Ngô Ưu bắt đầu đi theo hệ thống anh Kim của mình ra cửa đội tuyết nhặt ve chai.
Cũng may lúc nãy uống một hộp sữa bò, nghỉ ngơi nửa giờ, Ngô Ưu cảm thấy trạng thái thân thể của mình còn tính không tồi. Thậm chí ngay cả nơi bị bọn Trương Vạn Lí đánh đều không còn đau mấy. Hai lần trước cậu đánh nhau với đám Trương Vạn Lí, ít nhất cũng phải chờ hai ba ngày sau mới có thể hết đau. Cho nên, tố chất thân thể cậu bởi vì hai lần đánh nhau trước đó mà tăng cường sao?
Ngô Ưu sờ sờ mặt của mình, xoay xoay cánh tay, trong lòng còn có chun chút vui vẻ.
Cơ mà……
Cậu rất nhanh đã nghe được âm thanh cực kì thân thiết ôn hòa của anh Kim.
【 Có phải em cảm thấy mặt không đau, cánh tay không đau, thậm chí ngay cả vết thương chưa khôi phục lúc trước cũng hết rồi hay không? 】
Ngô Ưu kinh ngạc ngẩng đầu, buột miệng thốt lên: “Sao anh biết?”
Kim Sơn liền cười đến càng thêm hòa ái: 【 Bởi vì anh cho em dùng ống thuốc dinh dưỡng giá trị 11.000 điểm tích lũy mà. Loại thuốc này dùng dược liệu cực kì quý hiếm chế thành, có thể nhanh chóng tiêu trừ cơn đau trên cơ thể người dùng, hơn nữa khẩn cấp bổ sung dinh dưỡng mà cơ thể em đang thiếu hụt. Là thuốc hay ở nhà lữ hành thường chuẩn bị đấy. 】
Ngô Ưu há to miệng. Trừ kinh ngạc cảm thán hiệu quả có thể nhanh chóng trị liệu đau đớn của thuốc kia ra, cậu càng thêm để ý chính là giá của cái thuốc này đấy!
11.000 điểm tích lũy!!
Nếu dựa theo một điểm tương đương một đồng tiền tới tính, vậy cậu đây chính là một ngụm uống sạch 11.000 đồng tiền đó!!!
Tiểu thiếu niên Ngô Ưu tức khắc liền khẩn trương mím miệng: “À, thì là, ngài Kim em……” Em không có nhiều điểm tích lũy với tiền như thế đâu.
Kim Sơn vỗ vỗ bờ vai của nhóc: 【 Đã nói trực tiếp kêu anh là anh Kim mà. Anh là anh em, khẳng định sẽ không để em trả nhiều tiền như thế ngay bây giờ. Hiện tại em nghèo đến không xu dính túi, nơi nào có tiền chứ. Chỉ cần mỗi ngày em đều làm nhiệm vụ hằng ngày anh tuyên bố, chậm nhất hai tháng cũng có thể trả hết số điểm này. Cho nên, không cần lo lắng nha. Chỉ cần em chăm chỉ làm nhiệm vụ, chăm chỉ học tập mỗi ngày hướng về phía trước, điểm tích lũy cùng sinh hoạt tốt đẹp đều đang vẫy tay với em đấy. 】
Ngô Ưu nhẹ nhàng thở ra. Làm nhiệm vụ hằng ngày là có thể trả nợ điểm thật sự là quá tốt. Suy nghĩ một chút nữa, chờ hai tháng sau cậu trả hết số điểm này. Về sau điểm kiếm được từ nhiệm vụ hằng ngày có phải sẽ có thể mua được rất nhiều sữa bò, đùi gà, thức ăn ngon hay không? Nếu mấy cái điểm kia có thể đổi thành tiền, như vậy tiền mà cậu thiếu nhà bác trai bác gái, cậu cũng có thể rất nhanh sẽ trả lại hết?
Cậu hy vọng sớm một chút trả hết tiền cho bác trai bác gái, như vậy lúc nhìn thấy anh trai chị gái em gái em trai bên nội bên ngoại, cậu sẽ không cần phải ăn nói khép nép trong khi bọn họ xụ mặt cùng trào phúng. Tuy rằng trong một tháng này cậu nhóc đã quen ánh mắt lạnh của người khác, nhưng mắt lạnh của những người từng là người thân này vẫn làm cậu cảm thấy bị thương cùng với…… Vài phần phẫn nộ và oán hận.
