Khom Lưng Vì Anh

Chương 10



Ngày làm lễ tốt nghiệp, tất cả các sinh viên dự lễ đều ngồi dưới khán đài, trên người khoác bộ áo cử nhân ngẩng đầu nhìn hiệu trưởng, giáo viên đại diện, học sinh đại diện lần lượt lên phát biểu.  

Bốn năm trên giảng đường đại học cứ vậy mà thoáng qua, hết hôm nay chính là kết thúc, rất nhiều học sinh tiếc nuối cho khoảng thời gian đã qua. Mà Dịch Tích lại không hề buồn bã, trái lại có chút kích động vì cuối cùng cô cũng thoát khỏi nơi giam cầm này, có thể sống một cuộc sống tự do.

Kết thúc buổi lễ tốt nghiệp chính là lúc chụp hình tập thể hoặc là chụp hình cùng những người bạn học, Dịch Tích chụp vài tấm với mấy người bạn, sau đó ngó khắp nơi đi tìm bóng dáng Từ Nam Nho.

Bởi vì Từ Nam Nho không phải là là giáo viên của bọn họ, cho nên hôm nay anh không có mặt tại hội trường. Nhưng bởi vì anh đã đồng ý tới nên sẽ không nuốt lời.

“Lớp trưởng”.

“Ừ!”

“Thầy đâu rồi, cậu đã liên lạc với thầy chưa?” Dịch Tích hỏi.

Lớp trưởng Cát Tề Thụy gật đầu: “Gọi rồi, thầy nói gần đến rồi”.

“Vậy thì tốt rồi, tớ còn tưởng thầy là không đến”.

“Sao lại thế được, thầy nhìn thì nghiêm khắc nhưng thật ra đối xử với người khác rất tốt”.

Dịch Tích cười cười: “À, cũng phải”.

Ngay lúc này, Hoàng Vi từ bên kia chạy đến: “Tích Tích à! Ba cậu đến kìa”.

Con cái tốt nghiệp, nhiều phụ huynh cũng đến để lưu lại tấm ảnh kỷ niệm, nên người nhà cô đến cũng là chuyện hiển nhiên.

“Tích Tích à, bên cạnh ba cậu còn có một người nữa, trời ạ, đó là anh cậu sao? Đẹp trai thật”.

Hoàng Vi cứ mãi lảm nhảm mà không nhận ra sắc mặt trầm xuống của cô.

“Tớ qua đó xem”.

Hoàng Vi: “Đi đi, đừng đi lâu quá, chút nữa mình còn chụp ảnh”.

“Ừm”.

Dịch Thành Hành đứng cách hội trường không xa, lúc này cạnh ông còn có Tưởng Minh Lệ, Dịch Nhạc cùng với người đàn ông mà Hoàng Vi nói.

Thấy Dịch Tích đi về phía này, Dịch Thành Hành vốn đang cùng người bên cạnh nói gì đó liền nhấc chân đi về phía cô.

“Mặc bộ đồ này cũng ra dáng đấy”. Dịch Thành Hành hơi gật đầu, tuy ông không cười nhưng vẫn không che giấu nổi sự vui mừng trong đáy mắt.

Dịch Tích nhếch môi trừng mắt: “Ba đến một mình được rồi, còn kéo theo cả đám đến làm gì”.

Dịch Thành Hành “chậc” một cái: “Hôm nay là ngày vui của con, ba không cãi với con”.

Dịch Tích: “Không muốn cãi nhau thì ba tự mình đến là được rồi, còn phải cố tình làm con khó chịu”.

Dịch Thành Hành hơi hé miệng, cuối cùng chỉ thở dài: “Tích Tích à, đều là người một nhà, con tốt nghiệp thì tốt xấu gì mọi người cũng nên đến chụp một tấm hình lưu niệm”.

“À”.

“Nể mặt ba một chút đi”.

“Ba cũng đâu có nể mặt con”.

“Dịch Tích, con còn muốn dọn ra ngoài không”.

“…”

“Muốn thì nghe lời”.

Dịch Tích nghẹn lại, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, im lặng.

Dịch Tích đứng cạnh Dịch Thành Hành, đợi ba người kia đi đến.

