Mặt trăng to quá, giống như cái bánh ~
Ngày Trung Thu, Lam Diệm đóng cửa quán cơm.
Trong nhà còn một đống thức ăn phải chuẩn bị, hắn chẳng siêng mà đi tiếp đãi người ngoài.
Vừa sáng tinh mơ, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục đã léo nhéo muốn ăn bánh trung thu, bánh trung thu thật to.
Bánh trung thu thì Lam Diệm đã chuẩn bị từ sớm rồi, những thứ khác thì bây giờ mới làm.
Lúc hắn thức dậy, Doãn Tiểu Đao hiếm hoi lắm mới không ra ngoài luyện công. Mấy năm nay, ngày nào cô cũng dậy sớm hơn hắn.
Hắn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng cười rạng rỡ, ôm chầm lấy cô, “Đao thị vệ.”
“Tứ Lang, chào buổi sáng.” Doãn Tiểu Đao giúp hắn gạt gạt tóc mái.
Hắn cười hì hì, “Đao thị vệ không đi luyện công à?”
Cô gật gật đầu, đang tính ngày, “Chúng ta đã bốn ngày không song tu rồi.”
“…” Nụ cười của Lam Diệm sượng cứng một lát, “Đó là tại vì em không tiện…”
“Hôm nay tiện rồi.” Cô nói chuyện rất nghiêm túc.
“…” Hắn nhìn đồng hồ một cái. Ừm, cách bữa ăn sáng còn chút thời gian. Sáng sớm dậy vận động có ích cho sự khỏe mạnh của thể xác và tinh thần, cực tốt. Hắn cười cười ôm lấy Doãn Tiểu Đao, “Đao thị vệ, hôm nay là một ngày tốt, anh đã nghĩ kỹ rồi. Buổi sáng có thể song tu, buổi trưa cũng được, buổi tối lại càng ngày tốt cảnh đẹp hơn nữa. Em nói có đúng không?”
“Đúng.”
Mặt mày Lam Diệm tươi roi rói, “Lượng vận động của hôm nay cứ quyết định như thế nhé.”
Cô nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, “Được.”
Cô cực kỳ yêu dáng vẻ dương dương đắc ý này của hắn, vẻ u ám hung ác của hắn, đã bay biến sạch sẽ. Tuy rằng Đại sư huynh nói như vậy thật ấu trĩ, nhưng cô hy vọng Tứ Lang của cô, mãi luôn là dáng vẻ thiếu niên cởi mở. Còn cô, sẽ như thế này bảo vệ hắn một đời một kiếp.
—-
Bữa ăn sáng ngày hôm nay của Hoành Quán rất trễ. Nhưng chẳng ai oán thán gì cả, bởi vì họ đều đặt sự kỳ vọng vào buổi cơm tối cả rồi.
Từ sau khi mở hạng mục du lịch, rất nhiều tập tục của trấn Tây Tịnh lại được xem trọng. Ví dụ như, trò kết đèn trong tiết trung thu, cũng coi như là một cái mánh để hấp dẫn du khách.
Sau khi ăn no uống đủ, Tiểu Ngũ Tiểu Lục đã cùng Tam sư huynh chạy đi xem hội đèn lồng.
Đại sư huynh thì trở về chẻ củi, Nhị sư huynh thì lên sau núi luyện công.
Doãn gia gia nhìn đám đồ tôn tứ tán của mình, tự an ủi mình mà nói, “Chỉ cần hòa thuận thôi, ngày nào cũng là tết đoàn viên cả, cũng không nhất định là phải tụ tập trong ngày hôm này mà.” Nói xong, ông liền thấy Doãn phụ Doãn mẫu rời khỏi. Doãn gia gia lại than, “Ngày mai lại tụ tập cũng như nhau cả.”
Lam Diệm thấy cách thời gian song tu còn sớm, thế là kéo Doãn Tiểu Đao ra ngoài đi dạo.
Nghỉ lễ trung thu ba ngày, du khách không nhiều như lúc trước, cũng không chen chúc như ngày quốc khánh. Thêm vào nữa là buổi tối gió mát hiu hiu, quả là một ngày lễ tốt đẹp.