Vừa nghĩ như thế, Ngô Ưu lập tức cảm thấy chính mình tràn ngập nhiệt tình nhặt ve chai!!
“Anh Kim! Giờ chúng ta đi cửa hàng bách hóa trong huyện ngay đi! Lúc trước em đi với ba mẹ tới đó, luôn luôn nhìn thấy rất nhiều người ở cửa hàng mua xong nước uống xong sẽ ném vào trong thùng rác ở cửa hàng.”
Kim Sơn tán đồng gật gật đầu:【 Địa điểm rất không tồi. Xem ra cái đầu quả dưa của em vẫn không ngu ngốc. Như vậy về sau lúc làm nhiệm vụ học tập, hẳn là cũng có thể hoàn thành rất nhanh. 】
Ngô Ưu bị khích lệ thật cao hứng, tuy rằng cậu nỗ lực kiềm chế, khóe miệng vẫn nhịn không được giơ lên. Cơ mà câu cuối cùng anh Kim nói có chút kì kì nha, còn có nhiệm vụ học tập sao? Nhiệm vụ anh Kim ra chẳng lẽ không phải vẫn luôn là nhặt ve chai kiếm tiền?
Kim Sơn giống như con giun trong bụng Ngô Ưu. Y cười tủm tỉm mà tự giới thiệu: 【 Anh còn chưa nói với em à? Anh là người chấp hành Hệ Thống Tiền Tài Nghịch Tập. Năng lực chủ yếu chính là dạy em làm sao kiếm tiền, phương diện này đương nhiên sẽ bao gồm dạy em các loại tri thức cùng kỹ năng, chỉ có như vậy em mới có thể kiếm được càng nhiều tiền không phải sao? Cho nên nhiệm vụ học tập là nhất định sẽ có. Kỳ thật có bạn bè kiến nghị anh nên đổi tên thành Hệ Thống Tri Thức Nghịch Tập, nhưng mà bị anh từ chối. Tri thức là dùng để làm gì? 90% còn không phải dùng để kiếm tiền à! Cho nên, anh không đổi tên. 】
【 Chỉ cần em đi theo anh, cố gắng làm nhiệm vụ, về sau trở thành triệu phú tỷ phú tỷ tỷ phú là hoàn toàn không có vấn đề. Cho dù là ký chủ không tiến tới nhất đi theo anh, cũng sống một cuộc sống bình thường có xe có phòng có vợ. Cho nên, phải ngoan ngoãn đi theo anh làm đấy! 】
Ngô Ưu lại hơi hơi há miệng thở dốc, lúc sau liền dùng ánh mắt đặc biệt kính nể nhìn Kim Sơn: “Vâng! Anh Kim anh yên tâm đi! Em nhất định sẽ chăm chỉ đi theo anh làm nhiệm vụ!”
Đến lúc này, đại boss Doanh Thắng vẫn luôn ở bên cạnh giả vờ ẩn thân rốt cuộc không thể bảo trì trầm mặc, hắn không chút khách khí mở miệng, vừa há mồm liền đả kích đối thủ.
【 Cậu nghe anh ta ở nơi đó lừa dối cậu. Quả thực là ngu xuẩn. 】
Ngô Ưu nháy mắt sửng sốt.
Doanh Thắng: 【 Anh ta là đệ nhất gian thương trong số hệ thống bọn này, thật sự cùng đi theo anh ta thì cậu tuyệt đối sẽ bị anh ta bóc lột đến chết. Tôi nghe nói anh ta có ký chủ mãi cho đến 90 tuổi vẫn còn nhặt ve chai trả nợ điểm cho anh ta kia kìa, cậu nên có chút tâm phòng bị đi. 】
【 Hơn nữa, một hộp sữa bò chỉ cần năm điểm, anh ta thu cậu sáu điểm. Một lọ thuốc dinh dưỡng cũng chỉ yêu cầu 10.000 điểm, anh ta lại ghi sổ cậu 11.000. Tính tính lợi tức này xem, vay nặng lãi còn chả gian trá như thế. 】
Doanh Thắng rất vừa lòng nhìn biểu tình khiếp sợ lại có chút dao động của Ngô Ưu, bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ bản thân.
