Mặt trời đã lên cao, ánh nắng mùa hè rất chói chan, từng tia nắng đều mang theo sức nóng, không còn dịu nhẹ ấm áp như lúc xuân về nữa. Ngồi trong phòng mà không có vài chậu đá để cạnh bên thì thật sự rất nóng bức, khó chịu. Thời tiết oi ả cũng khiến người ta trở nên nóng nảy, dễ dàng tức giận.
Dưới cái nắng buổi trưa của mùa hè, trước cửa phòng Thiên Nương lại đặc biệt ồn ào “náo nhiệt”.
“Tam tiểu thư, người không vào được đâu.”
“Đây là nhà ta, có chỗ nào ta không thể vào chứ?!”
Phí Bảo Nhiên hai má phồng phồng, miệng nhỏ chu lên, dáng vẻ đang rất tức giận nhưng cũng rất đáng yêu. Hình như hôm nay nàng ấy rất nhiều năng lượng, khác với bộ dạng như “cá chết đuối” hôm ở tiệc trưởng thành. Bảo Nhiên không ngại đứng trước cửa sổ phòng nàng, giậm chân ra lệnh cho hai gia đinh đang canh gác mở cửa, tư thế chuẩn bị sẵn sàng để xông thẳng vào trong.
“Thật sự không được đâu tiểu thư. Lão gia đã dặn rồi không ai được vào thăm nhị tiểu thư cả.” Gia đinh khó xử, dốc hết sức khuyên nàng trở về.
Lá gan của họ nhỏ lắm, không dám làm trái ý lão gia nhưng cũng không dám khiến nàng tức giận. Một bên là mệnh lệnh của gia chủ, một bên lại là viên ngọc quý của Phí gia. Xử lí không khéo thì ngày tháng sau này của họ cũng khó khăn lắm.
“Ta chỉ vào nhìn tỷ ấy một chút thôi rồi ra ngay. Ngươi bên ngoài canh giúp ta, ngươi không nói, ta không nói làm sao phụ thân biết được.”
“Nhưng….”
“Đừng nhiều lời nữa. Mau mở ra. Sáng qua ta đã thấy Hạnh Hoa từ trong này đi ra rồi, hay các ngươi muốn ta kể chuyện này lại với cha?!”
Nghe đến đây hai gia đinh kia có chút chột dạ, liếc mắt nhìn nhau. Quả thực, sáng sớm hôm qua Hạnh Hoa có ghé qua, còn dúi cho bọn họ chút bạc, nói là chủ ý của phu nhân. Chỉ trách bọn họ thấy bạc liền sáng mắt, lại nghĩ có phu nhân chống lưng nên chẳng sao. Nhưng lỡ mà lão gia biết được thì sẽ lớn chuyện mất.
“Vậy… người chỉ lưu lại một chút thôi nhé.”
“Được, ta vào nhìn một cái liền rời đi ngay!” Phí Bảo Nhiên hài lòng cười vui vẻ.
“Két” một tiếng nhỏ, cánh cửa gỗ sơn son được mở ra. Trong phòng quả thực rất nóng, còn nóng hơn cả ngoài trời. Vừa đặt chân vào phòng, Phí Bảo Nhiên đã cảm thấy ngột ngạt, khó chịu.
“Tỷ tỷ, ta đến thăm tỷ đây.”
Dù đã lên tiếng dò hỏi nhưng vẫn không nghe thấy ai đáp lời. Nàng chỉ có thể đánh bạo đi đến sát bên giường của Thiên Nương, nơi có dáng người đang nằm.
“Nhị tỷ, tỷ vẫn còn ngủ sao?”
Nữ tử mảnh mai nằm nghiêng người trên giường, mặt xoay vào trong. Đường cong thiếu nữ mềm mại ẩn hiện sau lớp y phục đã đẫm mồ hôi. Dù không mặt kề mặt nhưng vẫn nghe rõ mồn một tiếng hơi thở nặng nề, ngắt quãng kèm theo chút rên rỉ của nàng.
Không khí trong phòng đang rất nóng nhưng Phí Bảo Nhiên lại cảm thấy từ ngón chân đến đỉnh đầu đều lạnh buốt. Nàng hít một hơi thật sâu nhẹ nhàng lật người Thiên Nương lại.
Chỉ thấy nhị tỷ của nàng vẫn không cử động gì. Hai mắt khép lại, hai má đỏ hồng, môi đào khô nứt, đỏ như chích máu, cả người nóng bừng bừng. Dù cho nàng có gọi, có lay mạnh thế nào cũng không tỉnh.
