Cố Tổng, Gương Vỡ Còn Có Thể Lành Sao?

Chương 35: Khủng bố tinh thần



Tiếng chuông cửa reo vang, Niệm Nguyệt Sơ kí nhận, đem đồ vào trong. Cô nhìn chiếc hộp hình chữ nhật, cảm thấy khó hiểu.

Ai lại giao hàng vào giờ này nhỉ? Còn gói đẹp thế này nữa!

Niệm Nguyệt Sơ ngồi trên ghế sofa, rút chiếc nơ màu đỏ xinh xắn quây lấy chiếc hộp hình vuông màu hồng phấn, chậm rãi mở nắp hộp.

Chiếc hộp bị hất tung hộp lên, con búp bê lòi ra, một bên mắt đang vất vưởng giữa ranh giới trong và ngoài. Đầu tóc nó rối bù, trên mặt nham nhở vết mực, tay bị gẫy, chân bị mất. Bên mặt còn lại bị rạch một vết dài đỏ tươi, dưới tay và chân cũng bị rạch rất nhiều đường ngắn, nhỏ.

Niệm Nguyền Sơ dùng tay che mắt mình, hoảng sợ thở hắt ra. Lồng ngực Niệm Nguyệt Sơ phập phồng dữ dội, mặt trắng bệch, tim như treo trên ngọn lửa.

Ai? Rốt cuộc là ai đã làm? Cô không gây thù chuộc oán với ai, ai có thể làm thế này? Không lẽ là kẻ đó?

Niệm Nguyệt Sơ nhìn chằm chằm nó, điều chỉnh nhịp thở và suy nghĩ trong đầu, chậm rãi bình tĩnh vất nó về lại chỗ cũ. Đóng nắp hộp, trực tiếp đem vất ra thùng rác bên ngoài cổng.

Niệm Nguyệt Sơ trấn an bản thân, coi như ai đó chơi trò đùa ác ý. Sau đó điểu chỉnh tâm trí, lấy xe rời khỏi nhà.

Buổi trưa, Lãnh Khiêm đột ngột tới tìm. Anh đợi Niệm Nguyệt Sơ bên dưới phân xưởng, sau đó cả hai cùng rời đi.

Niệm Nguyệt Sơ và anh cùng đến một quán ăn cũ. Hai người gọi những món quen thuộc, đợi một chút liền có đồ ăn.

Lãnh Khiêm nhìn cô, ôn nhu kể chuyện.

“Mấy nay anh bị cấp trên rần cho ra bã, khổ đến không còn hơi sức mà kêu. Em xem, được thả một phát là lập tức dùng hỏa tốc chạy qua nhà và chỗ em luôn.”

Niệm Nguyệt Sơ bị anh chọc cười, nhìn anh tò mò hỏi.

“Mấy nay có vụ gì lớn à?”

“Ừ. Dương Hạ vừa khai thác được một mỏ khoang sản tổng hợp, lấy đó làm vũ khí thu hút đầu tư nên bọn anh bận đến gà bay chó sủa. Em xem, đầu anh nở hoa trắng luôn rồi. Mấy đứa nhóc con còn dám gọi anh bằng chú cơ.”

“Haha là do mấy đứa nhóc đó không biết đạo lý. Anh thế này, ai dám gọi là ông chú!”

Niệm Nguyệt Sơ đùa với anh.

Lãnh Khiêm bề ngoài hài hước nhưng trong lòng không cười. Anh vẫn luôn cảm thấy bản thân vô lực, rõ ràng muốn giúp cô thật sự vô tư mà sống lại chỉ có thể chạm vào vết thương bên ngoài.

“Niệm Nguyệt Sơ, em còn dám nói vậy! Được lắm!”

“Haha, không trêu anh nữa, cảnh sát Lãng đẹp trai. Bận rộn cũng nên chú ý nghỉ ngơi, ăn uống đấy.”

Niệm Nguyệt Sơ cẩn thận nhắc nhở.

“Ừ. Anh biết rồi. Mà mấy nay em vẫn ổn chứ?”

Lãng Khiêm khéo léo dò hỏi.

“Có thể có gì được chứ? Yên tâm đi, em tự biết bảo vệ bản thân. Em không yêu đuối đến vậy.”

“Anh có một vị bác sĩ khá giỏi ở tỉnh khác, có hỏi qua giúp em về tình trạng của bác. Cậu ta nói có thể thử giúp. Trong tuần này nếu em thu xếp được thì chúng ta đến đó một chuyến. Cậu ta nói càng gặp sớm càng tốt.”

Niệm Nguyệt Sơ nhìn Lãnh Khiêm, không bộc lộ sự nhạy cảm của mình.

“Những ông lớn cũng đổ dồn về đây đúng không? Để tranh mỏ khoáng sản kia?”

“Ừ!”

Hai người tránh ánh mắt của nhau, đều mượn một câu chuyện để truy tìm đáp án bản thân muốn biết.

