Chốn Phồn Hoa Có Người

Chương 9



26

Tôi thẫn thờ nhìn ông Phó.

Cũng hồi tưởng lại tất cả các hoạt động nội tâm của tôi từ sau khi gặp Phó Tiện, nghĩ thầm, tôi có thể vì cái gì, đương nhiên là vì tiền.

Hơn nữa, Phó Tiện đã biết điều đó ngay từ đầu.

Tôi tưởng đâu câu tiếp theo của ông Phó sẽ là hỏi tôi muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi Phó Tiện.

Thế nhưng ——

Tôi đã đoán sai.

Ông ấy lạnh lung nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén, rồi hỏi: “Rốt cuộc thì mẹ cô định làm gì?”

Tôi sửng sốt.

“Sao… sao lại liên quan tới mẹ con vậy?”

Ông Phó nhìn tôi một lúc.

Bị ánh mắt dò xét đó nhìn chằm chằm, lưng tôi như bị kim chích, lập tức toát mồ hôi lạnh.

Sau một lúc lâu, ông Phó mới thu hồi ánh mắt. Ông cau mày, ngay sau đó lại thả lỏng.

Một lúc sau mới thở một tiếng.

“Vậy mà bà ta không nói gì với cô.”

Tôi không hồi hồn được.

Thế thì mẹ tôi nên nói gì với tôi?

Tôi không tìm được tò mò nên dò hỏi, vốn tưởng rằng ông cụ sẽ không nói cho tôi biết, nhưng không ngờ ông lại kể cho tôi một tin tức lớn đã phủ bụi nhiều năm ——

Mẹ tôi từng là bạn gái cũ của ông ấy.

Gọi là ông cụ nhưng thật ra ông ấy cũng không quá già.

Ông năm nay chưa đến 70 tuổi, lớn hơn mẹ tôi gần hai mươi tuổi, nhưng khi còn trẻ ông ấy phong lưu phóng khoáng, lại giàu có.

Mẹ tôi đã từng có một tình yêu mãnh liệt bất chấp cách biệt tuổi tác với ông ấy.

Nhưng sau đó, bà bị phản bội rất đáng thương, hơn nữa còn phát hiện đối phương đã kết hôn.

Bởi vì sự phản bội của ông Phó, đến giờ bà vẫn cô đơn lẻ bóng, còn bị vô sinh.

Cho nên, năm đó khi rời đi, bà đã trả thù ông ấy rất tàn nhẫn.

Bà ấy không thể có con, vậy tôi đến từ đâu?

Tôi được bà ấy đón về từ cô nhi viện.

Tôi đã biết điều này từ khi còn nhỏ.

Tôi bị loạt chuyện xưa này làm kinh ngạc không khép miệng được, muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại im bặt.

Nên nói gì đây?

Dường như nói gì cũng không ổn.

Khi đang trầm mặc, Phó Tiện đúng lúc quay trở lại.

Không biết tại sao, khi xe lăn của anh dừng bên cạnh, tôi lại cảm thấy tự tin hơn.

Lòng tôi cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi: “Sao em không ăn?”

Tôi chưa kịp trả lời, anh đã tự hỏi tự đáp.

“Không hợp khẩu vị?”

Nói rồi, anh ngẩng đầu nhìn ông cụ: “Ông nên luyện thêm tay nghề.”

Khi tôi ngẩng đầu lên nhìn, ông Phó đối diện đã đổi về gương mặt hiền từ kia, cười gật đầu nói được.

Thậm chí, ông ấy còn lập tức gọi điện thoại kêu trợ lý mua hộ mấy cuốn sách dạy nấu ăn, trong vòng nửa tiếng sẽ đưa đến, khi ấy ông sẽ bắt đầu học.

Nhưng Phó Tiện không hề nể mặt.

Anh vứt đũa xuống, lập tức dẫn tôi rời đi.

Ông Phó lảm nhảm ở đằng sau, nội dung cũng chỉ bảo Phó Tiện thường xuyên về gặp ông ấy nhiều hơn.

Ông ấy nói, ông rất cô đơn.

Nhưng Phó Tiện không hề ngoảnh lại.

27

Phó Tiện đưa tôi tới một tiệm lẩu.

Anh bảo lần trước nghe tôi nói muốn ăn lẩu.

