Tí tách…
Mưa nhỏ trút xuống con đường trong đêm tối mờ. Thời tiết bắt đầu trở nên lạnh hơn đặc biệt là vào buổi tối. Cuộc cãi vã vừa rồi khiến Doãn Đoả mang một tâm trạng nặng nề rời khỏi căn nhà của người chồng cũ.
Ban chiều vẫn nắng mát mát nên cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, nào ngờ mới tan học lại bị Nhiệm Quách đột ngột dẫn đi, bây giờ trời đã tối âm u, không khí lạnh buốt cũng ào ra. Cô lạnh lẽo ôm ôm xoa xoa chính thân thể mình trong đống tâm trạng buồn khó tả.
Cảm giác tủi thân ập tới, cô không nghĩ mình khống chế nổi cảm xúc hiện ra khuôn mặt đâu. Ngoài tủi thân, cô còn mang bao nhiêu cảm xúc bão bùng của một con người mất hết tất cả. Mất một gia đình, mất đi người cô từng yêu sâu đậm.
Ngày hai bên gia đình và Nhiệm Quách muốn ly hôn, cô không khóc gào. Không phải vì cô không muốn, vì cô đã học được chữ ‘nhẫn’ từ khi còn là học sinh. Những năm tháng tuổi xuân của học sinh cô bị cô lập bởi bốn tiếng ‘ con của tiểu tam’, không bạn bè, không ai đồng ý làm thân làm thích với cô. Cũng vì vậy mà cô bị trầm cảm, khóc mỗi đêm nên mới dẫn tới nhẫn nhịn giỏi, từ chuyện to cho tới chuyện tí.
Mấy ngày nay tối nào gối cũng ướt, trong đôi mắt to tròn từng sóng sánh nhưng nay lại thăm thẳm từng chút đau buồn. Rốt cuộc cô phải sống thế nào nữa đây. Mất hết tất cả rồi.
Chỉ có một con đường thẳng dài, cánh rừng hai bên, không có người, mọi thứ thật im lặng, thanh âm ai oán đau buồn của mình cũng dọi vào chính tai.
Nếu như không bị bế nhầm thì đã không gặp mà yêu phải một con người không tim, cũng sẽ không đau nhiều tới vậy. Nhưng nếu không bị bế nhầm, thì cô được hưởng vinh hoa tận những 20 năm sao? Phải vừa cảm ơn ông trời cũng vừa trách nữa sao?
Mới điểm sáu rưỡi nhưng xung quanh đã sớm tối, bầu trời chất đầy mây xám xịt, mưa nhỏ dần thành lớn hơn. Nước mắt cô hoà dưới mưa, thân thể cũng ngày một ướt nhẹm.
“Nhiệm Quách, Nhiệm Quách…”
Cô thảm thiết gọi tên anh mấy lần, đầu óc cũng mơ mộng nghĩ mọi chuyện là giả, là giả hết. Nhưng làm sao mộng giấu nổi lý trí, sâu vào trong đầu luôn nhắc cô mọi thứ đã diễn ra và hoàn toàn là thật hết. Cô chỉ là kẻ giả mạo, mọi thứ nên trả về cho người thật.
Ánh đèn chiếu sáng cả phía trước, Doãn Đoả trong vô thức quay người lại thì thấy một con ô tô đang lao lên với tốc độ rất nhanh. Trong chốc lát cô như mất cả lý trí không nghĩ được gì, chỉ trơ mắt nhìn con ô tô đó đang lao tới rất nhanh tới mình.
Cô sẽ bị xe tông sao? Doãn Đoả giơ tay lên giấu đi con mắt của mình.
Một âm thanh ma sát vang lên dài một tiếng, con xe đen bóng bẩy dừng ngay trước người Doãn Đoả, mưa vẫn liên tục rào rào, khung cảnh trắng xoá trong đám sương mù.