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng cạnh Dịch Nhạc.

Đó là Dịch Vân Chiêu, con trai riêng của Tưởng Minh Lệ. Anh ta lớn hơn cô ba tuổi, lần đầu tiên hai người gặp mặt chính là lúc Dịch Tích đang học lớp 5, lúc đó hai người như lửa với nước không hề hợp nhau.

Sau khi học xong cấp 3 thì Dịch Vân Chiêu nhanh chóng đi du học, ông nội của Dịch Tích Dịch Quốc Đường đã đưa anh ta ra nước ngoài. Mà mấy năm sau, Dịch Vân Chiêu không hề quay về, nếu như có kỳ nghỉ mà quay về thì Dịch Tích sẽ diện đủ mọi lý do để không về nhà.

Cô và anh ta đã 7 năm không gặp nhau.

Dịch Tích cười nhạt nhìn anh ta.

Dịch Vân Chiêu không hề thay đổi, ngược lại còn trưởng thành hơn, đẹp trai hơn, cũng càng trở nên dối trá hơn.

Hai người nhìn nhau không quá vài giây, không khác gì hai người lạ nhìn nhau.

Dịch Tích nghĩ rằng Dịch Vân Chiêu sẽ hận cô, cũng giống như cô hận anh ta thấu xương.

Dịch Thành Hành chụp ảnh xong nhanh chóng rời đi cùng với mấy vị lãnh đạo nhà trường. Dịch Tích đi lại bồn hoa gần đó ngồi xuống đợi Từ Nam Nho.

“Dịch Tích”.

Giọng nói kia dường như không giống với trí nhớ của cô, nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó là Dịch Vân Chiêu.

Cô ngẩng đầu thì vừa thấy anh ta hai tay đút túi quần đứng cách cô vài bước, nhìn về phía cô.

Dịch Tích phủi quần đứng lên, cứ vậy mà đi chỗ khác mặc kệ anh ta.

“Cô đứng lại”.

Dịch Vân Chiêu đi lên vài bước nắm lấy cổ tay cô.

“Anh làm gì! Buông tay ra!” Dịch Tích xù lông nhím, trở tay thoát khỏi anh ta.

Cô dùng sức lớn nhưng vẫn không thể thoát khỏi móng vuốt của anh ta.

“Anh bị bệnh à, kéo tôi làm gì!”

Dịch Vân Chiêu lạnh mặt: “Có nhất thiết phải sợ tôi đến vậy không?”

“Tôi sợ anh?” Dịch Tích cười lạnh, đột nhiên không vùng vẫy nữa, “Anh làm gì mà tôi phải sợ”.

“Vậy sao, nếu cô không sợ tôi thì tại sao tôi vừa về thì cô liền dọn đi”.

“Nực cười, tôi đã quyết định dọn đi từ lâu rồi. Chỉ vì tôi muốn rời khỏi cái nơi các người ở chứ không phải vì sợ anh”.

“À”.

Anh ta lạnh lùng cười, trong phút chốc hai người ngầm giằng co với nhau, cả hai im lặng nhìn nhau.  

Dịch Tích trừng mắt nhìn anh ta, không muốn bị yếu thế.

Lúc này có một giọng nói lạnh lùng gọi cô.

“Dịch Tích”.

Cô nhanh chóng quay đầu lại nhìn người đàn ông kia, không biết vì sao lại chợt cảm thấy nhẹ nhõm.

“Thầy!” Dịch Tích vung tay anh ta ra, vội vàng chạy đến cạnh anh, “Thầy đến trễ vậy, bọn em đợi thầy lâu rồi”.

“Xin lỗi, lúc nãy bận chút chuyện”. Từ Nam Nho nói xong lại lướt mắt qua người đứng phía sau Dịch Tích, rồi nhanh chóng thu tầm mắt.

“Không sao không sao, đi nhanh nào!” Dịch Tích kéo cánh tay của Từ Nam Nho vội vàng đi về trước.

“Dịch Tích!” Người sau lưng gọi cô nhưng cô quan tâm. Từ Nam Nho quay đầu nhìn liền chạm phải ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông kia.