Kết thúc bữa ăn, Lãnh Khiêm đưa cô về. Đến nơi, anh cẩn thận dặn dò:

“Nguyệt Sơ, em cầm lấy bình xịt hơi cay này, nhớ phải luôn mang theo bên người. Mấy nay địa chính trị của Dương Hạ phức tạp, nhiều kẻ trộm cướp và biến thái ẩn nấp. Đề phòng vẫn hơn.”

“Cảm ơn anh. Em sẽ chú ý. Anh cũng cẩn thận, nhớ giữ gìn sức khỏe.”

“Niệm Nguyệt Sơ, nếu muốn đi gặp bác sĩ kia, báo anh biết ngay. Hai ba hôm nữa cậu ta phải ra nước ngoài rồi.”

Lãng Khiêm ngắm nhìn cô, lưu luyến trở về cơ quan, đáy mắt mang theo sự bất lực và bất đắc dĩ.

Có những thứ, vì để tránh chạm vào nỗi đau của người kia, chỉ có thể dùng những cái cớ để bảo vệ sự an toàn, thay lời quan tâm tới đối phương.

Niệm Nguyệt Sơ ngồi trong phòng thiết kế, vẽ ra một bức tranh quỷ dị. Trên đó là một gương mặt người bị hàng ngàn nhát dao đâm đến rách nát.

Niệm Nguyệt Sơ vò bức vẽ, cười đầy ghê rợn. Cô bóp chặt thứ nhàu nát trong tay, dùng tay kia phủ lên, gia tăng sức ép.

Nếu gặp lại, cùng nhau đồng quy vô tận đi!

Mấy ngày trôi qua, Lâm Khả Khả và Lãnh Khiêm thay nhau xuất hiện bên cạnh Niệm Nguyệt Sơ. Hai người còn lấy những cái cớ rất hợp lý. Nhưng hợp lý quá lại hóa vụng về.

Niệm Nguyệt Sơ tuy không vạch trần nhưng cô biết suy nghĩ của mình là đúng. Tên đó chưa chết, hơn nữa hắn còn xuất hiện ở Dương Hạ.

Những món quà kinh dị đúng hẹn được gửi đến, mỗi lần đều là những thứ khác nhau như chuột chết, ếch bị cắt tay chân ghim vào tấm bìa,…. Người gửi đặt nó ở trước cổng, ấn chuông rồi đi mất. Niệm Nguyệt Sơ qua chỉ mở một vài lần, sau đó nhận quà đều tự giác vấtđi. Cô cũng điều tra, theo dõi kẻ gửi đến thì phát hiện anh ta cũng chỉ nhận tiền làm việc. Kẻ gửi đồ đặt sẵn chúng ở một vị trí kèm với tiền thuê nên khó xác định được là ai. Nhưng khi nhận được những tấm ảnh cũ, Niệm Nguyệt Sơ chắc chắn suy nghĩ của mình.

Niệm Nguyệt Sơ khóa cửa, chuẩn bị ra về. Tối nay Lãng Khiêm không đi cùng cô vì anh phải trực đêm. Niệm Nguyệt Sơ đi xe điện, một đám người cũng đi xe theo sau cô, Niệm Nguyệt Sơ quành liền quành, cô lái kiểu gì, họ bắt chước kiểu đó. Thậm chí mấy tên du cơn mặt mày bặm trợn, gớm ghiếc đó còn cười gian mãnh khi Niệm Nguyệt Sơ nhìn chúng. Đúng là liều đến mức không một chút sợ hãi.

“Cô em mà nằm dưới thân anh thật thích.”

“Xinh đẹp vậy chơi chắc chắn sướng lắm.”

….

Bọn chúng không vượt, giữ một khoảng không dài không ngắn với Niệm Nguyệt Sơ, cũng không theo cô về nhà mà đến ngã tư thì rẽ.

Niệm Nguyệt Sơ cố phớt lờ những lời của bọn chúng, tăng tốc hết cỡ trở về. Cô lạnh lùng đè những kia ức tăm tối xuống, lạnh lùng vặn chặt tay ga.

Một chiếc xe Ferrari chạy tới, cửa kính được hạ song song với nắp ca-pô. Chiếc xe chuyển thành mui trần, người trong xe bóp còi, nhìn Niệm Nguyệt Sơ với một nụ cười tra nam. Đôi môi mỏng cong lên, gương mặt hào hoa hoa phong nhã. Thật sự là một lãng tử phong lưu, cuốn hút.

Niệm Nguyệt Sơ giật mình quay ra nhìn, hình ảnh người trong xe với nụ cười nhếch môi phóng đại trong tầm mắt. Chiếc xe đột ngột phóng đi, cùng với đó là ánh mắt đầy thâm ý của người trong xe.

Gió mạnh mẽ thổi, lùa vào ngóc ngách sâu thẳm.

Niệm Nguyệt Sơ bóp chặt tay lái, nhìn chắn chằm về hướng chiếc xe đã mất hút, lạnh lùng nghiến răng. Những trò đùa khủng bố tinh thần này không dọa được cô đâu. Bởi vì sắp tới cô sẽ tặng hắn một mona quà còn bất ngờ hơn. Tận hưởng cuộc sống đi, trước khi bị cô lôi xuống địa ngục chết người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.