Vừa rồi doạ chết tim gan cô rồi, Doãn Đoả ngã ngồi dưới đất run rẩy từ từ bỏ tay ra. Trước mắt là gã đàn ông mới nãy cùng cô cãi nhau xong, một tay cầm ô, một tay đút trên túi quần, Nhiệm Quách bật ô ra, anh khẽ đưa con mắt lạnh lùng của mình ra nhìn bộ dạng ướt sũng thê thảm của cô.
Doãn Đoả lờ đi, cô chống tay dưới mặt đường yếu đuối đứng dậy sau cơn hoảng nhưng liền bị Nhiệm Quách kéo lên, toàn thân cứ như sẽ bị gãy vậy. Doãn Đoả sợ tức giận hét lên.
“Thả em ra.”
“Tại sao em không làm tình nhân của tôi hả? Tôi có thể cho em tất cả mọi thứ, chiều chuộng em vô đối, còn thứ gì mà tôi không cho được em sao?”
Nhiệm Quách gằn giọng vào mặt cô. Doãn Đoả bị doạ cho choáng hồn mấy giây, cô đau buồn lại rơi thêm nước mắt. Có điều cả người ướt hết rồi, trước mặt còn là người đàn ông không yêu cô, anh ta làm sao để tâm tới mấy giọt nước mắt của cô chứ? Có khi còn không biết cô khóc.
Nhiệm Quách thật vô tâm.
“Em muốn anh yêu em! Em muốn có một cuộc hôn nhân hạnh phúc bên anh mãi mãi! Nhưng anh lại không cho em được… Hức… Oà…”
Âm thanh thật thê lương, nghe thật buốt lòng, như mùa mát mới trôi qua ở Cổ Thành.
Khóc oà ngay trước mắt chồng cũ Doãn Đoả không thích chút nào! Nhưng cô không kìm nổi câu nói vừa rồi của Nhiệm Quách, anh lại gây thương tích ở trong lòng cô nữa rồi.
“Tình yêu là gì chứ? Nó có dùng để làm gì đâu. Em thích cái thứ rẻ rách đó từ anh thà rằng em thích tiền của anh thì tốt hơn. Tiền có thể mua được nhiều thứ, làm được nhiều thứ, không phải sao?”
Âm thanh nhẹ nhàng tạo luyến như đang dụ dỗ Doãn Đoả! Và cô cũng nhận ra rõ ràng hơn Nhiệm Quách là một người có tính cách, và nhận thức khác xa hoàn toàn với suy nghĩ trong đầu mình rất nhiều.
Anh coi thường tình yêu! Coi tình yêu là thứ rác rưởi? Nhưng tại sao? Tại sao anh lại có một tư tưởng đơn dị như vậy?
Cô đứng bất lặng dưới ngực anh, đờ đẫn chìm trong những suy nghĩ khó hiểu trong đầu. Sau một hồi liền đẩy anh ra.
“Nhiệm Quách, anh không biết tình yêu là gì sao? Đúng là có tiền thích thật! Nhưng nếu có tình yêu thì càng tốt hơn đấy. Tình yêu khiến người ta thấy hạnh phúc khi sống trên đời này và…”
“Tình yêu? Em đừng nói ra cái cụm từ buồn cười đó được không? Nghe chẳng khác gì rác rưởi, thứ đó tồn tại chỉ làm cho cuộc sống rối loạn mệt mỏi hơn. Bây giờ anh cho em hai lựa chọn, làm tình nhân của anh, em sẽ được sống thoải mái không lo điều gì. Hoặc là đi đi, sau này chúng ta coi như không thân biết gì nữa.”
Đôi mắt sâu thẳm của Nhiệm Quách như chắc rằng Doãn Đoả sẽ không muốn xa rời mình, vì cô yêu anh mà.
Ngoài dự đoán, Doãn Đoả liền quay mặt tiến về phía trước bóng đêm. Nhiệm Quách cau mày, môi nhếch cũng chuyển sang cắn răng, nhìn cô rời đi mà phần tâm tư chỉ có tức giận. Mày cau mãi không thả lỏng, muốn lập tức kéo cô trở về vòng tay, còn có một ý định nhốt cô. Nhưng anh lại muốn coi coi, trong những ngày tới cô sẽ sống như thế nào khi không có anh.