Trong hơi nóng bốc lên, tôi thẫn thờ nhìn anh, tất cả những gì vang vọng trong đầu tôi đều là những bí mật ông Phó mới kể cho tôi nghe.

Tôi chưa từng nghĩ mẹ tôi và ông lớn nức tiếng trong giới kinh doanh, Phó Tri Thành, lại có quá khứ ly kỳ như thế.

Khi đang thẫn thờ, một bàn tay xuất hiện trong tầm mắt.

Các đốt ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Trông rất đẹp.

Người bên kia đưa một chén nước chấm đã trộn sẵn, là nước chấm tương vừng yêu thích của tôi.

Phó Tiện nhìn tôi, hơi nhướn mày.

“Em có tâm sự?”

Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu.

Những chuyện ông Phó đã nói với tôi, tôi không dám tùy ý nói ra.

Nhưng Phó Tiện đoán được.

Anh nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói: “Ông ta nói hết với em rồi.”

Là câu khẳng định.

Tôi đang bần thần, Phó Tiện đã gọi nhân viên phục vụ tới thay trà bằng bia.

Vừa rót bia, anh vừa ngước mắt nhìn tôi, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên như đang cười.

“Ông ta không đủ thành thật, có một số chuyện nhất định chưa kể cho em.”

Nói xong, anh đưa ly bia cho tôi.

“Muốn nghe không?”

Tôi nhận ly bia, thành thật gật đầu.

“Muốn.”

Phó Tiện có thể kể cho tôi bí mật thật sự.

Sau đó, chúng tôi ăn ba phần thịt cuộn, uống năm chai bia, nghe anh kể hoàn thiện yêu hận tình thù giữa ông Phó và mẹ tôi năm đó.

Phần đầu gần như giống nhau.

Đại khái ông Phó là kẻ bạc tình cạn nghĩa, chơi đùa với mẹ tôi. Khi lòng bà đang tràn đầy vui mừng vì mang thai con ông ta, ông ta đã dứt tình và trả một khoản phí chia tay lớn.

Còn mẹ tôi đến tận lúc này mới biết chuyện ông ta đã có vợ.

Tính cách mẹ tôi bướng bỉnh, không chịu đi làm phẫu thuật, muốn giữ lại thai nhi trong bụng ——

Nhưng với tình khí của ông Phó sao có thể cho phép bà giữ đứa trẻ trong bụng để trở thành mối đe dọa của mình ngày sau?

Vậy nên, ông ta đã tạo ra một tai nạn.

Khiến mẹ tôi “vô tình” bị tai nạn giao thông và mất con.

Nhưng rất khó để kiểm soát lực va chạm của một vụ tai nạn, mẹ tôi bị thương rất nặng, phải cắt bỏ tử c ung, đời này mất khả năng sinh con.

Hơn nữa, vừa rồi ông ta chỉ mới kể vắn tắt chuyện ông ta lừa tình của mẹ tôi như thế nào, nhưng ông ta không nhắc một chữ nào về việc mẹ tôi đã trả thù ông ta ra sao.

Điều gì ông ta không nói, con trai ông sẽ nói thay ông.

Mẹ tôi là người phụ nữ đủ tàn nhẫn.

Sau lần đó, bà bị suy sụp một thời gian dài, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, thậm chí còn tự sát vài lần.

Sau khi tự sát và được cứu sống, dường như bà đã tìm được mục tiêu để sống tiếp, không còn buồn bực u uất, trái lại ——

Bà chủ động tìm ông Phó.

Bà không so đo hiềm khích trước đây, khóc như hoa lê dính hạt mưa, liều chết bám lấy ông ấy.

Mẹ tôi vốn là người phụ nữ vô cùng quyến rũ, nếu không đã không khiến lão già sống trong vạn bụi hoa dừng lại lâu như vậy.

Cho dù ông ta đã gặp qua vô số người, lòng dạ thâm sâu, cuối cùng cũng đắm chìm trong hơi ấm dịu dàng.

Nhưng —

Khi hai người thân mật, không biết mẹ tôi lấy chiếc kéo đã chuẩn bị sẵn trước đó từ đâu ra, thiến ông ta.

Từ đó, lão Phó đã phong lưu nửa đời cuối cùng không thể phong lưu được nữa.

May mắn thay, vợ ông ta đã sinh cho ông ta một đứa con.

Cuối cùng cũng có người nối dõi.

