội nào, giọng điệu cũng mềm mại.

Cặp mắt đen nhánh của Lục Thức ngước lên, từ kính chiếu hậu nhìn thấy rõ ràng ghế sau của xe, hai người ở chung thân mật quen thuộc.

Nhưng điều này cũng không có liên quan gì đến anh. Lục Thức nghiêng nghiêng đầu rồi nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Đến 7 giờ rưỡi, tài xế chạy xe đến cổng trường.

Học phí của trường cấp ba Minh Đức đắt đỏ, có thể tới ngôi trường này học không chỉ có thành tích tốt mà phần lớn trong nhà còn rất có tiền, bởi vậy ngay cả cái cổng trường cũng được xây dựng theo kiểu nguy nga.
Vào thời gian này, rất nhiều chiếc ô tô riêng đã đậu ở cổng trường, liếc mắt một cái nhìn qua giá cả cũng không dưới một triệu.

Giang Triệt kéo cửa xe ra đi xuống trước, Ngu Vãn cũng đi theo xuống xe.

Ba người vào cùng một toà nhà dạy học nhưng lớp lại khác nhau. Minh Đức tuy rằng là trường tư nhưng cũng đặc biệt chú trọng tỉ lệ lên lớp, chia lớp đều là dựa vào thành tích rồi sắp xếp.

Thành tích thi cấp ba của Ngu Vãn và Giang Triệt đều là số một số hai trong toàn khu vực, tất nhiên được xếp đến lớp chọn tốt nhất.

Mà Lục Thức sống ở cô nhi viện kia, trình độ của giáo viên thật sự không quá tốt, lên lớp đều là học trực tiếp dựa theo sách vở, cũng chẳng soạn bài cũng không sắp xếp bài tập, vô cùng miễn cưỡng.

Đương nhiên, học sinh ở đó không học nhiều mà chỉ vì lấy cái bằng tốt nghiệp cấp hai cho xong chuyện, đến lúc đó dễ dàng đi ra ngoài tìm cái công việc.
Bởi vậy cho dù nhà họ Lục có tiền lại có thế, anh dựa vào thành tích mỗi môn mười mấy điểm thì vẫn chỉ có thể ở trong lớp A10 đội sổ toàn khối.

Lớp A1 và lớp A10 ở cùng tầng lầu nhưng hai hướng hoàn trái ngược nhau.

Đi đến lầu 5, Lục Thức xách theo chiếc cặp màu đen trống trơn xoay người rẽ trái, chẳng nói một lời mà đi đến lớp A10.

Giang Triệt há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói hẹn gặp lại ra khỏi miệng thì lại nuốt trở vào. Tính cách cái ông anh họ này của cậu thật sự là nhạt nhẽo.

Giang Triệt thở dài rồi quẹo phải với Ngu Vãn đi đến phòng học lớp A1. Tiếng nói chuyện với nhau còn chưa vào cửa đều có thể nghe thấy.

Minh Đức có trường cấp 2, lớp học này có rất nhiều bạn học đều là từ cấp 2 trực tiếp lên bởi vậy trên cơ bản đều rất quen thuộc.
Ngu Vãn vào phòng học, vài cô bạn chào hỏi với cô.

Cô mỉm cười đáp lại từng người một rồi dựa theo sơ đồ chỗ ngồi dán trên cửa kia tìm được chỗ ngồi của mình.

Sau khi ngồi xuống, chưa đến mấy phút, Đồng Giai Nghê cũng tới. Vóc dáng của cô ấy cao hơn Ngu Vãn một chút nên ngồi ở vị trí mấy hàng sau.

Ngu Vãn nhìn thấy sắc mặt hơi tái nhợt của cô ấy nên quan tâm hỏi: “Giai Nghê cậu làm sao vậy? Bị bệnh hả?”

“Không bệnh.” Đồng Giai Nghê uể oải mệt mỏi mà bò lên trên bàn: “Tớ tới cái kia, sáng sớm nay khiến tớ đau muốn chết.”

Ngu Vãn mỗi lần tới tháng cũng đau đến mức lăn lộn trên giường nên vô cùng có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

Cô cầm lấy ly nước của Đồng Giai Nghê rồi đi đến máy lọc nước phía sau phòng học để nhận một ly nước ấm.
“Cậu đặt nó trên bụng rồi che che lại.” Ngu Vãn đưa ly nước qua đó.

Đồng Giai Nghê vội nhận lấy: “Hu hu hu cảm ơn Vãn Vãn!”

Buổi sáng ngày khai giảng đầu tiên không lên lớp.

Các bạn học tập hợp trên sân thể dục, đầu tiên là nghi thức kéo cờ, lại tới hiệu trưởng đọc diễn văn, lại là chủ nhiệm nói chuyện, đại biểu các lớp phát biểu, sau khi kết thúc đã gần 10 giờ.

Sau đó giáo viên chủ nhiệm của mỗi lớp dẫn các bạn nam trong lớp đi chuyển sách phát sách, tự giới thiệu, chọn ban cán sự, một buổi sáng cứ như vậy trôi qua.

Tiếng chuông báo giờ tan học cuối cùng cũng vang lên, bụng mọi người đã sớm đói kêu vang, hận không thể mọc cánh trực tiếp bay về phía căng tin, toàn bộ khu giảng dạy gần như trống rỗng trong vòng vài phút.

