Kẻ Tổn Thương Lại Muốn Tổn Thương Người Khác

Chương 3



14

Bùi Chấp ở đâu cũng nhận được sự chào đón nồng nhiệt. Mới chuyển trường hai tháng, cậu ta đã yêu đương với hàng loạt nữ sinh xinh đẹp trong trường. Nhưng cũng không có ngoại lệ, kết quả luôn là cậu ta đòi chia tay trước, làm các bạn nữ đau khổ níu kéo.

Tôi nghe có người chỉ trỏ về phía mình, hỏi cậu ta: “Còn cậu ấy thì sao? Cậu ấy xinh như thế mà.”

Nhưng Bùi Chấp cười một cách vô tâm: “Tôi yêu chó còn hơn yêu cậu ta. Huống hồ, cậu ta đã là chó của tôi lâu rồi.”

Nhưng lần này, tôi nghe thấy có người phản bác: “Bùi Chấp, không nên nói một cô gái như thế chứ.”

15

Lục Chinh là bạn cùng phòng ký túc xá và cũng là người anh em thân thiết nhất của Bùi Chấp.

Tôi không quen biết cậu ấy thông qua Bùi Chấp mà vì khi vừa chuyển trường được mấy hôm, trời đổ mưa tầm tã, tôi và cậu ấy cùng nhau trú mưa dưới lầu trường học.

Không ai nói chuyện với nhau, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách. Nhưng khi mưa tạnh dần, cậu ấy bỗng mở lời: “Này, hóa ra… cậu chính là bạn thời thơ ấu của Bùi Chấp à?”

16

Khi chuyển đến trường này, tôi được phân học cùng lớp với Lục Chinh. Bùi Chấp học ở lớp bên cạnh, bạn gái hiện tại của cậu ta là bạn cùng bàn của tôi.

Để tránh chuyện giống như hoa khôi ở trường cũ tái diễn, tôi đã đổi chỗ ngồi và trở thành bạn cùng bàn của Lục Chinh.

Không hiểu sao tôi cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng Lục Chinh thì không. Cậu ấy vội vàng thu gọn sách vở của mình, chủ động giúp tôi chuyển bàn học, cười dè dặt: “Trước nay chưa từng có ai ngồi cạnh tôi bao giờ, cậu không chê tôi chứ?”

Lục Chinh cười để lộ ra hai cái răng khểnh đáng yêu. Còn tôi thì không có ý muốn đón nhận sự nhiệt tình của cậu ấy, chỉ cụp mắt xuống, gật đầu thôi.

17

Việc Bùi Chấp ghét tôi sẽ không thay đổi vì tôi chuyển trường, thậm chí còn trầm trọng hơn. Tôi càng tránh thì cậu ta càng xuất hiện. Hôm nay cũng vậy.

Sân bóng rổ là con đường duy nhất để đi đến nhà ăn. Như thường, có một đám con gái hò reo về hướng bóng dáng của Bùi Chấp.

Tôi nghe thấy tiếng bóng rổ đập xuống đất, tay liền ôm đầu, chân co lên muốn tránh đi. Nhưng không kịp rồi.

“Bốp!”

Sự đau đớn như trong dự đoán đã không đến. Tôi nghiêng đầu, cả người choáng váng. Chỉ thấy Lục Chinh không biết từ đâu chạy đến, dùng cả người để che chở tôi, mặc cho quả bóng đập vào bả vai mình, rồi rơi xuống đất.

Bùi Chấp chạy vọt tới, lạnh lùng nói: “Lục Chinh, cậu bị điên à?”

18

Kết thúc trận bóng, Bùi Chấp chặn tôi và Lục Chinh lại. Lúc này tôi đang ngẫm nghĩ xem có nên đi cùng Lục Chinh đến phòng y tế hay không. Nhưng cậu ấy cười ngây ngô: “Không sao, da thịt tôi dày lắm, chịu được.”

“Cậu muốn làm gì?” Bùi Chấp hỏi Lục Chinh.

Lục Chinh ngừng cười, chậm rãi hỏi ngược lại: “Thế cậu đang làm gì? Sao lại đập cậu ấy?”

Bùi Chấp ấp úng: “Liên quan gì đến cậu?”

“Cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi.”

Bùi Chấp nhìn Lục Chinh với ánh mắt khó hiểu, sau đó quay sang tôi, cười mỉa mai: “Sức hút cũng lớn đấy.”

Lục Chinh đứng chặn trước mặt tôi: “Bùi Chấp, đừng quá đáng.”

Một hồi lâu sau đó, Bùi Chấp mỉm cười: “Sao, thích cậu ta à?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.