Sắp tới cầu Vu Sư, từ đằng xa, Tiểu Lục vẫy vẫy tay, “Sư tỷ, sư tỷ phu, đến nhanh đi, Tam sư huynh bắt đầu đánh đàn rồi này.”
Khóe mắt của Lam Diệm giật một cái, đang tính nói với Doãn Tiểu Đao là đừng có đi, thì khóe mắt hắn lại lướt thấy một bóng người. Hắn không phản ứng gì, nói, “Đao thị vệ, em đi đi, anh đây một thiên tài âm luật không đi tìm ngược đâu, anh ở đây đợi em.”
Doãn Tiểu Đao nhìn hắn thật sâu một cái, “Được.” Sau đó cô buông tay hắn ra, xoay người đi về phía Tiểu Lục.
Lam Diệm đi đến bên cầu Vu Sư, yên lặng ngắm nhìn đèn kết đầy cả mặt hồ.
“Lam Diệm…” Người đàn ông ở bên cạnh tiến lên.
Lam Diệm chuyển mắt, sắc mặt lạnh lùng. Dường như là một thói quen, chỉ cần là người có liên quan đến khoảng thời gian trước xuất hiện, thì hắn liền không thể nào hừng nắng lên nổi.
Tiểu Phiên chớp chớp mắt, cười, “Tôi đến đây du lịch.”
“Chơi vui vẻ.” Vẻ mặt của Lam Diệm không còn đau thương như thế.
“Cậu ở nơi thôn quê này thật đáng tiếc.” Tiểu Phiên liếc mắt nhìn vẻ náo nhiệt phía bên hội đèn, “Cậu cứ cam tâm ở đây làm một thằng nấu cơm sao?”
Lam Diệm rất bình tĩnh, “Tôi ở đây rất tốt.”
“Ầy, ra ngoài đi, hợp tác với tôi chơi một chút.”
Lam Diệm liếc Tiểu Phiên một cái, sau đó nhìn về phía Doãn Tiểu Đao.
Tiểu Phiên sững người một chốc. Ánh mắt ban nãy của Lam Diệm, rất âm lãnh. Thẩm Tiệp con người đó, luôn kiên định tin vào sự lương thiện của Lam Diệm. Nhưng Tiểu Phiên không tin. Bởi vì gã đã tận mắt nhìn thấy con người của Lam Diệm khi ở bên cạnh Hạt Gia, mức độ cay độc không hề thua gì Lam Úc.
Rõ ràng là sói, thế mà lại cứ muốn ngụy trang thành cừu.
Tiểu Phiên đang tính lên tiếng, thì lại nhìn thấy Lam Diệm phút trước còn lạnh lẽo như gió đông thì phút sau đã cười như ánh dương ấm áp.
Tiểu Phiên thuận theo ánh mắt của Lam Diệm nhìn sang.
Doãn Tiểu Đao đang đi về phía bên này.
Đợi khi cô đến gần, Lam Diệm cười cười vươn tay ra, gọi, “Đao thị vệ.”
Cô nắm lấy tay của hắn, sau đó mười ngón đan nhau, “Tứ Lang, mặt trăng to quá, giống cái bánh vậy.”
Hắn ôm lấy cô, kề tai cô khẽ nói, “Về nhà làm cho em cái bánh mặt trăng bự, làm đồ ăn khuya.”
“Được.” Cô nép vào ngực hắn, “Tứ Lang, anh thật tốt.”
Sau đó, hai người coi như bên cạnh không một ai, tay nắm tay đi qua cầu Vu Sư.
Tiểu Phiên mải miết nhìn theo, cho đến khi Doãn Tiểu Đao quay đầu lại lành lạnh nhìn gã.
Gã hiểu, cô đang cảnh cáo gã.
Có lẽ, con sói Lam Diệm, là cam tâm tình nguyện ở bên cạnh một con sói khác, ngoan ngoãn làm con cừu.
Tiểu Phiên nhìn lên bầu trời đêm.
Mặt trăng à, quả thật rất to.
Ừm, giống như một cái bánh.
Hết