【 Tôi thì khác. Tôi là người chấp hành Hệ Thống Chiến Đấu Nghịch Tập. 】
【 Nhóc con, làm một thằng đàn ông cậu phải nên biết rằng, là đàn ông thì nên đầu đội trời chân đạp đất! Nên có sức mạnh có thể bảo hộ người mình yêu, đối kháng tà ác hung đồ lực lượng cường đại! Vô luận ở nơi nào, dựa trời dựa đất đều không bằng dựa vào chính mình. Chỉ có tự bản thân mình mạnh mẽ lên, mới có thể đối mặt sinh hoạt đau khổ mà không chỗ nào sợ hãi! Cho nên, mỗi ngày đều làm nhiệm vụ của tôi để cường đại chính cậu đi, cậu nhất định có thể trở thành một người đàn ông không sợ bất luận tai nạn cùng thế lực ác nào! Thậm chí chỉ cần nắm đấm cậu đủ cứng, xưng bá thế giới cũng không phải là giấc mơ! 】
【 Đến nỗi tiền tài gì đó, những vật ngoài thân đấy, chờ sau khi cậu tự thân cường đại rồi, muốn có được chính là chuyện dễ như trở bàn tay. 】
Đại boss Doanh Thắng y như học thuộc lòng cực kì trào dâng nói ra nhiều lời nói như vậy. Nghe đến mức thiếu niên Ngô Ưu sửng sốt.
Kim Sơn ở bên cạnh ôm bả vai cười nhạo: 【 Học nhiều chữ như thế chắc cực lắm ha? Chậc chậc, có phải anh chuyên môn tìm thống nào đó viết thay cho anh không? Cái loại kêu gọi vừa trẩu vừa không hề có cảm tình này, người ta dám viết anh dám dùng luôn? Trách không được ký chủ của anh đến 80 tuổi còn mỗi ngày buổi sáng mắng anh một câu bạo quân hệ thống sớm muộn gì xong mà. 】
Đôi mắt như đao của đại boss Doanh Thắng quét qua, đáng tiếc đại boss Kim Sơn mỉm cười hoàn mỹ phòng ngự.
Ngô Ưu phảng phất như thấy được không khí khẩn trương thiên lôi câu động địa hỏa của hai ngài hệ thống, cậu cảm thấy sọ não của mình lại đau.
Ngô Ưu: “……” Đột nhiên cảm thấy thật mệt tim. Cậu nhóc xoa xoa cái đầu co rút đau đớn: “Cái kia……”
Kim Sơn cùng Doanh Thắng đồng thời nhìn qua đây.
Ngô Ưu đứng vững trước áp lực, nỗ lực biểu đạt ý nghĩ của chính mình: “Em, em cảm thấy, thật ra một bên kiếm tiền, một bên rèn luyện thân thể cũng khá tốt mà, nhỉ? Giáo viên và trường học bọn em đều nhấn mạnh phải phát triển toàn diện đức trí thể mỹ mới được. Mặc kệ là thân thể hay là tri thức, tiền tài, thiếu cái nào cũng không tốt. Cho nên, anh Kim và ngài Doanh, hai người có thể chung sống hoà bình nha.”
Bằng không làm sao bây giờ, đánh thì cậu đánh không lại, người lại tiễn không đi, chỉ có thể làm cho bọn họ hoà bình ở chung thôi!
Tiểu thiếu niên Ngô Ưu ở trong lòng thở dài, cậu nhận được sự giúp đỡ rất tốt, nhưng vì sao cố tình tới cậu lại là hai cái giúp đỡ chứ hả???
Kim Sơn cùng Doanh Thắng nhìn ký chủ muốn chân dẫm hai thuyền, não chứa hai thống này, ánh mắt trở nên nguy hiểm.
Mấy tên số nhọ bình thường có thể gặp gỡ một trong số bọn họ đều phải cám ơn trời đất tạ thần phật, hiện tại hai người bọn họ đồng thời tới, thằng nhãi này thế mà còn có chun chút ghét bỏ? Còn muốn cho hai đại boss thống vì nhóc chung sống hoà bình?!
Mặt lớn bằng không gian hệ thống luôn ha.
Kim Sơn hừ nhẹ một tiếng, duỗi tay khẽ điểm ấn đường Ngô Ưu một cái, trên mặt y là nụ cười có chút nguy hiểm:【 Nhóc à mặt em còn chưa có lớn tới vậy đâu. Bất quá, chỉ cần em mỗi ngày đúng hạn hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày và nhiệm vụ ngẫu nhiên anh tuyên bố cho em, anh tạm thời không so đo với gã kia. Được rồi, đi cửa hằng nhặt chai đi. Một trăm cái chỉ có thể nhiều không thể thiếu đâu. 】
Nói xong Kim Sơn liền trực tiếp biến thành một luồng kim quang hoàn toàn đi vào trong đầu Ngô Ưu.