Đi được một đoạn, Từ Nam Nho dừng bước: “Buông tay ra trước”.

Dịch Tích ngây ngốc, lúc này mới phát hiện là bản thân đã kéo tay của Từ Nam Nho suốt cả đoạn đường.  

“A!” Cô thả tay ra, khuôn mặt lo lắng lúc này mới thả lỏng.

Từ Nam Nho nhìn cô: “Em rất căng thẳng?”

Dịch Tích ngừng một lát: “Có sao?”

Từ Nam Nho im lặng, cúi thấp đầu nhìn tay cô còn siết chặt.

Anh không hứng thú với những vấn đề của học sinh, nếu cô đã không muốn nói thì anh cũng không gặng hỏi. 

“Qua kia đi”. Từ Nam Nho nhìn về phía có đám học sinh đang nhe răng chụp ảnh.

“Đợi đã!” Dịch Tích bắt lấy cánh tay Từ Nam Nho.

Cô vốn dĩ muốn nắm lấy cổ tay anh, thế mà lại vô tình nắm lấy lòng bàn tay anh.

“Thầy khoan đi có được không?”

Lòng bàn tay khô mịn lại ấm áp, dường như có thể cảm nhận được mạch đập của trái tim dưới lòng bàn tay. 

Từ Nam Nho nhíu mày nhìn nét mặt giả vờ đáng thương của Dịch Tích.

Anh gỡ tay cô ra: “Không đi? Vậy em muốn gì?”

“Em”.

Em muốn ở riêng với thầy.

Dịch Tích: “Em muốn chụp ảnh cùng với thầy”.

“Chụp ảnh chung cũng không cần phải lôi kéo như vậy”. Từ Nam Nho nghiêm mặt vì hành động ban nãy của cô.

Dáng vẻ của anh lúc này làm cô nhớ đến mấy người già bảo thủ trong mấy phim truyền hình. Dịch Tích nhìn anh, cười rộ lên: “Được được, không lôi kéo nữa, vậy chúng ta chụp vài tấm nhé?”

Dịch Tích mở ứng dụng chụp hình ra.

Từ Nam Nho cao hơn cô nhiều, vì thế cô phải tìm đúng góc để chụp vừa hai người: “Ài, thầy cao quá, thầy cúi người xuống một xíu được không?”

“…”

“Đứng gần một chút đi thầy, em có ăn thịt thầy đâu”.

“…”

Cuối cũng tìm đúng góc độ, lúc này khuôn mặt hai người trên điện thoại bỗng hiện lên hai cái tai mèo.

Dịch Tích nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Từ Nam Nho: “Đây là chức năng chụp hình trong điện thoại em?”

“Ừm, sao vậy?”

Từ Nam Nho có chút khó chịu đứng thẳng người, mà lúc này nửa khuôn mặt của anh đã ra khỏi phạm vi ống kính, Dịch Tích lại nghe thấy anh nói: “Không được, không chụp nữa”.

Dịch Tích buồn bực nhìn anh: “Bây giờ giới trẻ đều thích chụp như vậy, thầy chưa thấy qua sao?”

Từ Nam Nho: “Chưa thấy qua thì sao nào? Có lỗi sao”.

Có lỗi?

Dịch Tích nhìn thấy anh nhíu mày ghét bỏ, tâm trạng buồn bực khi nãy bỗng chốc biến mất.  

Thầy Từ nhà cô sao lại đáng yêu đến vậy chứ.

“Được rồi được rồi, vậy em xóa tai mèo đi có được không?” Dịch Tích không khuyên được anh, đành xóa đi chức năng đó, “Em cũng không phải là ngày đầu tiên làm học sinh của thầy, chỉ có được ngày hôm nay là đáng nhớ nhất thôi, thầy hợp tác với em một chút đi”.

“Em chưa nghe qua một ngày làm thầy thì cả đời làm cha sao”. Lúc Từ Nam Nho nói lời này có hơi cúi người xuống.

Dịch Tích nhanh chóng bấm nút chụp ảnh.

