Tới lượt tôi, tôi lại đứng ở vị trí cũ. Hôm này Albert không có tới. Tôi không hiểu vì sao bản thân mình lại luôn nhớ tới Albert, rõ ràng chỉ coi cậu ấy là bạn nhưng lại luôn cảm thấy muốn ở bên cạnh cậu ấy.
“Cao Lãng, hôm nay em sẽ hát bài gì?” – Thầy Henry cầm một quyển sổ nhỏ, tay bên phải cầm một chiếc bút, đôi mắt xanh sau chiếc kính vàng nhìn tôi. Phải nói là Albert thừa hưởng hoàn toàn nét đẹp từ bố cậu ấy.
“Bài All of me của John Legend ạ.” – Tôi nói.
“Wow, thầy rất mong chờ phần biểu diễn của em. Phải nói em cho tôi rất nhiều bất ngờ khi có thể biến hóa được nhiều như vậy. Nào cho thầy xem em đã chuẩn bị được gì rồi.”
Tôi hát lên và dựa theo cảm xúc của bản thân mình mà nương theo. Tôi không muốn chấp nhận rằng bản thân mình khi nghĩ tới Albert sẽ có cảm xúc ấy nên tôi muốn cố loại bỏ hình ảnh cậu ấy trong đầu.
“Cao Lãng, em thực sự chuẩn bị tốt chứ.” – Thầy Henry nhìn tôi.
“Dạ, em nghĩ em chuẩn bị hết khả năng của em rồi ạ.” – Tôi cúi mặt nói.
“Thầy nghĩ em không ổn với bài này đâu, em nên đổi bài hát khác đi. Nếu em vẫn cố giữ, thầy mong khi lên sân khấu thầy sẽ nhìn thấy một hình ảnh khác của em, chứ không phải một Cố Cao Lãng vô hồn như thế này. Em hiểu chứ?”
Tôi gật đầu, rồi lui xuống dưới.
Dạo này Albert cũng tới chỗ tôi để xem tôi luyện tập. Cậu ấy vẫn góp ý cho tôi thêm về thanh nhạc, ngoài ra còn giúp tôi bố sung thêm những phần thiếu sót nữa. Nhưng tuyệt nhiên Albert không nhận xét về cảm xúc tôi đưa vào bài hát nữa. Tôi cũng có cảm giác như là Albert đang tránh tôi, không muốn tiếp xúc gần với tôi nữa.
Tôi tự thấy lòng mình dâng lên cảm xúc chua xót. Tôi không biết là vì sao nữa. Có điều tôi chắc chắn rằng tôi không muốn Albert như vậy. Chỉ mấy ngày nữa thôi cậu ấy sẽ ra sân bay và đi tới một nơi rất xa nước V. Tôi không muốn khi đi mà cậu ấy sẽ giữ cảm xúc này. Nhưng tôi cũng không biết mình nên làm gì.
Những ngày còn lại, tôi không còn thấy Albert tới phòng tôi nữa. Có vẻ như là cậu ấy nghe thấy lời của thầy Henry nên tin rằng tôi đã đổi bài. Tôi vẫn còn nhớ rằng cậu ấy bảo rằng muốn tôi hát bài này cho cậu ấy nghe, muốn tôi nghĩ tới cậu ấy khi hát.
Nhưng tôi không biết mình nên làm gì nữa. Tôi sợ rằng cảm xúc ấy là thật. Liệu đó có phải là tình yêu giữa hai người yêu nhau, tương tự như nam và nữ hay không. Từ trước tới nay, tôi chưa từng nghĩ rằng bản thân mình sẽ yêu một người con trai. Nhưng hiện tại, tôi nghi ngờ bản thân mình, nghi ngờ trái tim mình. Liệu rằng chính tôi có nghĩ như vậy hay không.
Ngày lên sân khấu đã tới. Thực sự là Albert không có tới phòng luyện thanh nhạc của tôi nữa. Nhưng tôi vẫn giữ đúng lời hứa đó, vẫn tiếp tục một bài hát về tình yêu đôi lứa, một thử thách siêu khó với tôi và có thể đưa tôi một vé rời khỏi chương trình.
Tôi chỉ ngồi lặng ở ghế chờ mặc dù những thí sinh khác trong đội đang cười nói rôm rả. Sau vòng Đối đầu, mối quan hệ giữa tôi và những thí sinh khác cũng được cải thiện. Bọn họ có nói chuyện với tôi, cũng không cố gắng xa cách tôi nữa. Nhưng tôi vẫn giữ một khoảng cách nhất định với họ. Có thể là khoảng cách về độ tuổi nên tôi không muốn nói chuyện với họ chút nào, cũng khó mà làm thân với nhau.
Từng đợt thí sinh đi ra, tôi nhìn lên sân khấu, những thí sinh của tôi lần lượt bị đối thủ gọi lên. Rồi tới lượt của thầy Albert, cũng gọi một thí sinh nữ có thực lực khá yếu lên nhưng xui xẻo thay lại bị loại khi lượt bình chọn của khán giả lại quá thấp. Nói chung đội của huấn luyện viên Henry khá yếu thế so với đội khác khi các huấn luyện viên khác như kết hợp với nhau mà lần lượt gọi những thí sinh mạnh của họ lên để đấu với bọn tôi. Rốt cuộc chỉ còn tôi và một thí sinh nữ khác có trình độ theo tôi là khá tốt.
Đội của chúng tôi sau vòng hôm nay có thể sẽ bị xóa sổ hoàn toàn.
Tới lượt của huấn luyện viên Mĩ Lâm, cô gọi Hi Tuấn lên.