Gả Cho Thẩm Tương Uyên

Chương 1



Ngày hoàng đạo, mười dặm hồng trang, kèn trống rung trời.

Xe ngựa đón dâu trang trí long trọng xa hoa, giấy đỏ tiền mừng trải dọc khắp phố, che cả đi

sắc xám gạch của mặt đường, sợi tơ hồng se duyên một môn hộ nhỏ chốn kinh kỳ với nơi

quyền quý.

Tân nương Diệp Thê ngồi trong xe hỉ, cúi đầu nhìn hai tay mình đặt trên gối, dưới bàn tay thô ráp là sợi gấm mềm mượt tinh xảo, không biết đã khiến bao tú nương Giang Nam phải hao tâm tổn sức.

Tay nàng miết lên hình thêu nổi. Thạch lựu khổng tước đính đá mã não đỏ viền chỉ vàng, là như hình vẽ hàm ý chúc nhiều phúc nhiều lộc.

Dù là cô nương nhà ai, nếu được mặc tấm hỉ bào lộng lẫy như vậy, chắc hẳn đều cảm thấy rất hạnh phúc. Huống chi nam tử đeo hoa đỏ trước ngực, cưỡi tuấn mã uy phong, ngoài kiệu thân thế hiển hách, dòng dõi cao quý, người bình thường khó mà với tới được.

Sủng thần của đương kim thánh thượng, Trấn Quốc tướng quân, thất thiếu gia Thẩm phủ,

Thẩm Tương Uyên.

Tại sao lại vậy nhỉ…? Diệp Thê không khỏi tò mò, đang yên đang lành sao bỗng dưng hoàng

thượng lại tứ hôn?

Họ Diệp xuất thân thương gia, tuy từ mấy năm trước đã có tộc nhân vào triều làm quan,

nhưng cũng chỉ là mấy chức quan nhỏ không đáng nhắc tới, sao có thể có quan hệ gì tới

Thẩm gia quyền cao chức trọng cơ chứ? Lại còn tới mức kết thông gia?

Cứ coi như âm kém dương sai, ngoắt nghéo nhiều đường mà nên duyên, nhưng cũng không thể nào tới lượt mình được!

Mấy năm trước, phu phụ Diệp gia vì gặp chuyện không may, bị sơn phỉ tấn công, mà buông tay trần thế, để lại mình đứa con gái Diệp Thê bơ vơ không nơi nương tựa.

Chân nàng có tật bẩm sinh, đi lại không tiện, vốn người trong tộc cũng chẳng mấy yêu thương, các thúc bá luôn lăm le tài sản nhà nàng có, ngang nhiên chia nhau tiền tài và các cửa hàng cha mẹ để lại rồi đuổi Diệp Thê vừa tới tuổi cập kê ra khỏi cửa. Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc nàng đã xuống thành hàng “gái lỡ thì”.

Diệp Thê bỗng nhiên nghĩ tới ánh mắt ghé lạnh xua đuổi của chú thím khi xưa này đột nhiên quay ngoắt 180 độ, thay bằng vẻ đon đả lấy lòng, ngay cả mấy biểu tỷ, biểu muội xưa nay luôn khinh thường nàng cũng hết lòng nịnh nọt.

Chẳng phải đều là vì nam nhân đi ngoài kiệu hay sao, Diệp Thê mím môi, lòng ngổn ngang

trăm mối.

Nàng với người nọ còn chưa một lần gặp mặt, thậm chí ba lễ Nạp Thái, Vấn Danh, Nạp Cát

(1) cũng là do trưởng bối hai nhà Thẩm – Diệp đứng ra làm chủ.

(1) Tam môi lục sính: Theo nghi thức truyền thống Trung Quốc, những người đàn ông và phụ nữ kết hôn cần 3 lễ giới thiệu và 6 lễ sính tương tự “tam thư lục lễ”. Trong đó “Tam môi” gồm: Sính thư, Lễ thư, Nghênh thư; “Lục sính” gồm: Nạp Thái, Vấn Danh, Nạp Cát, Nạp Tệ, Lễ Thỉnh Kỳ, Nghênh Thân (Vu Quy)

Nàng dâu mới gả tới đã bị xa lánh, đúng là hiếm gặp.

Diệp Thê nhớ lại mấy tin đồn thường nghe, trong đầu hiện lên bốn chữ — kiêu ngạo ngang

ngược.

Thẩm Tương Uyên, kém nàng ba tuổi, từ lúc thuở thiếu thời đã nhập ngũ, chinh chiến sa

trường, nghe nói chiến công vô số, lại ỷ vào bản thân khi còn bé là thư đồng của thánh

thượng, ở kinh thành nức tiếng ngang tàng, không coi ai ra gì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.