“Một ngày làm thầy thì không sao, nhưng mà làm cha cả đời thì…” Dịch Tích xoay đầu, ý vị sâu xa nhìn Từ Nam Nho, “Thầy muốn em gọi thầy là ba sao? Quao, không ngờ thầy còn có suy nghĩ ghê gớm như vậy”.

Từ Nam Nho lạnh mặt, giơ tay cốc một cái thật mạnh vào đầu cô.

Dịch Tích: “A! Đau!”

Từ Nam Nho mặc kệ cô, xoay người rời đi.

Dịch Tích xoa xoa trán, thấy người trước mắt đã rời đi.

“Này này! Thầy à! Đợi một chút! Mới chụp được một tấm thôi à!”

**

Lúc sinh viên lớp Thương mại quốc tế cầm bằng tốt nghiệp trên tay thì cũng chính là lúc thời học sinh đặt dấu chấm hết.

Đêm đó, đám sinh viên đã bao trọn một phòng tại nhà hàng, người nào cũng tuyên bố là không say không về.

Dịch Tích thuộc thành phần người nổi bật trong lớp, hiển nhiên là người sẽ được mời rượu nhiều nhất. Vì uống cũng khá nhiều, cô không nhịn được cứ đi nhà vệ sinh.

Lần thứ ba đi vệ sinh quay về phòng, Dịch Tích lại gặp Từ Nam Nho.

Hôm nay có nhiều lớp đãi tiệc ở đây, bên Đại học Lý Công cũng có vài lớp. Có lẽ Từ Nam Nho cũng được học sinh mời tham dự.

Anh đứng dựa vào hành lang cạnh nhà vệ sinh, cúi đầu tìm điện thoại trong túi áo. Không biết có phải uống hơi nhiều không mà tìm mấy lần cũng không thấy.

Cô bước đến chỗ anh đang đứng.

“Say rồi sao?” Cô khoanh tay trước ngực, dáng vẻ lười biếng đứng trước mặt anh.

Người kia nghe được liền ngẩng đầu, thấy cô đến anh lại không dựa vào tường nữa mà đứng thẳng người.

Mùi rượu và thuốc lá xông thẳng vào mũi cô, Dịch Tích biết rằng mùi rượu là của anh, còn mùi thuốc lá kia thì không phải, bởi vì anh không hút thuốc, nhưng chắc là do trong phòng anh có người hút thuốc.  

“Em cũng ở đây à”. Giọng nói kia trước sau vẫn bình tĩnh như một, lúc này lại có một chút khàn đi bởi vì uống rượu.

Ánh đèn hành lang hơi tối, vừa mê hoặc lại vừa cấm kỵ, Dịch Tích đột nhiên cảm thấy người trước mắt là một điều gì đó mê hoặc chết người.

“Thầy, thầy say rồi”.

“Hửm?”

Dịch Tích cong khóe môi nhìn anh chằm chằm: “Phải rồi, lần trước em có hỏi thầy một câu mà thầy chưa trả lời”.

Từ Nam Nho có chút nghi hoặc.

Dịch Tích nhắc nhở anh: “Lúc ở cửa hàng trang sức kia, trước khi em đi không phải có hỏi thầy giữa em và cô ấy ai đẹp hơn sao”.

Từ Nam Nho hơi híp mắt.

Dịch Tích: “Em tự nhận mình đẹp hơn, nhưng mà việc này cần có câu trả lời của người bên cạnh, thầy thấy đúng không”.

Cô ấy là chỉ người phụ nữ đi cùng Từ Nam Nho lúc ở cửa hàng trang sức kia.

Từ Nam Nho nhíu mày: “ Em thích hơn thua với người khác việc này…”

“Không, em chỉ hơn thua với người mà em muốn thôi”. Dịch Tích tiến lại gần hơn, lúc khoảng cách giữa cô và anh còn vài centimet thì dừng lại, cô hơi ngẩng đầu, đường cong của cái cổ trắng ngần kia như mê hoặc dụ dỗ người khác.  

Hồ ly tinh trong đêm tối sử dụng thuật mê hồn đi quyến rũ người khác.

“Từ Nam Nho, em và cô ấy, rốt cuộc là ai đẹp hơn ai?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.