Ngu Vãn ngồi tại chỗ chờ Đồng Giai Nghê, cô lật xem sách ngữ văn mới phát xuống, trang giấy của sách rất mới, tản ra mùi mực thoang thoảng.
Qua mười phút nữa, Đồng Giai Nghê thay xong băng vệ sinh đã trở lại từ nhà vệ sinh.

Cô ấy tức giận vô lực mà xua xua tay rồi nói với vẻ hơi áy náy: “Không được không được, bụng tớ vẫn đau quá, hơn nữa tớ cảm giác bây giờ chẳng có khẩu vị gì. Vãn Vãn cậu đừng chờ tớ, tớ mang theo bánh mì, giữa trưa tớ ăn cái này là được rồi, cậu mau đi ăn cơm trưa đi.”

Ngu Vãn không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi đến căng tin một mình.

Minh Đức thu học phí cao cũng không phải không có đạo lý, cơ sở vật chất phần cứng và phần mềm đa dạng của trường đều đứng đầu.

Ngay cả căng tin cũng rất cao cấp, có thang máy và đèn treo, không khác gì các nhà hàng bên ngoài, đầu bếp cũng được mời tới từ khách sạn 5 sao.

Ngu Vãn ấn thang máy đi lầu 3.

Còn gần nửa tiếng nữa là đến giờ tan học nên không có nhiều người bên trong lắm.
Cô bước đến cửa sổ bán sườn chua ngọt, lúc đứng ở chỗ đó thì phía sau vang lên tiếng tranh chấp của con trai.

“Cái đồ ngu này?! Làm mấy phút cũng chưa chuẩn bị cho xong, ông đây chờ vội muốn chết!”

“Kẻ điếc thì đến trường tàn tật mà học, tới nơi này của bọn tao làm gì.”

“Phải ha ha ha ha.”

Dì đứng ở cửa sổ thấy cô đã lâu không nhúc nhích, trong tay cầm một muỗng lớn hỏi: “Cô bé nghĩ xong chưa, muốn múc món gì nào?”

Ngu Vãn thu hồi tầm mắt nhìn về phía nơi xa.

Cô và Lục Thức tổng cộng từng gặp mặt hai lần, nói không quá ba câu, quan hệ thật sự không thân. Cô đi quản, cảm giác có hơi lo chuyện thiên hạ.

Ngu Vãn cầm lấy thẻ định quẹt thẻ đi mua cơm thì nghĩ tới nghĩ lui, anh là anh họ của anh Giang Triệt, tai phải dường như còn có chút vấn đề.
Vậy, bản thân cũng không thể trơ mắt nhìn anh bị người ta đánh ở trước mặt mình…… Mà khoanh tay đứng nhìn.

Ngu Vãn xin lỗi: “Dì ơi thật ngại quá, bây giờ con có chút việc, đợi lát nữa con đến mua cơm nha.”

Nói xong, cô nhấc chân vội vàng chạy qua bên kia.

Minh Đức suy xét đến học sinh có khi sẽ quên mang thẻ cơm nên đã lắp đặt một cái máy tự quét mã trên mỗi tầng của căng tin.

Lục Thức đã tìm cách một hồi trước cái máy này.

Anh chỉ mới chuyển đến trường này vài ngày trước khi khai giảng, thẻ cơm còn chưa làm xong nên cũng chỉ có thể dùng điện thoại trả tiền trước nhưng mà máy móc này hình như có vài trục trặc, làm cả buổi cũng không có phản ứng.

Tiếng cười sau lưng vang lên như tiếng vịt kêu cạc cạc, ồn ào xuyên qua màng nhĩ khiến tâm trạng Lục Thức vốn không tốt càng thêm khó chịu.
Anh xoay người, cặp mắt đen nhánh hiện lên vẻ lạnh lùng.

Ba chàng trai cũng chưa cao bằng Lục Thức nhưng bọn họ ỷ vào mình người đông thế mạnh nên trên mặt mang theo nụ cười châm chọc tiếp tục khiêu khích: “Sao? Không phục hả?”

Lục Thức cũng lười nói nhảm mà ngước mắt lên. Bàn tay buông thõng bên hông anh nắm chặt thành nắm đấm.

Đây là đạo lý anh được dạy khi sống nhiều năm trong cô nhi viện, ngoài miệng đe dọa thêm nhiều câu còn không bằng hiệu quả của một đấm.

Nhưng lúc này, nắm đấm của anh còn chưa kịp vung xuống thì bóng người mảnh khảnh đột nhiên chạy tới.

Cô gái không cao, vóc dáng chỉ tới ngực anh, đuôi ngựa buộc nhẹ đung đưa, trong không khí nhiều thêm mấy phần hơi thở ngọt ngào.

Như là buổi chiều tạnh sau cơn mưa, làn gió hiu hiu thổi nhẹ cánh hoa sơn trà.
Cổ tay của Lục Thức bị một bàn tay nhỏ trắng nõn nắm lấy, vào giữa hè khô nóng, lòng bàn tay mềm mại của thiếu nữ lộ ra xúc cảm hơi lạnh.

Cô nắm cổ tay anh và dẫn anh đến cửa sổ nơi cô mua cơm, bước chân hơi gấp gáp như là cấp bách muốn dẫn anh rời xa trận phân tranh này.

Giọng nói lại nhẹ nhàng mềm mại: “Em mang theo thẻ cơm, em cho anh dùng.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.