Sự lo lắng, hoảng loạn và sợ hãi phút chốc ngập trong ánh mắt nàng.
Phí Bảo Nhiên ôm chặt người trong lòng, hướng về phía cửa hét lớn: “Người đâu! Mau đến đây!! Tỷ tỷ ta bất tỉnh rồi!”
“Khốn khiếp! Mau đến đây!!”
Nghe tiếng hô của nàng hai cái gia đình gác ngoài cửa lập tức xông vào. Bọn họ sững sờ đứng giữa phòng hết nhìn nhị tiểu thư đang sốt cao mê mang lại đánh mắt nhìn nhau như thể muốn hỏi: bây giờ nên làm sao?
“Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau đi gọi đại phu đi, còn ngươi mau mở cửa sổ ra rồi mang khăn lau cùng vài chậu nước lạnh đến đây!”
“D… Dạ tiểu thư.”
Mắt thấy hai cái gia đinh xách chân lên cổ mà chạy, sóng mũi nàng lại có chút cay cay. Nếu nàng không đến đây, nếu nàng không cương quyết muốn vào trong, có thể bọn họ sẽ để mặc tỷ ở trong phòng một mình, có khi bệnh chết cũng chẳng hay…
Đại Triều đang gấp rút chạy đi mời đại phu theo lời Bảo Nhiên thì lại chạm mặt Phí Vân Đình vừa bãi triều, từ cổng lớn đi vào.
“Lão… Lão gia.”
Trông thấy dáng vẻ hấp tấp, sợ sệt của y, Phí Vân Đình nhíu mày, ánh mắt ghét bỏ.
“Ngươi đi đâu mà lại gấp gáp như vậy?”
“Bẩm lão gia, Nhị tiểu thư bất tỉnh trong phòng nên Tam tiểu thư sai tiểu nhân đi mời đại phu.”
Vẻ mặt lão thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, rồi lại nghiêm trọng, sau cùng lại rất lạnh nhạt, không nói gì chỉ phất tay ra hiệu cho Đại Triều rời đi.
Bản thân lão tiếp tục trở về phòng. Trong phòng Lộ Kiều đang nhàn nhã thêu khăn tay, bên cạnh có người quạt mát, trên bàn có đặt sẵn một đĩa nho ướp lạnh. Trông thấy Phí Vân Đình bà liền nở nụ cười vui vẻ, đặt khăn thêu sang một bên mà đon đả đến đón lão, ân cần giúp lão cởi y phục.
“Lão gia, hôm nay người về trễ thế, chắc bụng cũng đói rồi nhỉ? Có cần ta sai người chuẩn bị chút điểm tâm không?”
Phí Vân Đình thuần thục phối hợp với Lộ Kiều mặc xong thường phục. Y phục chỉnh tề đâu vào đấy xong xuôi cả ông mới chậm rãi nhắc đến chuyện của Thiên Nương.
“Hôm qua nàng cho người đen thuốc đến chỗ Thiên Nương phải không?”
Lộ Kiều có chút ngạc nhiên, không biết tại sao hôm nay lão ta lại bất ngờ hỏi đến chuyện của nàng ta.
“Đúng vậy, có gì không ổn sao, lão gia?”
“Hôm qua, nó vẫn khoẻ mạnh đúng không?”
“Đúng vậy, khoẻ mạnh, bình thường, chỉ là tinh thần không mấy vui vẻ.”
Bà ta thấy đứa thứ nữ đó vẫn rất khoẻ mạnh nha, khoẻ như trâu vậy, gan cũng lớn lắm, dám ra tay với nô tỳ của bà. Không chút nể nang gì mà đánh Hạnh Hoa mặt sưng vù, cánh tay cũng bị trật.
“Chẳng lẽ Thiên Nương xảy ra chuyện gì rồi sao?” Lộ Kiều sốt sắn hỏi.
“Không có gì, hình như bệnh rồi. Vừa nãy mấy tên gia đinh cuống cuồng cả lên, đi mời đại phu rồi.”
“Bệnh rồi sao? Sao có thể ngả bệnh nhanh như vậy được? Không được, ta phải qua đó xem thử mới yên tâm được.”
Lộ Kiều vừa xoay người định rời đi thì cổ tay đã bị lão nắm lại.
“Mặc kệ nó, chắc lại giở trò quỷ để đối phó ta mà thôi.” Lão chẳng chút mảy may quan tâm đến sự an nguy của nàng mà lảng sang chuyện khác: “Không phải lúc nãy nàng bảo chuẩn bị điểm tâm cho ta sao? Nhanh làm đi.”