Đáng tiếc đứa trẻ được nuông chiều kia, năm mười bảy tuổi tới một vùng quê chơi, không may trượt chân rơi xuống nước chết đuối. Ông Phó từ trước đến nay đổ máu không rơi lệ lại nhiều lần khóc đến thất thanh.

Sau đó nữa, ông ta nhận nuôi Phó Thời Chinh, cũng đồng thời sai người đi khắp nơi tìm kiếm Phó Tiện ——

Đứa con rơi lưu lạc bên ngoài của ông ta khi ăn chơi ngày trẻ.

Tiếp đó, Phó Tiện được tìm thấy và đón về nhà họ Phó.

Nhưng Phó Tiện chán ghét thân phận con rơi của mình, anh không cho ông ta công bố với mọi người, chỉ để ông ta nói anh là đứa con trai mà ông ta mới nhận nuôi.

Khi người ta già, hào khí ngất trời trước kia cũng tiêu tan từ lâu. Trước mặt mọi người, ông Phó vẫn uy phong như năm đó, nhưng sau lưng ——

Khi ông ta tìm được đứa con trai duy nhất này về, xem như báu vật, Phó Tiện nói gì ông ta cũng tươi cười phụ họa.

Bao gồm chuyện lúc trước anh muốn cưới tôi.

Với khả năng của ông Phó, ông ấy đã sớm biết thân phận của tôi, nhưng vẫn không lay chuyển được con trai cưng của mình.

Ông ta không tham dự hôn lễ là vì…

Phó Tiện không cho.

28

Chuyện xưa đã kể xong, nhưng tim tôi vẫn đập thình thịch không ngừng.

Thật… K1ch thích.

Tôi uống một hớp bia lạnh lớn, hơi lạnh theo yết hầu lan xuống cổ họng, tôi chỉ muốn thốt lên rằng mẹ tôi quá đỉnh.

Chính bà đã xử đẹp ông trùm kinh doanh có thủ đoạn đáng sợ trong lời đồn.

Thảo nào, vừa rồi trên bàn ăn khi nhắc tới mẹ tôi, đã qua vài chục năm nhưng lão ta vẫn kích động như vậy.

Đối với tôi, tôi còn kích động hơn.

Sau khi ăn uống no nê, Phó Tiện tính tiền rồi đưa tôi về nhà.

Tôi đi phía sau đẩy xe lăn cho anh, muốn hỏi anh vài chuyện, cuối cùng vẫn do dự không nói nên lời.

Im lặng suốt quãng đường.

Về đến nhà, đi lên lầu.

Chúng tôi ăn ý cùng trở về phòng ngủ.

Tôi đỡ anh lên giường, còn mình ngồi sang bên kia, im lặng hồi lâu vẫn không nhịn được mà hỏi điều tôi đang thắc mắc.

“Nghĩa là ngay từ đầu anh đã biết thân phận của em?”

Phó Tiện quay lại nhìn tôi, tôi mắt đen trong veo, sâu không thấy đáy.

Anh gật đầu: “Ừ.”

“Anh cố tình kết hôn với em?”

“Phải.”

Tôi c ắn môi dưới, nhẹ giọng hỏi: “Vì trả thù ba anh?”

Không khó để nhìn ra, Phó Tiện hận Phó Tri Thành.

Cho dù hiện tại ông ta xem anh như bảo bối, hạ mình tìm mọi cách lấy lòng.

Ngoài dự liệu, Phó Tiện lắc đầu.

“Không phải.”

Anh nhìn vào mắt tôi: “Anh cố ý lừa em kết hôn, nhưng không phải vì chọc tức ông ta.”

“Vậy thì?”

Tôi không hiểu, ngoài điều đó ra, còn có nguyên nhân gì có thể khiến Phó Tiện kết hôn hợp đồng với tôi.

Dù hai chân tàn tật, nhưng với khuôn mặt kia và thân phận của anh, chắc chắn có không ít cô gái chủ động lao tới.

Anh vẫy tay sẽ có vô số cô gái xinh đẹp hơn tôi nịnh bợ anh.

Vì vậy, tại sao lại là tôi?

Phó Tiện cúi đầu nhìn tôi.

Anh cho tôi câu trả lời giống như là chưa cho.

Anh nói ——

“Bởi vì anh muốn cưới em nhưng lại lo làm em sợ, cho nên mới lấy cớ để kết hôn giả.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.