Ngô Ưu lại nhìn về phía Doanh Thắng, liền nhìn thấy quý ngài lợi hại cool ngầu đó lạnh băng mà nhìn chăm chú vào cậu:【 Nếu là chính cậu chọn muốn hoàn thành hai phần nhiệm vụ, vậy thì cho dù có quỳ cậu cũng phải rèn luyện xong cho tôi. Bằng không, cậu sẽ không muốn biết cái cảm giác trong mộng cũng bị rèn luyện đâu. 】
Sau đó, Doanh Thắng cũng trực tiếp biến mất.
Ngô Ưu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa mới nãy nụ cười của anh Kim và mắt lạnh của ngài Doanh thật đáng sợ mà. Cũng may cuối cùng làm cho bọn họ tạm thời chung sống hoà bình. Cậu cũng phải thừa dịp thời gian nhặt chai an tĩnh khó có được này ngẫm lại hết những chuyện đã xảy ra hôm nay mới được, cũng phải hsuy nghĩ kĩ lại hai quý ngài hệ thống kia.
Cậu khát vọng có người ở ngay lúc này trợ giúp cậu, làm bạn với cậu, bởi vì cậu thật sự quá tịch mịch cùng đau khổ. Nhưng cậu cũng sẽ không tùy tiện tin tưởng lời người khác nói. Rốt cuộc, ngay cả mẹ ruột đều có thể bỏ cậu lại mà rời đi, trên thế giới này nào có nhiều người tốt không cầu hồi báo như vậy chứ?
Nhưng, chẳng sợ bọn họ muốn lợi dụng cậu kiếm điểm tích lũy, lại hoặc là muốn cưỡng chế cậu rèn luyện tập võ tới hoàn thành nhiệm vụ nào đó, chỉ cần một chút. Chỉ cần anh Kim và ngài Doanh có thể có một chút thiệt tình cùng quan tâm với cậu, cậu sẽ nguyện ý nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ của bọn họ.
Bởi vì, ngoại trừ người mẹ bỏ cậu mà đi trong thời điểm khó khăn nhất, Ngô Ưu vẫn còn nhớ rõ lời nói của bà nội thương mình nhất ——
“Cháu à, lòng người đều làm bằng thịt cả. Con đối xử tốt với người khác, người khác cũng sẽ đối xử tốt với con. Có lẽ sẽ có người con vĩnh viễn cũng không thể ủ ấm lòng người đó, nhưng không thể bởi vì như vậy mà cái gì cũng không làm. Con phải thử nhiều một chút, rồi cũng sẽ có thể tìm được người cũng đối xử với con rất tốt.”
Ngô Ưu không có biện pháp đối xử tốt với bạn học và thầy cô thờ ơ lạnh nhạt trong lớp. Cũng không có cách đốt xử tốt với nhà bác trai bác gái luôn dùng ánh mắt xem người dư thừa nhìn chính mình.
Trước hôm nay cậu tìm không thấy bất luận kẻ nào đủ để có thể trở thành đối tượng cậu đối xử tốt, cũng không có ai cần cậu. Nhưng hiện tại, Ngô Ưu cực kì bình tĩnh lục từ trong thùng rác tầng một của cửa hàng ra một cái chai nhựa bỏ vào trong tay cái túi, cậu nghĩ, cậu có thể nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng có được hai người bạn mới, thậm chí là…… Người nhà.
Ngô Ưu nghĩ đến đây, trên khuôn mặt nhỏ căng chặt rốt cuộc mang lên chút nét ôn hòa cùng chờ mong. Cậu cũng không chú ý tới góc xéo xéo cách cậu không xa, có một người phụ nữ trung niên mặc áo lông vũ màu đỏ vẫn luôn nhíu mày nhìn mình.
Trong mắt bà ta đều là vẻ chán ghét.
Tác giả có lời muốn nói: Ừm, các đại boss hôm nay vẫn dỗi lẫn nhau như cũ. Lúc sau có thể bắt đầu con đường vả mặt nghịch tập rồi.
Còn nữa, tuy rằng thiếu niên Ngô Ưu còn nhỏ kiến thức không nhiều lắm, nhưng mà vốn cũng không ngu ngốc. Tâm tính cũng coi như là ký chủ tương đối tốt, lúc sau…… Sẽ xuất hiện…… Làm cả hai đại boss đều hận không thể một ngày đánh ba trận, ừm… ký chủ trẩu tre.