“Vậy… Được rồi, đều nghe theo ông.”
Phía bên nay, Phí Bảo Nhiên cùng Lệ Vi đang luôn tay luôn chân lau người cho Thiên Nương, chỉ hi vọng nàng có thể nhanh hạ sốt một chút.
“Tam tiểu thư, đại phu tới rồi, tới rồi!”
Đại Triều rất nhanh đã quay lại, theo sau là một vị đại phu trẻ, dáng người hơi thấp nhưng không bé, gương mặt ưa nhìn, độ tuổi tầm hai mươi đổ lại.
Phí Bảo Nhiên có chút nghi ngờ nhìn Đại Triều. Nàng bảo hắn đi mới đại phu, không phải hắn tìm bừa một tên lang băm nào đó đến đây qua mặt nàng chứ? Trông nhỏ tuổi như vậy, có thể trị được bệnh không?
Như đoán biết được ý tứ trong ánh mắt nàng, vị đại phu kia ôn nhu nở nụ cười, kiên nhẫn giải thích: “Ta là Điền Tâm, học trò của Mục đại phu. Hôm nay sư phụ ta có việc ra ngoài, bệnh xá chỉ còn mình ta và các sư đệ, nên ta đánh bạo một lần đến đây xem bệnh.”
“Tiểu thư yên tâm, chỉ cần không phải bệnh hiếm gặp hay quá nặng, ta có thể trị được.”
Nhận thấy mình đã đánh giá thấp người khác, nàng có chút ngượng ngùng, vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho Điền Tâm bắt mạch.
Vẻ mặt y lúc khám bệnh rất nghiêm túc khiến các nàng đứng bên cạnh không khỏi lo lắng. Phí Bảo Nhiên không đợi được mới lên tiếng: “Điền Tâm đại phu, tỷ tỷ ta thế nào rồi?”
Vẻ mặt nghiêm túc của y cuối cũng cũng dịu đi thay vào đó là sự dịu dàng khiến người khác an tâm.
“Tiểu thư đừng quá lo lắng. Nhị tiểu thư chỉ là bị sốt thông thường thôi. Thể chất nàng ấy vốn yếu ớt, ngày hè nóng bức đêm lại lạnh lẽo, ở trong phòng kín ắt sẽ sinh bệnh. Huống hồ, theo ta quan sát thì hình như nàng ấy còn đang bị thương, lại không được chăm sóc, ăn uống đạm bạc sơ sài dẫn đến thể chất vốn yếu lại càng suy nhược.”
“Lát nữa người cho người theo ta đến bệnh xá lấy thuốc về nấu cho nàng uống. Nhớ chú ý bồi bổ cơ thể, nghỉ ngơi nhiều một chút, phòng ốc nên mắt mẻ một chút. Tịnh dưỡng dăm ba hôm thì sẽ khỏi. Khi nào sư phụ ta về, ta sẽ báo lại với người, để ngửi đích thân đến khám lại cho nhị tiểu thư.”
Nghe được những lời dặn dò chu đáo này của y, Bảo Nhiên yên tâm hẳn. Cảm giác lo lắng cuối cùng cũng buông xuống được. Ánh mắt tràn đầy cảm kích nhìn y.
“Cảm ơn Điền Tâm đại phu. Lệ Vi sẽ thay ta theo người đến bệnh xá lấy thuốc.”
Nói đoạn, nàng lấy từ thắt lưng một túi tiền nhỏ được thêu tinh xảo, rất tự nhiên mà dúi vào tay y.
“Đây là chút tấm lòng của ta, mong ngươi nhận cho.”
Lệ Vi đứng bên cạnh cũng trố mắt nhìn hành động của chủ tử nhà mình. Người khác có thể không biết nhưng nàng thì biết rất rõ đó là túi tiền mà phu nhân đích thân thêu riêng cho tiểu thư. Tiền có thể cho nhưng túi thì không được đâu.
Lương y như từ mẫu, chữa bệnh cứu người là chức trách thiêng liêng của người thầy thuốc. Huống hồ, tiền khám bệnh và tiền thuốc đều sẽ được tính sau, Điền Tâm cũng không phải người hám của. Túi tiền của tiểu cô nương đây lại càng không muốn nhận.
Điền Tâm nhẹ nhàng từ chối ý tốt của Bảo Nhiên, y trả lại túi tiền cho nàng, sau đó viện cớ bệnh xá ít người nhiều việc liền nhanh chóng trở về.